Tuẫn Tử

Chương 10 : Tật phong tảo thu diệp (Hạ)

Người đăng: annie_duongminh

Ngày đăng: 23:24 18-07-2019

Những ám ảnh đó không bao giờ dứt được, ngay cả khi ngủ nó cũng mạnh mẽ khiến nàng đau đớn. Trận tàn sát đó vẫn còn như mới ngày hôm qua. Cái chết của tổ phụ, cái chết của Cổ hoàng hậu, sự tối tăm trong ba năm mà nàng đã phải chịu đựng. Chẳng lẽ đều liên quan đến nhau ? Bạch Diệp Phong có điều gì đang giấu nàng ? Mùi máu lại xộc lên đỉnh đầu, Cổ Minh Đào thét lên một tiếng rồi bật dậy. Tại sao đến giờ vẫn còn cảm giác này ? - Chủ tử ? Ám vệ nghe được tiếng thét của nàng liền vội vàng hiện thân. Cổ Minh Đào phẩy tay. - Ta không sao, là ác mộng. Ám vệ đi lâu rồi nàng vẫn ngồi đó thở dốc. Đây cũng chính là lí do vì sao nàng rất ít khi ngủ, thi thoảng ác mộng này vẫn tới làm phiền nàng. Chắc có lẽ nên thử dùng qua thuốc an thần. Nàng trước nay đều không mang theo thuốc, y thuật lại chưa từng đụng qua, cảm thấy bất lực vô cùng. Lại ngồi dậy phẫn nam trang ra ngoài mua chút dược. Lúc này trời đã dần chuyển tối, trong lòng có chút rối loạn đi ra ngoài cũng không phòng bị lại bị Truy Ảnh Phong bắt vào phòng lại. Đường Lăng nhanh chóng phi thân hiện xuống kề dao vào cổ Truy Ảnh Phong, nhưng hắn đâu phải dễ điều khiển ? Truy Ảnh Phong đem Cổ Minh Đào ra phía trước chịu đòn, may mắn Đường Lăng nhanh tay hất kiếm ra sau nhưng lại bị trúng một chưởng của Truy Ảnh Phong. Sau một màn này Cổ Minh Đào mới kịp phản ứng lại hất tay Truy Ảnh Phong ra. - Ngươi làm cái gì ? Truy Ảnh Phong không giận giữ, mang một bọc gì đó từ trong ống tay áo đưa cho nàng. - Thịt dê nướng. Cho ngươi. - Ta không đói. Nói xong nàng cũng không thèm nhìn hắn, bước nhanh ra ngoài. - Ngươi đi đâu ? - Mua dược. Nàng không hiểu tại sao mình lại lạnh nhạt với hắn, nhưng lúc nãy Đường Lăng như vậy khiến nàng có chút hoảng sợ. Cổ Minh Đào biết Đường Lăng đang đi theo sau liền hỏi, nhận được câu trả lời không sao nàng mới hạ tâm xuống. Hắn ta không chỉ đơn thuần dạy nàng thuật pháp, lại nghĩ hắn có thể bảo vệ nàng dù là lệnh của Cổ lão trang chủ, nhưng hắn ta cũng có quan tâm tới nàng, quan tâm tới nàng luyện độc thuật. Trước đây luyện thuật Phúc Hoạ Tương Sinh nàng chưa từng nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng khi về tại Mộc Qua Các, nàng đã từng luyện, Sở Y cũng đã từng can ngăn nàng đã biết. Độc pháp này một khi đã luyện nào có đường rút lui ? Suy cho cùng đều tại nàng yếu ớt, phải dựa vào độc pháp này để khống chế. Nếu nàng trở nên bá đạo thì sao ? Nếu nàng trở nên hùng mạnh thì sao ? Nàng có thể bảo vệ được Cổ hoàng hậu ? Cổ gia trang ? Và cả phụ thân ? Không ! Lúc đó nàng còn nhỏ, cho rằng bản thân có thể nhấc được Huyết Trân Châu đã là mạnh mẽ. Bởi nàng lúc đó còn thấp bé, một Huyết Trân Châu vừa nặng vừa to, thật sự đã khiến nàng thoả mãn. Đúng rồi, nghĩ đến đây nàng liền muốn đoạt lại những thứ đó, Huyết Trân Châu, Khổng Tước Thuý. Không phải đồ của nàng hay sao ? Người khác dựa vào đâu có thể đạt ? Cổ Minh Đào ra hiệu, Đường Lăng liền xuất hiện. - Ngươi phái người đi tìm Huyết Trân Châu, Khổng Tước Thuý trở về cho ta. - Không cần tìm nữa, chủ tử. Cổ Minh Đào nheo nheo mắt nhìn thẳng người đối diện. - Trước khi lão trang chủ phái chúng ta đi theo người đã hạ một mật lệnh phải nhìn chằm chằm vào hai vật đó. Chúng ta luôn luôn để ý chưa từng để mất dấu vết. Hiện tại đang ở trong tay Bạch Diệp Phong. Vài ngày nữa hắn tới đây rồi, người có thể trực tiếp hỏi hắn Huyết Trân Châu. Còn Khổng Tước Thuý vẫn luôn ở chỗ Bạch Diệp Quân. - Ngươi phái người thăm dò Bạch Diệp Quân ! - Chủ tử, ta chỉ khuyên người một câu nữa. Chủ tử nhất định đừng để Bạch Diệp Quân chi phối. Chi phối ? Lại gần hắn còn không lại gần ? Nói chuyện cùng không ? Thế nào chi phối nàng ? Nhưng nàng chỉ gật đầu phất tay ra hiệu cho hắn lui. Đường Lăng này lúc nào cũng nhiều chuyện. Sau ngày gặp Truy Ảnh Phong đó, Cổ Minh Đào không còn thấy bóng dáng hắn nữa, chỉ nhớ sau khi về nhà thấy bọc thịt dê vẫn còn được ủ ấm trên bàn. Quả nhiên vài ngày sau Bạch Diệp Phong đã đến được chỗ nàng. Vấn đề hiện tại đã không còn khó khăn, hắn vạch ra kế hoạch cho nàng lẻn vào tẩm cung của thái hậu. Bà ta nhất định sẽ không làm khó nàng. Hiện có miếng ngọc hoa đào kia, nói chuyện cũng thật dễ dàng. Đêm hôm sau, Bạch Diệp Phong dùng khinh công đem nàng vào đại sảnh cung Chiêu Nhiên của thái hậu Tử Yến Quốc. Ám vệ của thái hậu chưa xuất hiện, căn bản chính là đang muốn xem bọn họ định làm gì. Cổ Minh Đào nhẹ nhàng gõ cửa. - Là ai ? - Di mẫu. Là Đào Nhi. Vừa nói vừa hé cửa dùng hoa đào ngọc đưa ra làm tín vật. Người trong phòng không nhanh không chậm mở miệng. - Vào đi. Cổ Minh Đào hít một hơi chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh tràn trề. Đẩy cửa vào thấy một thân ảnh tuyệt sắc đang ngắm nhìn mình trước gương đồng. Nàng ta tuổi đã tam thập nhưng lại nhìn giống một giai nhân mới xuân xanh. Bảo sao Tử Hợp Chi Vương chỉ độc sủng nàng ta. - Cuối cùng ngươi cũng tới. - Di mẫu, ta cần người giúp. - Ngồi xuống đã. Ta sẽ cho ngươi một bất ngờ. Âu Dương Tử Mạn liếc nhìn Cổ Minh Đào một cách hết sức nhạt nhẽo. Nhưng mới liếc nhìn thôi đã đủ khiến bà giật mình, hài tử này đã khác ba năm trước quá nhiều, từ ánh mắt, đến khí chất. Quả nhiên... Bà ta cho gọi nô tỳ thân cận mời "người đó" đến đây. Luôn miệng dặn dò rằng bảo "người đó" phải thật bình tĩnh khi gặp nàng. Cổ Minh Đào hơi khó hiểu nhưng vẫn ngồi xuống chờ đợi. Bất quá là thời gian một chung trà, "người đó" xuất hiện, Cổ Minh Đào ngờ ngợ. Người này có chút giống Âu Dương Tử Mạn nhưng đối với Âu Dương Tử Mạn xinh đẹp hơn năm phần. Vừa nhìn thấy nàng, nàng ta trở nên xúc động, không kìm được nước mắt ôm chặt nàng không bật được thành lời. - Tỷ tỷ, ta đã nói người phải bình tĩnh. Lúc này nàng ta mới buông nàng ra, nghẹn ngào lau nước mắt. - Đào Nhi, ... là ta, ta ... mẫu thân con ! Bạch Diệp Phong đứng chờ bên ngoài trong đầu "Ầm" một tiếng. Âu Dương Tử Nghiêm ? Cổ Minh Đào không tin vào lỗ tai mình, lắp bắp: - Mẫu .. thân ? - Là ta có lỗi với con. Đào Nhi, phụ mẫu đều có lỗi với con... Để nàng sống trong sự chiếu cố của kẻ thù, để nàng sống giống như một quân cờ trong tay kẻ khác ? Một câu xin lỗi có lẽ đã quá nhẹ nhàng ? - Mẫu thân, con không trách người. Mỗi người đều có lí do cho hành động của mình. - Con hiểu cho mẫu thân được đúng không ? - Con hiểu được, nhưng không chấp nhận được, mẫu thân. Đến đây Âu Dương Tử Mạn chợt rung động, nàng bất chợt run rẩy mạnh mẽ. Cổ Minh Đào của nàng, Cổ Minh Đào trong tâm trí của nàng tại sao lại lạnh lùng như vậy ? Nàng nhu nhược, còn Cổ Trác lại dịu dàng, hiền hoà như nước. Tại sao nữ nhi lại lạnh lùng, tính tình nặng nề như vậy ? - Mẫu thân. Người đã từng bỏ con. - Ta .. không phải .. ta chỉ .. - Phụ thân dù như thế nào đều chưa từng bỏ nữ nhi. Trong mắt nàng đều là giận dữ. Nàng không ngờ có thể gặp mẫu thân ở đây. Nàng không ngờ vào được hoàng cung Tử Hợp rồi lại đi ra với tâm trạng thế này. Nàng dằn mình bước nhanh ra ngoài, Âu Dương Tử Nghiêm vội vàng chạy theo. - Con đang cần chúng ta, đúng chứ ? Để ta bù đắp cho con ! Không phải con đến đây để cần trợ giúp hay sao ? Cổ Minh Đào khẽ thở dài. Phía sau nàng có một giọng nói cất lên. - Đào Nhi, mau đừng giận dữ. Là Bạch Diệp Phong ôn nhu. Hắn nói ra như vậy, nàng buông xuôi không phải vì nghe lời hắn. Mà vì trước mắt đúng là nàng cần trợ giúp của Tử Hợp. Đã đến Tử Yến Thành rồi sao có thể quay về tay không ? Cổ Minh Đào cùng Bạch Diệp Phong được an bài trong một tiểu viện. Cổ Minh Đào cả ngày ngẩn ngơ không biết suy nghĩ nhiều như thế nào, thậm chí Bạch Diệp Phong có tiếng gọi nàng cũng không nghe thấy. Nàng chỉ thấy trước mắt là sự khó xử và khó khăn. Hiện tại ở đây nàng cho rằng có thể tránh được chút, cho dù có tai mắt của Bạch Đế cũng không thể để Truy Ảnh Phong vừa tới có thể bắt người đi ngay được. Ngày thứ hai ở Tử Yến Thành, Cổ Minh Đào gọi Đường Lăng xuống bắt đầu học tập thuật pháp mà hắn đưa ra. Sau ba ngày học tập và năm ngày thành thục, nàng đề nghị dạy cả võ công mà hắn có được. Đường Lăng cũng đồng ý. Tiếp theo là đến Đường Vân. - Đường Vân chỉ chủ tử thuật pháp Hoá Linh. Thuật pháp này cũng có ba phần giống Trúc pháp, nhưng biến hoá phụ thuộc vào trận pháp. Hoá Linh phần thứ nhất người phải nắm được tư thế chủ động trong chính trận pháp mà người đặt ra, điều khiển đối phương theo ý muốn. Hoá Linh phần thứ hai, chủ tử phải bắt đối phương trở thành con rối của mình, tâm trí của hắn vẫn còn đấy nhưng không thể phản lại được sự điều khiển của chủ tử. Hoá Linh phần thứ ba chỉ dùng khi chủ tử bước phải trận pháp của hắn, để nắm thế chủ động trong chính trận pháp của hắn để phá vỡ nó đạt thế thượng phong. Hoá Linh thuật không khó học, chỉ có điều để nắm được thế chủ động phải có ý trí kiên cường nếu không ngược lại sẽ bị phản phệ đến xương cốt gãy đứt. Cổ Minh Đào không nhớ cho đến sau này mình đã phải luyện thuật này bao nhiêu lần mới dám dùng. Không phải nàng không tin tưởng vào bản thân, mà sự thực chỉ sợ rằng đối phương tâm trí khó khống chế. Nàng cũng không ngờ lần đầu sử dụng chính là khi nàng đối mặt với Bạch Diệp Quân. Sau một tháng ở tiểu viện, cũng học xong hai bộ thuật pháp và võ công của huynh đệ họ Đường. Nàng muốn cho mình nghỉ ngơi một chút. Âu Dương Tử Nghiêm hằng ngày tới chăm sóc chu đáo, kĩ lưỡng cho nàng, nào thì nấu đủ ba bữa bồi nàng ăn hết mới đi, nào thì thấy nàng luyện tập khổ cực làm điểm tâm nhiều loại, cùng canh sâm, canh nấm giữa buổi mang tới. Cổ Minh Đào không ngừng thở dài, nếu như trước đây chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Nhưng hiện tại đối mặt với mẫu thân đã từng bỏ rơi nàng, nàng không thể nào giũ bỏ hiện tại. Nàng đã phải chịu khổ bao nhiêu chứ ? Nói một câu xin lỗi sẽ được hay sao ? Một câu xin lỗi sẽ xoá bỏ được quá khứ khổ cực của nàng hay sao ? Còn phụ thân của nàng ? Có thể sống lại không ? Tình cảm ông dành cho bà có bao nhiêu phần không phải chân thành chứ ? Không đủ để bà chờ đợi ông về hay sao ? Tiểu hài tử như Cổ Minh Đào đã phải chịu đựng như thế, Âu Dương Tử Nghiêm cũng không trách cứ nàng không chịu tha thứ, luôn tìm đủ cách để gần gũi với nàng, mong rằng sẽ cảm nhận được tình mẫu thân của nàng, sẽ buông xuống sớm hơn. Tháng tiếp theo Cổ Minh Đào học tới thuật thứ ba, Thiên Tiễn Thuật. Thuật này sử dụng tiễn chia năm phần, phần thứ nhất chính là phá tiễn, dùng tiễn thuật phá giải mọi trận pháp, hoặc tạo trận pháp của riêng mình; phần thứ hai là cao tiễn, với sức lực nhỏ có thể bắn được rất xa; phần thứ ba trảo tiễn, đặt ngang cung đặt cùng lúc năm mũi tên bắn đi xa; truy hồn tiễn là phần thứ tư mang theo ý niệm của chủ nhân bay đi xa, sức lực sử dụng phải cực lớn mới có thể đạt được hiệu quả, khiến cho đối phương một khi đã bị xác định là mục tiêu thì không thể tránh thoát; cuối cùng mục xà tiễn, là loại độc tiễn chỉ có thể sinh ra khi thù hận của chủ nhân bộc phát mạnh mẽ khiến đối phương trúng tiễn không cách nào tránh được cái chết. Năm phần này có thể sử dụng cùng lúc nhưng phải luôn luôn luyện liên tục, không thể ngày một ngày hai mà thành thạo. Cũng coi như học được một thuật pháp, thuật pháp nào cũng phải học và luyện dài dài, nàng cũng không vội, đoạt mạng kẻ thù cần tính kế lâu dài. Bạch Tước. Ta sẽ khiến ngươi bị giày vò ! Bạch Diệp Phong ngày ngày theo dõi Cổ Minh Đào, trong lòng không ngừng chua xót. Nàng đã sớm lớn lên trong thù hận. Nàng không giống những tiểu hài tử khác, đó là một loại bi thương, đau đớn nhưng mạnh mẽ. Tổng thể hai mươi tư thuật pháp cùng rất nhiều bí tịch kiếm pháp ám vệ chuyển giao cho Cổ Minh Đào. Nàng rất thông minh nên học cực kì tốt, cũng nhờ Phúc Hoạ Tương Sinh nên luyện tập càng thêm ăn nhập. Cổ Minh Đào khẽ thở dài, Truy Ảnh Phong tên tặc nhân đó không ngờ lại có thể ra vào hoàng cung Tử Yến này. Âu Dương Tử Nghiêm làm phiền nàng mỗi ngày thì cũng thôi đi, lại là hắn cũng tới quấy cả ngày. Cũng may hắn không đem nàng bắt đi. Hội những thuật pháp, kiếm pháp và công phu được truyền đạt lại nàng sẽ không dễ dàng bị hắn bắt nạt nữa. Nghĩ tới nàng càng ra sức luyện. Truy Ảnh Phong lại không ngừng lắc đầu: - Ngươi có luyện cỡ nào cũng không được bằng phụ mẫu của ngươi đâu. Phụ thân thì nàng đã từng thấy qua võ công nhưng mẫu thân thì chưa. Nàng ta có thể bù đắp bằng cách dạy nàng được không nhỉ ? Nghĩ vậy Cổ Minh Đào liền chạy đi tìm Âu Dương Tử Nghiêm. Lúc này nàng ta đang ở Lạc Hoa viên, nàng đi tới chưa đến thì đã nghe tiếng vỡ rất lớn. - Tỷ tỷ tới đây đều không có ý đó, ngươi dù sao cũng đã là Thái hậu, ta có thể làm sao tranh giành ? - Ngươi còn nói không có ? Lạc Hy, từ nhỏ tới lớn ngươi đều đem mọi thứ từ tay ta cướp đoạt. Vốn dĩ người phải gả đến Tử Yến Thành là ngươi ! Vốn dĩ Khổng Tước Thuý phải là của ta ! Nhưng những thứ tốt nhất trên đời này lại luôn luôn giành cho ngươi ! Đến tận Âu Dương Phỉ cũng bị ngươi mê hoặc bởi vẻ đẹp yêu nghiệt này mà suýt quá phận. Hiện tại ngươi lại đem sắc dụ phu quân của muội muội. Ngươi có phải hay không muốn địa vị này ? - Ta vốn dĩ lâm vào đường cùng, được ngươi giúp đỡ làm sao có thể nghĩ đến việc cướp đoạt địa vị của ngươi, của muội muội chính mình ? - Ngay cả vì ngươi, mà ta hi sinh mười mấy năm xa cách nhi tử. Đến Phong Nhi tội nghiệp của ta cũng phải đem đi làm hoàng tử của hoàng thất khác. Hiện tại nó còn không hay biết ta mới chính là mẫu hậu chân chính của nó. Tỷ tỷ, ngươi không biết cảm giác của ta, ngày đêm chỉ muốn nó biết rằng nó mang họ Lư chứ không phải Bạch ! Hiện tại hắn ở đây ta còn muốn ngày ngày gặp mặt, tận tình chăm sóc giống như ngươi đối với Cổ Minh Đào ! Xoảng ! Câu nói của Âu Dương Tử Mạn vừa thốt ra thì âm thanh này liền xuất hiện, cả hai người đều quay nhìn lại, ngay cả Cổ Minh Đào cũng nhìn về phía phát ra tiếng động. Chỉ thấy Bạch Diệp Phong đứng đó, thẫn thờ, đôi mắt như vô thần. - Ngươi nói cái gì ? Âu Dương Tử Mạn lúng túng. - Phong Nhi ... Ta .. Lúc này cả hai đều đang bước gần lại về phía nhau, Âu Dương Tử Mạn bắt đầu cười một cách hồ đồ, bước chân nhanh và gấp gáp. Đối lập với nàng lại là Bạch Diệp Phong lững thững, vô hồn và thở dốc. - Con là Lư Vị Phong, là nhi tử của ta. Không phải Bạch Diệp Phong gì kia. Ngươi là nhi tử của ta, sinh ra đã mang vẻ đẹp giao thoa của Tử Hợp và Đại Nam. Đúng, ngươi sinh ra vốn dĩ đã đẹp nhất. ... - Là mẫu thân không đúng, nhưng con không phải đã lấy được Huyết Trân Châu rồi sao ? - Nàng ta càng nói càng cười đến loạn - Ta đã giúp con rút khỏi Bạch gia an toàn, lại có thể có danh phận khác. Đúng rồi, Bạch Diệp Phong cả thế gian này ai cũng biết đã chết rồi. Con là Lư Vị Phong, Phong Tuấn Vương điện hạ của Tử Hợp. Con chính là không phụ sự kì vọng của ta ! Ha ha ha... Cổ Minh Đào nghe đều mơ hồ một hồi, quyết định không tiến vào trong, cũng may bọn họ cho cung nhân và thị thân thối lui, bản thân chuyện này ai cũng đều không chấp nhận được cả. - Vậy là tất cả mọi việc đều do tay người một tay sắp xếp ? Bạch Diệp Phong rất lâu sau mới lên tiếng. Lại là chất vấn Âu Dương Tử Mạn. - Nếu ta không làm vậy sao con có thể trở về với ta ? - Vậy từ đầu người đưa ta đi có mục đích gì ? - Chẳng phải vì thứ ngươi đang có trên tay sao ? Lại còn có nhi tử của Cổ gia bên người, dễ dàng sử dụng được Huyết kiếm kia hay sao ? Tất cả đều là vì hai thứ bảo khí này. Thế gian đều điên đảo cả rồi. Cổ Thiên Kỷ cũng vì thế mà chết oan uổng. Cổ Minh Đào hận ý lại sôi trào. Nàng không biết sự tình gì đã qua, nhưng chắc chắn Cổ Thiên Kỷ đã uỷ khuất phải chịu đựng sức ép từ cả Bạch Tước lẫn Âu Dương Tử Mạn này. Từ nhỏ Âu Dương Tử Nghiêm đã không ở bên cạnh, ngày đó ở hoàng cung Đại Nam, nếu không được Cổ Thiên Kỷ chiếu cố hẳn nàng đã không được sống tốt, đối với nàng, nàng ấy còn thật mới giống là mẫu thân. Không ngờ lại hết người này đến người khác lợi dụng, ép buộc ! Cổ Minh Đào không muốn tiếp tục nghe nữa liền bước nhanh trở lại hậu viện. Còn chưa thực sự tin tưởng vào những gì mình đã thấy, nàng liền gọi Đường Lăng. - Nói cho ta biết tất cả ! Tất cả những gì liên quan đến chuyện đó ! - Năm đó huyết chiến Thanh Đào Sơn do Âu Dương Kha mượn tay Âu Dương Phỉ làm thành. Cổ gia lúc đó tra được chân tướng, Đại tiểu thư (Cổ Huyết Mộc) liền bày kế tiến cung trở thành phi tử của Âu Dương Phỉ phục thù rửa hận, công tử (Cổ Trác) cũng muốn phò trợ biểu tỷ liền chọn cách theo Trưởng công chúa Âu Dương Tử Nghiêm, tới phủ công chúa cũng là dễ nghe ngóng hơn. Nhị tiểu thư (Cổ Thiên Kỷ) ở ngoài tiếp ứng nhận tin tức và giúp đỡ lật đổ phế đế. Mà ngay lúc đó vì Bạch Tước nghĩ rằng đại tiểu thư hận hắn nên liền cầm quân tiến cung muốn cướp người. Nhưng đại tiểu thư đã tuẫn tử vì bản thân đã thất thân, trao cho nhị tiểu thư vì nàng mà bồi tiếp Bạch Tước lên ngôi, để Bạch gia cùng Cổ gia được yên ổn. Chỉ là lúc đó công tử đã thật tâm yêu thương trưởng công chúa. Đại loạn hoàng cung công tử đem trưởng công chúa rời đi nhưng ở cung điện đó, vẫn còn tỷ tỷ ruột của hắn không thể bỏ mặc. Sau này Âu Dương Tử Mạn bày kế đưa nhi tử thân sinh tới để tiếp nhận Khổng Tước Thuý của Âu Dương Tử Nghiêm. Lại bị tiểu thư nhất quyết ngăn cản vì lo sợ sự an nguy của Lư Vị Phong dưới con mắt của Bạch Tước. Mà lúc đó Âu Dương Tử Mạn luôn cho rằng đó là vì Cổ Thiên Kỷ muốn có được Khổng Tước Thuý kia. Đường Lăng thở dài. Đời vốn dĩ loạn như vậy. - Bạch Tước lúc đó đã dính phải Tán Hồn độc. Độc này một khi có hiệu quả, người đầu tiên hắn lấy mạng chính là người có liên quan đến huyết thống của bản thân. Chỉ có uống máu đó hắn mới có thể mạnh lên. Nếu không được uống huyết thống thì chẳng khác nào địa ngục, khó chịu không khống chế nổi, dần dần độc ác giống như quỷ, tìm đủ mọi cách để có huyết thống trước khi độc hoàn toàn phát tác. Khi độc hoàn toàn phát tác, chính là tự uống máu bản thân mà chết. Độc này không có thuốc chữa trị, nhưng có một loại cỏ có thể kiềm chế. Đó là Bạch Hồn Thảo chỉ mọc ở Tử Hợp, nhị tiểu thư (Cổ hoàng hậu) biết được liền giao ước với Âu Dương Tử Mạn một lượng lớn Bạch Hồn Thảo mỗi năm qua đường ám vệ ngầm. Bạch Đế luôn trên triều sức khoẻ không tốt lúc nào cũng để nhị tiểu thư ra mặt, chính là vì điều dưỡng thân thể kìm chế độc tính. Lư Vị Phong vốn không phải huyết thống hắn ta đã nhìn ra lâu rồi nhưng vì Bạch Hồn Thảo hắn phải làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Khi biết được vấn đề nằm ở Âu Dương Tử Mạn, Bạch Đế chính là gây sức ép, giữ Lư Vị Phong làm con tin để có lượng dược thảo lớn. - Giao ước của di mẫu và cô mẫu của ta là gì ? - Chỉ cần Bạch Hồn Thảo được chuyển giao mỗi năm đủ kiềm chế được độc tính của Bạch Đế, Nhị tiểu thư sẽ chiếu cố tốt Lư Vị Phong, đưa Khổng Tước Thuý đến tay của hắn và cho hắn một thân phận trở về Tử Hợp quốc. - Nhưng tại sao nàng lại phải tuẫn tử ? - Bởi vì chính lúc đó Bạch Đế đã phát hiện ra, nhị tiểu thư là thanh mai trúc mã với Kiều Đế (Kiều Đằng Tử). Nhị tiểu thư luôn giống đại tiểu thư từ nhỏ, Bạch Đế yêu đại tiểu thư như vậy chắc chắn cũng sẽ ích kỷ, không muốn thế thân của đại tiểu thư không được có tâm tư khác. Hắn vạch trần Lư Vị Phong, còn muốn đe doạ chủ tử người. Nhị tiểu thư lúc đó hoà hoãn nhưng sau đó đã gửi thư báo Âu Dương Tử Mạn và tìm gặp riêng Lư Vị Phong. Nhị tiểu thư biết rằng Âu Dương Tử Mạn chắc chắn vẫn sẽ tìm đến Huyết Trân Châu nên đặc biệt yêu cầu Lư Vị Phong bảo vệ chủ tử người. Lúc đó Lư Vị Phong còn nghĩ rằng đó là do hắn chịu ơn của nàng, nhưng thực ra lúc đó nàng nói với hắn rằng hắn cần phải tránh xa phụ thân (Bạch Đế) của hắn và trao cho hắn cả hai bảo khí. Để đỡ khi hắn tìm Huyết Trân Châu sẽ dấy lên loạn. Sau đó, cũng như chủ tử đã thấy. Bạch Đế nói về độc dược cũng là không sai ư ? Mục đích trước đây đến gặp nàng để đưa ngọc hoa của Âu Dương Tử Mạn chỉ là dụ nàng tới Tử Hợp thôi sao ? Bởi vì nàng ta biết Lư Vị Phong sẽ vì lời hứa bảo vệ nàng mà tới Tử Hợp. Thế gian rộng rãi thế, người chân thật đối với nhau được mấy người ? Ngay cả phụ mẫu cùng thân thích cũng lợi dụng lẫn nhau. Đau đớn biết chừng nào ? - Ta, nên bắt đầu từ đâu đây ? Cổ Minh Đào đã hết đường lui rồi. Nàng không có cách nào khác. - Chủ tử, nếu người muốn phục thù, chỉ có thể mang Bạch Hồn Thảo trên đường đến Đại Nam cướp về. Đúng vậy, chỉ có như vậy Bạch Đế mới phát điên ! Nhưng nếu độc tính phát tác người hắn giết đầu tiên không phải huynh đệ họ Bạch kia sao ? Dẫu sao những vị hoàng tử, công chúa đó lúc nàng tại hoàng cung cũng đã cùng nàng thập phần thân thiết, lại nói Bạch Diệp Quân, hắn... - Nếu người lo lắng độc tính của hắn phát tác liên luỵ Bạch gia hoàng thất khác, chi bằng người nhắn tam điện hạ. Tại sao lại là hắn ? - Tam điện hạ chắc chắn sẽ không hại người. - Vậy ngươi đi điều tra một chút, bao giờ thì tới Bạch Hồn Thảo chuyến đi tiếp theo ? Gặp được liền cướp, sau đó hãng về bẩm báo ta lúc đó mới đưa tin. Cổ Minh Đào dường như cảm thấy bản thân sôi trào sức lực. Hận ý khiến con người trở nên mạnh mẽ. Đường Lăng vừa chạy đi phân phó, nàng lập tức gọi Đường Vân. - Điều tra cho ta Âu Dương Kha tên kia hắn xuất thần nhập quỷ ta không tin không có ngày lòi ra được sơ hở. Còn nữa, ta sẽ đưa ngươi một số kim ngân lớn, giúp ta mua chuộc Đậu tướng quân. Đậu tướng quân, Đậu Cương Chung, đại tướng quân trấn thủ Cửa Bắc Đại Nam. - Hắn ta chỉ là một tên say rượu, ngày ngày ôm mỹ nhân, làm sao phải mua chuộc hắn ? - Ngươi không biết, hắn ta bề ngoài phóng túng, sau lưng không thể không giấu dã tâm, nếu như hắn là đồ bỏ đã không nắm giữ ngàn vạn binh mã lâu đến như vậy. Hắn ta không thích mỹ nhân, nhưng đem tới vài người làm đá kê chân cuộc đàm luận. Hơn nữa phải cực kì cẩn thận điều tra rồi mới được hành động, không được lỗ mãng. Hắn hiện tại là người không cần gì. So với người có nhu cầu và yêu cầu cao, thì người không cầu thứ gì mới là khó mua chuộc nhất. Nhưng nàng không tin trên đời này lại có người cả đời không thay đổi lí tưởng. Ai trên đời cũng sẽ vì một vài khoảng khắc và tình cảm mà thay đổi. Điển hình như Bạch Tước, điển hình như Cổ Thiên Kỷ,.. Chỉ cần mua chuộc được Đậu Cương Chung, việc mua chuộc các tướng quân khác cũng không còn là vấn đề. Nàng không phải muốn đánh Đại Nam Chi Vương, mà nàng chính là muốn mạng của Âu Dương Tử Mạn. Đúng vậy, nàng ta là thái hậu của Tử Hợp, bảo vệ bởi bao nhiêu tướng sĩ và ám vệ ? Chỗ đứng của nàng ở đây chẳng là một móng tay của nàng ta, chỉ có thể nhờ vào sức ép quân đội hùng mạnh của Đại Nam. Đang suy tính thì nghe tiếng bước chân tới. Là người vừa mới đây còn nói tới, Lư Vị Phong. Ánh mắt hắn vô cùng bối rối. Hắn tự cho rằng bản thân tiêu dao tự tại rồi có thể bên cạnh nàng bất cứ lúc nào. Nhưng hiện tại, hắn lại không thể tiếp tục bên cạnh nàng, lại không biết nên nói thế nào khi mẫu thân hắn lại lợi dụng chính hắn và mang nàng thành công cụ, cũng không biết phải làm sao khi hắn đã đem lòng thương yêu biểu muội của mình. - Biểu ca. Lư Vị Phong giật mình. Hắn đã nhận ra nàng khác trước rất nhiều. Chỉ vài tháng không gặp, người nàng lúc nào cũng có khí tức, ánh mắt không còn lấp lánh như trước nữa, mà mang trong đó sự lạnh lẽo u tối của thù hận cực độ. Nàng đã phải trải qua nhiều chuyện như thế, hắn đã là gì ? - Ta xin lỗi. - Huynh không có lỗi. Hắn không biết nên đáp lại thế nào. - Ta cần huynh giúp đỡ. Ánh mắt hắn có một chút vui mừng, một chút hi vọng. - Muội mau nói. - Biểu ca, ngươi không sợ ta hận mẫu thân ngươi như vậy sẽ đem nàng dìm chết hay sao ? Lư Vị Phong im lặng. Đúng là hắn có hận mẫu thân hắn, đối với việc làm của nàng ta, Cổ Minh Đào hận cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng dẫu sao nàng ta cũng là mẫu thân thân sinh hắn. - Ta hiểu cảm giác của huynh. Bởi vì ta cũng thế, đối với mẫu thân đều không thể bỏ qua. Ta sẽ không ép huynh. - Đào Nhi, trừ việc đó ra việc gì ngươi nói ca cũng có thể làm. - Ta chưa nói việc gì, cái kia ngươi nói việc gì ? - Ta .. Chẳng lẽ hắn suy đoán nhầm rồi ? Cổ Minh Đào từ khi nào sắc bén, khó nắm bắt như vậy ? Hắn cho rằng nàng lớn lên cũng không thể gấp gáp biến hoá thành người khác như vậy được. Nghĩ lại cũng không dám hỏi. Chỉ cần nàng muốn, hắn cam tâm tình nguyện vì nàng. - Cái ta cần ở huynh là ngươi nên ở vị trí bậc nhất kinh thành Tử Yến. Lư Vị Phong giật mình. Hắn còn chưa từng gặp phụ thân và huynh trưởng, mới vẫn luôn ở viện của mẫu thân làm khách khanh bé nhỏ. Hiện tại nàng lại muốn hắn có vị trí cửu tôn vô thượng ? Chẳng lẽ nàng muốn trở thành hoàng hậu sao ? - Chỉ có như vậy việc ta cần huynh giúp mới có thể trở nên dễ dàng. Dễ dàng ? Hắn sẽ vì nàng tranh vị trí với hoàng huynh ư ? Hắn sẽ vì nàng huynh đệ tương tàn ư ? Chỉ là hắn không ngờ được, ngay ngày hôm sau được triệu kiến Lư Đế, Lư Cẩn Hoà. Lư Cẩn Hoà mới đúng là hoàng huynh ruột thịt của hắn, đế nhan đúng là rất giống, khiến hắn có chút giật mình. Trước đây ở Thăng Long kinh, hắn luôn có một vẻ rất riêng, từ khí chất đến dáng hình khiến các huynh đệ khác vẫn cứ luôn cười nhạo. Lúc đó hắn thành thực không có để tâm, bởi vì hắn luôn luôn muốn cuộc sống an nhàn thanh bình không vì đế vị mà đấu tranh. Các huynh đệ từ lâu cũng coi như hắn là người ngoài, chỉ có mấy công chúa tỷ muội luôn thân thiết với hắn không ngừng than thở rằng hắn còn đẹp hơn các nàng. Lúc đó hắn cũng không muốn để tâm, nhưng không ngờ duy nhất giải thích cho tư nhan của hắn chính là ở hoàng thất Tử Hợp. Hắn lúc này đây vừa cảm giác xa cách với hoàng huynh của hắn, vừa cảm thấy bản thân mình đáng lẽ không nên ở đây. Tử Hợp Chi Vương, Lư Cẩn Hoà đang lười nhác phê tấu chương, thấy Lư Vị Phong hành lễ với mình còn dò xét một phen rồi mới miễn lễ ban ngồi. Một lúc thật lâu sau đó hắn mới từ từ hạ tấu chương xuống nhìn chằm chằm hoàng đệ. - Mẫu hậu cũng đã nói, ngươi là Phong Tuấn Vương. Vậy trẫm liền ban cho ngươi vương phủ thôi. Thanh âm có chút giễu cợt xen lẫn lười biếng. Lư Vị Phong tạ thánh ân trong lòng thầm cười. Không có vị hoàng đế nào ngu dốt, chỉ là việc làm biểu hiện thế nào của hắn làm nhiễu loạn tâm ngươi đến bao nhiêu mà thôi. - Vị Phong, ngươi đừng quá xa cách như thế. Sau này trẫm còn muốn ngươi phò tá nhiều hơn. - Đa tạ thánh thượng tin tưởng. Làm lễ một lần nữa rồi lui ra, vừa ra đến ngoài cửa hắn liền phân phó hạ nhân chuyển chỗ ở của Cổ Minh Đào về vương phủ của mình. Nàng cần sự trợ giúp của hắn, hắn sẽ để nàng quản lí tất cả người của hắn. Ba tháng sau Đường Lăng thông báo với Cổ Minh Đào rằng mọi con đường Bạch Hồn Thảo có thể lưu chuyển đã kín kẽ chặt gọn. Nàng lúc này đang ở trong hiên nhỏ tại vương phủ của Lư Vị Phong chăm chỉ luyện tập. - Tin tốt, độc tính sẽ sớm phát tác thôi, đi, gửi thư cho Bạch Diệp Quân nói đề phòng Bạch Đế. Chỉ nói đề phòng, tình hình cụ thể sẽ không nói, hơn nữa việc nàng hận phụ hoàng của Bạch Diệp Quân hắn nhất định sẽ không xem đây là cảnh báo gì. Nàng cười nhẹ, hắn ta sẽ sớm tìm đến nàng thôi. - Chủ tử, Giang Y cùng Sở Y cô nương đều đã vào thành, hiện đang ngoài sảnh chờ người. Sau khi mật báo cho Lư Vị Phong, nàng còn muốn hai người này đi làm chút chuyện nên chậm trễ vài tháng. Hiện nay đã về, chắc chắn đã có tin tốt. - Được, bảo các nàng vào đi. Giang Y cùng Sở Y vừa vào đến ngưỡng đã nghe thấy tiếng vui mừng. - Chủ tử, thành công rồi ! Người quả nhiên dự đoán đúng. Cổ Minh Đào phất nhẹ tay áo, những thị tỳ hiện có mặt đều lui xuống. Lúc này mới cho các nàng ngồi xuống gần mình. - Phía bên kia Đại Hạ cũng tra được vài manh mối. Đại Hạ trưởng công chúa Kiều Thi Ngữ vừa thành thân với Nhị hoàng tử đã thấy quân đội Đại Hạ bắt đầu có hành động. Nhị hoàng tử cũng tham dự. - Ngươi theo dõi chặt chẽ cho ta, nhất cử nhất động đều phải báo. - Rõ thưa chủ tử. Sở Y nhíu khuôn mày khó hiểu. - Chủ tử, có một vấn đề ta thực không hiểu. Năm đó Thanh Đào Sơn huyết tẩy cùng với người bị bắt đi đã tra ra. Những thích khách đó vốn không phải tặc nhân gì, mà là quân đội chung của Ngũ hoàng tử Đại Hạ cùng với Nhị hoàng tử bồi dưỡng. Nhưng lúc đó thật sự Nhị hoàng tử thực lòng chăm sóc người, tại sao lại có thể ra tay như vậy ? - Đại Hạ Ngũ hoàng tử ? Hắn thì sao ? - Kiều Tử Lâm hắn vẫn luôn bật vô âm tín, hầu như chưa từng nhúng tay vào việc triều chính hay có tin tức gì về hắn cả. Người này giống như người sống thật sự khác biệt. Hình ảnh một cẩm y nam nhân dễ chịu, nhẹ nhàng hiện lên. Mạc Vũ. Đúng vậy, bảy phần sự thật là hắn. Kiều Tử Lâm. - Không có tin tức gì không có nghĩa không phải hắn luôn thanh bạch. Lúc này Giang Y mới nói. - Nhưng Kiều Tử Lâm hắn vốn có một mẫu thân bệnh tật. Thanh Đào Sơn có Cổ Cầm chữa bệnh chính là duy nhất hi vọng của hoàng hậu Đại Hạ. Kiều Đế vốn dĩ chần chừ không muốn phái người đến Thanh Đào Sơn do có khúc mắc với cổ nhân nhưng Kiều Tử Lâm hắn thì không, hắn phải tìm được người cứu mẫu thân hắn. Không thể nào ra tay độc ác như vậy được. Cổ Minh Đào suy ngẫm một chút. Nếu Kiều Tử Lâm thực sự là Mạc Vũ, con người nho nhã của hắn nhất định sẽ không làm nên chuyện này. Sở Y chăm chú theo dõi mọi biến đổi trên khuân mặt của chủ tử lòng hơi run. - Chủ tử, ta thấy người lớn lên, đặc biệt giống nam nhân đó ! - Giống ? Giang Y đẩy nhẹ tay Sở Y. - Ngươi nói lung tung gì vậy ? - Thứ cho nô tỳ lỡ lời, chủ tử người thật sự mang năm phần tương tự Mạc Vũ ! Giang Y thì thầm:"Ngươi có phải điên rồi không ?" Bởi vì Mạc Vũ luôn là khúc mắc trong lòng Cổ Minh Đào. Bọn họ đều biết Mạc Vũ tâm ý đối với chủ tử của mình. Giang Y lại không ngừng dày vò, liệu lần này tâm tình chủ tử lại không tốt rồi ? Nhưng Cổ Minh Đào lại mỉm cười. - Các ngươi đi tra Tiểu Tuyết, Tiểu Ngọc đến đâu rồi ? - Đều là người của Kiều Thi Ngữ. Quả nhiên. Tất cả đều là diễn cho nàng xem ! - Trước khi nhận được thư của người, ta đã thấy có gì không ổn ở ngoài Mộc Qua Các. Cũng không biết từ lúc nào phát hiện ra một nô tỳ ở phòng giặt tư thông với bên ngoài, đem tin tức đi trao đổi. Người đến trao đổi là Tiểu Tuyết. - Các ngươi đã làm gì chúng ? Sở Y nói. - Nếu bây giờ lật tẩy chỉ sợ đánh rắn động cỏ, chi bằng mở lối cho chúng vào chúng ta đánh úp. - Vẫn luôn là ngươi thông minh. Được Cổ Minh Đào tán thưởng, Sở Y không ngừng vui mừng. Chủ tử của nàng thật sự đã trưởng thành, nhưng trưởng thành lại khiến nàng lo sợ. Nhưng lo sợ thì lại không bước tiếp hay sao ? Cổ Minh Đào nàng phải sống thật tốt, như vậy mới không uổng bao nhiêu người thân đã mất của nàng. - Kiều Thi Ngữ quả nhiên trúng độc. Nàng ta luôn tưởng rằng mình thông minh, nhưng không ngờ lại bị Nhị hoàng tử lợi dụng. Giang Y bĩu môi. - Chẳng phải do nàng ta quá yêu nhị điện hạ hay sao ? Bị lợi dụng cũng đáng. Bỗng nhiên một tỳ nữ hớt hải chạy vào la lớn. - Không hay rồi, Minh Đào cô nương, hoàng cung xảy ra chuyện lớn rồi. Mấy cặp mắt nhìn nhau. Hoàng Cung Tử Yến có chuyện gì lại xảy ra ? Vừa đến cửa cung đã thấy bầu không khí ngày càng ngột ngạt. Theo chỉ dẫn của cung nữ Cổ Minh Đào cùng Giang Y, Sở Y đã đến đại điện. Một luồng im lặng đến đáng sợ, nàng vừa đến đã bị giáng một cái tát thật mạnh. Âu Dương Tử Mạn. - Mẫu tử các ngươi cũng thật giống nhau. Bổn cung muốn xem xem những người tự cho bản thân thanh bạch cao cao tại thượng như các ngươi còn có thể tỏ ra được bao nhiêu ? Lúc này Lư Vị Phong cũng vừa mới tới. Nhìn thế cục hiện tại đã biết không tốt chút nào. Lư Cẩn Hoà lại đang cùng Âu Dương Tử Nghiêm y phục lộn xộn ! Đây chẳng phải loạn luân là cái gì ? - Thái hậu, đã xảy ra chuyện gì ? - Nhi tử đáng thương của bổn cung, ngươi hãy nhìn đi. Đường đường một đế vương lại loạn luân với chính di mẫu của mình ! - Rồi quay lại chỉ tay vào Lư Cẩn Hoà - Cho dù ngươi không phải do bổn cung thân sinh nhưng trên danh nghĩa nàng ta vẫn là di mẫu của ngươi. Chỉ cần có bổn cung ở đây các ngươi đều không được làm càn ! Thái hậu nổi trận lôi đình tất nhiên không thể thiếu Thái Hoàng, người đã nhường ngôi cho nhi tử để hưởng lạc. Tuổi trẻ của lão hoàng đế này đương lỗi lạc, danh tiếng vang xa, cũng không hiểu vì lí do gì ham vui sa đoạ liền đã nhường ngôi để chuyên tâm vui vẻ. - Lạc Như (tên chữ của Âu Dương Từ Mạn), có chuyện gì chúng ta từ từ tra rõ, ta tin nhi tử của mình cùng với Lạc Hy. Âu Dương Tử Mạn sắc mặt âm u hung hăng liếc nhìn phu quân của mình. Rõ ràng một Thái Hoàng Thái Thượng lại sợ Thái Hậu của chính mình, đủ hiểu Âu Dương Tử Mạn vì sao đứng vững đến giờ. Lư Vị Phong hắn nhắm mắt cũng biết việc này do ai làm. Chỉ là nàng ta là mẫu thân hắn, còn người bị hại lại là hoàng huynh hắn, cùng mẫu thân của nàng. Lư Vị Phong đưa ánh mắt dò xét Cổ Minh Đào, trong lòng thầm run rẩy. Tại sao hắn luôn bị dồn vào đường cùng như vậy ? - Mẫu thân, dù sao hoàng huynh cũng là hoàng đế Tử Hợp... Nếu truyền đi thật ô danh ! Nhưng đó mới thực là mong muốn của Âu Dương Tử Mạn. Cổ Minh Đào trong lòng có chút gấp gáp. Lư Cẩn Hoà bị kéo xuống vũng bùn cũng tốt, nhưng mẫu thân nàng lại trực tiếp có liên quan. - Di mẫu, cái này... Cổ Minh Đào chưa nói xong liền bị một cái bạt tai giáng xuống, tuy nói nàng luyện công nhưng cái giáng này thực sự đau a ! Nếu không phải, Âu Dương Tử Mạn cũng là có công phu đi ? - Ngươi có quyền gì mở miệng ở đây ? Mẫu tử các người sao có thể ngang nhiên câu dẫn nhiều nam nhân như thế ? Từ phu quân đến nhi tử của bổn cung, các ngươi còn ra thế thống gì nữa ? Các ngươi coi bổn cung là thứ gì ? Âu Dương Tử Nghiêm nhìn một màn này khỏi trong lòng thầm oán. Trước đây khi rời khỏi Tịnh Vân Trang, nàng đầu tiên đến tìm người đó, sau khi thành giao liền tìm đến Âu Dương Tử Mạn, lúc đó nàng ta có lạnh lùng cao ngạo với nàng thế nào nàng cũng âm thầm nhẫn nhịn. Bởi vì biết rằng nàng ta có một ngày đưa nhi tử trở lại sẽ mang theo nữ nhi của mình. Quả nhiên nàng đoán trúng, tâm tư của nàng ta quá nặng, mượn tay cả con ruột để đoạt thần khí, mang cả chất nữ để kìm hãm Huyết Trân Châu. Lư Thái Hoàng kia rốt cục không thể tự nhiên sa đoạ mà nhường ngôi, nhìn hắn vẫn còn mang vẻ khoẻ mạnh, phong lưu như thế. Vừa nghĩ đã nghe thấy tiếng nói. - Vậy Hoà Nhi, vẫn là nên để ngày mai thượng triều hỏi bá quan văn võ đi. Cổ Minh Đào khẽ rùng mình, như vậy chẳng khác nào ép chết mẫu thân nàng cùng Lư Cẩn Hoà. Thái Hoàng cùng Thái Hậu kia đúng là giỏi diễn trò, một tung một hứng như vậy, đem Lư Cẩn Hoà làm lá chắn lên ngôi hoàng đế, đến lúc Lư Cẩn Hoà yên ổn dọn dẹp những kẻ muốn đoạt vị thì đưa Lư Vị Phong đã có được thần khí về nước, một đường làm hoàng đế Tử Hợp. Âu Dương Tử Nghiêm chính là mục đích dẫn Cổ Minh Đào nàng tới để điều khiển thần khí. Hiện tại hai người đã hết giá trị lợi dụng, ô nhục như thế có thể sống tiếp hay sao ? Dù là yên ổn một bậc đế vương thì sao ? Nỗi ô danh đó vĩnh viễn được ghi lại, sau này mỗi khi hắn thượng triều liệu có người tôn trọng hắn nữa chăng ? Mẫu thân của nàng thì sao ? Cho dù nàng ta có lỗi với nàng, cũng là chân chính mẫu thân. Nàng nhất quyết không thể không bảo vệ Âu Dương Tử Nghiêm. Ha ? Bảo vệ thế nào đây ? Trên mặt Cổ Minh Đào không viết tâm tư, nhưng Lư Vị Phong thì cũng đã nắm được vài phần. Hắn vừa nhận thân nhân đã ngay tức khắc có chuyện, thật là không muốn chấp nhận. Lư Vị Phong hắn lại có thể không nhìn ra phụ mẫu hắn sao ? Còn có ca ca hắn vừa mới nhận. Cho dù chưa từng huynh đệ thân thiết nhưng ở đây, hắn mới có cảm giác có huynh có đệ ruột thịt. Bạch gia đối với hắn không tệ, nhưng cảm giác huynh đệ ruột thịt thì hắn chưa từng cảm nhận qua, cái gọi là giọt máu đào, chẳng cần thân thiết, vẫn có thể cảm nhận. Hắn lớn lên ở một đất nước khác, trong lúc không biết được thân phận của bản thân hắn vốn tưởng rằng mình sẽ bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực của Bạch gia. Lư Cẩn Hoà không biết có địch ý với hắn bao nhiêu, nhưng hắn không muốn vừa nhận huynh đệ đã phải tàn sát lẫn nhau. Quay sang nhìn ánh mắt Lư Cẩn Hoà, Lư Vị Phong cẩn thận đánh giá. Chỉ thấy trong đó toàn bộ là giễu cợt, không thấy thù hận. Lư Cẩn Hoà cũng đang nhìn chằm chằm về phía này. - Trẫm tuy cũng tính là phong lưu, nhưng cũng không đến ngay cả cô cô mình cũng dám đụng đến. Các ngươi từ lúc ta còn nhỏ liền đã bố trí sẵn nhân thủ, từng hành động đều theo dõi ta, ngay cả biết ta sẽ tàn sát huynh đệ mình cũng vẫn im lặng, à không, tất cả huynh đệ của ta đều bị như vậy chứ. Phụ hoàng, mẫu hậu, các người thật độc ác quá, đem trận chiến sinh tử của chính nhi tử mình ra để làm trò đùa. Hiện tại hoàng cung này còn đơn độc mình ta, ta biết chắc chắn rằng sẽ có một ngày bị đá ra khỏi hoàng vị tạm bợ này để dành cho một đứa trẻ vốn không được nuôi dưỡng ở Tử Yến Thành. Bởi vì hắn ta mới chính là nhi tử thân sinh của mẫu hậu, bởi vì ngay từ khi sinh ra hắn đã là đứa trẻ được phụ hoàng yêu thương nhất. Còn chúng ta, những hoàng tử khác chỉ đối với các người giống như một bầy rối ! Chỉ đông dẹp tây, bình loạn cho các ngươi, binh tướng chúng ta nuôi dưỡng trước sau gì cũng về ta các người, mạnh lại càng mạnh, cũng không bị rơi vào tay của bất kì tướng quân khác họ nào ! Lư Cẩn Hoà cười lớn, cung điện nguy nga rộng lớn vang lại khiến người nghe cảm thấy ghê rợn. - Hoàn hảo, tất cả đều rất hoàn hảo. Nếu như tiểu tử kia không sớm bị phát hiện thì các ngươi cũng muốn thâu tóm Đại Nam luôn rồi, đúng chứ ? Bạch Đế không phải do ngươi mượn tay Âu Dương Kha hại sao, mẫu hậu ? Để hoàng tộc Bạch gia tự cắn xé lẫn nhau rồi đưa Lư Vị Phong lên ngôi Đại Nam, hạ ta xuống là có thể sát nhập hai quốc gia rồi ! - Câm miệng ! Hắn cười càng ngày càng lớn. Cổ Minh Đào cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Người với người tại sao chỉ toàn âm mưu ? Thí như phụ mẫu huynh đệ tỷ muội cũng chỉ toàn âm mưu ? Một trận đau đầu kịch liệt ập tới. Lư Vị Phong thầm kêu lên không xong rồi, phản ứng của Phúc Hoạ Tương Sinh ! Lúc này Âu Dương Tử Nghiêm mới cất lời. - Tán Hồn Độc này thật sự phải khó khăn lắm mới hạ được Bạch Tước. Nhưng tại sao ngươi muốn hạ độc Cổ Trác, Lạc Như ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang