Tuẫn Tử

Chương 15 : Nhất niên vạn hoa, nhất niên vạn xuân (Thượng)

Người đăng: annie_duongminh

Ngày đăng: 19:46 16-03-2020

Bảy ngày sau, Âu Dương Kha tới. Hắn không lén lút đánh thuốc hạ nhân nữa, mà đường đường chính đến cửa. Sở Y có chút vội vã, tỏ vẻ lo lắng cho chủ tử nhưng Cổ Minh Đào chỉ dửng dưng. Liệu có phải vì chủ tử đã sớm biết hắn đến rồi hay không ? Con người này ác độc, nhiều thủ đoạn, tóm lại là không mấy tốt đẹp gì. Cổ Minh Đào thấy hắn đến như đã hẹn, cũng đã suy nghĩ ổn thoả. Vụ mua bán này không hề tồi, nàng chỉ cần báo thù, sau khi mọi chuyện kết thúc nàng sẽ đem mẫu thân đi thật xa, sống một cuộc sống bình yên không đấu tranh. Âu Dương Kha bàn chuyện với Cổ Minh Đào một lúc thật lâu, Sở Y bên ngoài sốt ruột đến hai tay nhướp nháp mồ hôi, nàng vốn dĩ vẫn không yên tâm với lão cáo già. Đang đi lại trước hiên thì một thị vệ chạy tới bẩm báo, hắn còn chưa kịp báo với Sở Y xong thì nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé yểu điệu đi tới, phía sau nàng ta có một tỳ nữ đang bưng một khay điểm tâm. Sở Y vội vàng cúi người. - Liêu tiểu thư không biết người đến tìm vương gia có chuyện gì ? - Cũng không có gì, ta nghe nói vương gia ngày đêm cực nhọc liền xuống bếp làm vài món điểm tâm để người bồi bổ một chút. - Tiểu thư thật có lòng ! Hiện tại vương gia người đang có khách, vậy điểm tâm này nô tài nhận thay người, đa tạ tiểu thư. - Ngươi khách khí như vậy làm gì, vương gia bận rộn như vậy ta chỉ muốn cùng người phân ưu, hơn nữa sắp tới chẳng phải ta sẽ trở thành thê tử của người hay sao ? Đây cũng là điều nên làm. Nói đến đây Sở Y liền giật mình, đúng vậy Dương Uyển Nhi là người của chủ tử nha, đã hứa hôn với Liêu gia rồi. Sao việc này cả nàng cũng quên mất ! Dương Uyển Nhi nhìn thái độ tự trách của Sở Y liền cười thầm trong lòng. - Vậy nếu vương gia đang bận rộn, ta trở về khi khác lại tới. Ngươi nhớ giúp ta chăm sóc vương gia. Dương Uyển Nhi vừa đi thì Âu Dương Kha cũng chuẩn bị rời đi. Cổ Minh Đào không tiễn Âu Dương Kha, bản thân vẫn ngồi tại chỗ nhìn điểm tâm Sở Y mang lên. Dương Uyển Nhi lần này thật sự không đơn giản chỉ là vì thật sự thích nàng mà gả vào vương phủ. - Đã có tin tức gì từ phía mẫu thân chưa ? - Thưa chủ tử, vẫn chưa ạ. Cổ Minh Đào thở dài. Trong người nàng đang sôi sục là thuật Phúc Hoạ Tương Sinh, chẳng mấy chốc nàng sẽ không khống chế được nữa, sẽ không biết trở nên như thế nào. Mới ban nãy Âu Dương Kha ra chủ ý ám sát Âu Dương Tử Mạn nhưng Cổ Minh Đào cho rằng đấy là một ý kiến tồi. Nàng cất công đến đây ở lại làm một vương gia đường hoàng tại sao lại phải ám sát thái hậu ? Nhưng nếu không thì phải dùng cách nào mới giết được bà ta ? Cảm giác mu bàn tay bỗng nhiên mát lạnh khiến Cổ Minh Đào khẽ giật mình. Dương Uyển Nhi đã ở đây từ khi nào, nàng ta đang xoa tay nàng, đôi mắt như thu thuỷ đang chăm chú nhìn nàng. - Ta vào đây được một lúc rồi nhưng người không phát hiện ra. Vương gia, người đang lo lắng điều gì sao ? Nhìn khuân mặt như hoa Bích Thuỷ kia Cổ Minh Đào thật không lỡ để nàng chấp nhận sự thật, nhưng lừa dối nàng ấy, nàng cũng không thể. - Chuyện của chúng ta.. ta... - Ta biết vào phủ vương gia không phải chính thê nên cũng không yêu cầu người phải bận tâm, ta chỉ mong muốn được ở bên cạnh chăm sóc người thôi. Nói rồi Dương Uyển Nhi cúi xuống khẽ đặt gò má lên tay Cổ Minh Đào. Cổ Minh Đào có cảm giác tay mình dính một thứ nước ươn ướt, âm ấm. - Dương Uyển Nhi, đời này ta nợ nàng ba chuyện. Nàng có thể tha thứ cho ta được không ? - Vương gia nói là ba chuyện gì ? Trong đó có chuyện của Dương gia hay sao ? Cổ Minh Đào nhắm hờ mắt, nàng không dám đối mặt với Dương Uyển Nhi. - Phải. Chuyện thứ nhất, ta làm liên luỵ đến Dương gia. Chuyện thứ hai, là ta đã phụ nàng, phụ tấm lòng chân thành của nàng. Ta... - Người là một nữ tử. Cổ Minh Đào toàn tâm cứng nhắc. Hoá ra nàng ấy đã sớm biết rồi. - Người yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài. Vương gia, người biết không ? Thật ra ta đã biết người là nữ nhân từ lâu rồi, chỉ là ta vẫn cứ luôn cố chấp với trái tim này của mình. Ta vẫn cứ luôn nghĩ rằng không biết sau này ai sẽ là người khiến một người cao ngạo như ta sẽ rung động. Không ngờ lại là một nữ tử. Lúc biết được tin đó ta đã vô cùng không tin, thậm chí ta phải xác nhận rất nhiều rất nhiều lần. Sau đó ta chấp nhận nhưng không buông bỏ được, ta liền tìm đến người, đúng lúc ấy người lại gặp nạn, ta liền đem người về Dương gia. Dương Uyển Nhi vừa nói dòng nước mắt càng tuôn dài nhưng Cổ Minh Đào không biết phải làm thế nào. Trước nay nàng chưa từng nghĩ sẽ rung động với nữ nhân. Không phải lần đầu được nữ tử ái mộ, nhưng cuối cùng vẫn là lúng túng. Dương Uyển Nhi vội vàng lau nước mắt, ngước nhìn Cổ Minh Đào cười đau lòng. - Vương gia, người không cần phải tự trách. Là ta can tâm tình nguyện ở lại bên cạnh người. Ta muốn được trải qua cùng người, được phân ưu cùng người. Cổ Minh Đào nhìn gương mặt đẫm lệ của Dương Uyển Nhi không nén được đau lòng. - Nhưng con đường ta chọn thực sự nguy hiểm. - Vương gia, người đừng đẩy ta đi, ta đã biết người muốn báo thù. Ta cũng có mối thù muốn báo, người nợ ta, chỉ cần cho ta cùng người trả thù, như vậy không phải đã được rồi sao ? - Uyển Nhi, nàng là nữ tử yếu đuối mỏng manh, chuyện này không thể liên luỵ nàng thêm... Dương Uyển Nhi liền gạt đi. - Vương gia người đừng đẩy ta ra xa nữa, ta thực sự đã không còn chỗ nào để nương tựa nữa rồi. Ta thật sự cần người, rất cần người. - Ta... - Người đang lo lắng về chuyện của Âu Dương thái hậu đúng không ? Ta có thể tiến cung, làm người của Lư Đế, giúp người báo thù. - Chuyện này làm sao nàng biết ? Dương Uyển Nhi đứng dậy, khuôn mặt buồn bã. - Liêu gia là người của bà ta. Lúc đó ta nghe được nghĩa phụ nói chuyện cùng một người áo đen, có nghe được hai chữ "thái hậu". Đặc biệt người này còn dặn dò nghĩa phụ nhất định phải gả ta cho vương gia, để ta biết được người là nữ nhân, sau đó dựa vào tội danh khi quân mà xử người, dù sao người cũng là nữ nhân, sau khi người chết ta vẫn có thể lấy người khác. Nghĩa phụ liền đồng ý. Nếu không phải trước đó ta đã biết người là nữ nhân, ta sợ thật sự mình đã làm như kế hoạch của bọn họ. Quả nhiên. Nhưng Âu Dương Tử Mạn tính kế kĩ quá lại không ngờ Liêu Trinh là Dương Uyển Nhi, hoặc khả là bà ta đã biết, cố tình dẫn nàng ấy đến Liêu gia. Nghĩ đến đây Cổ Minh Đào rùng mình. Không ngờ bà ta là người tâm tư sâu xa như vậy. Cũng đúng, trở thành hoàng hậu rồi thành thái hậu một nước, một bước cũng không bước sai, nếu không phải tâm tư thủ đoạn như vậy quả thực không thể. - Được rồi. Chuyện này ta sẽ có suy tính riêng, nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi. Tâm tư Âu Dương Tử Mạn cẩn mật như thế, Cổ Minh Đào thật sự từng xem thường bà ta rồi. Nếu Dương Uyển Nhi thật sự lật đổ nàng, dưới sự chỉ trích của quần thần thì Lư Vị Phong cũng không bảo vệ được nàng. - Vậy vương gia người nghỉ ngơi đi. Dương Uyển Nhi đã đi rồi Cổ Minh Đào mới gọi Sở Y vào thay y phục cho nàng. - Tại sao ban nãy Dương Uyển Nhi vào ngươi không gọi ta ? - Chủ tử, nô tì có tội. Sở Y thật sự không biết Dương Uyển Nhi đi rồi lại quay lại, lúc nàng ta quay lại thì đã đứng phía sau nàng lúc nàng đang dâng điểm tâm cho chủ tử rồi. - Người có cảm giác Dương cô nương có chút ... - Ta hiểu ngươi lo lắng điều gì. Nàng ta suy cho cùng cũng là tiểu thư của một Hầu tướng, có một chút võ công cũng không có đáng lo. Điều ta lo ngại là tâm tư của nàng. - Chủ tử, người chính là nghi ngờ nàng đang đang muốn lấy lòng tin của người, sau đó mới càng khó dò đúng không ? - Sở Y, đến cùng vẫn là ta có lỗi với Dương gia. Chỉ cần không ảnh hưởng quá lớn thì vẫn nên để nàng ấy được tự do. Sở Y nghĩ lại ngày đó, trong lòng cũng có chút khó chịu. Vốn dĩ với số ngân lượng và nô bộc Cổ hoàng hậu để lại chủ tử vẫn có thể tiêu dao tự tại, không ngờ lại xuất hiện Dương Uyển Nhi nói muốn cưu mang, hại chủ tử sớm bị bắt mà Dương gia cũng bị diệt tuyệt. Lư Vị Phong lúc đó lại còn bị trúng tên, sau khi bị trúng tên liền cấu kết với Bạch Diệp Quân, khiến chủ tử nàng chịu khổ cực. Sở Y nghĩ đến bọn họ để chủ tử nàng học Phúc Hoạ Tương Sinh lại càng thêm hận, cũng tự trách mình không có đủ năng lực bảo vệ chủ tử. - Sở Y ? Nghe Cổ Minh Đào gọi mình Sở Y lúng túng, trên mi còn đọng chút nước cũng nhanh chóng lau đi không để nàng biết. - Nô tì vụng về rồi. Chủ tử dùng điểm tâm đi, nô tì đi pha lại trà. - Không cần đâu. Cổ Minh Đào ngồi xuống, nhìn vẻ mặt của Sở Y lúc này thật sự lạ. - Ngươi qua đây bàn chút chuyện với ta là được rồi, những việc khác cứ giao phó xuống dưới. ______________________________ Sau khi thoát khỏi loạn cung năm đó Bạch Diệp Khánh cùng Kiều Thi Ngữ chạy về Đại Hạ. Dưới trọng trách phò mã gia của Đại Hạ, Bạch Diệp Khánh ngoài mặt xử lí mọi việc đều ổn thoả nhưng trong lòng không khuất phục. Đã lấy một nữ nhân mình không yêu, lại còn ở rể, hắn thực sự thấy sỉ nhục lớn. Công việc của hắn ngoài xử lí mấy chuyện vặt vãnh ra thì đều là dỗ trưởng công chúa Kiều Thi Ngữ vui vẻ. Trước đây nàng ta những tưởng dùng phấn hoa sẽ hạ độc được hắn, nhưng nào biết hắn mới là người gián tiếp hạ độc nàng, khiến nàng ta có thể nghiện loại phấn hoa này hắn chuẩn bị cũng không ít. Nhưng khi vừa về Đại Hạ hắn liền vì lấy lòng Kiều Đế mà chạy khắp nơi lấy thuốc cho nàng ta. Khiến Kiều Đế hận Phùng gia, không đội trời chung với Đại Nam. Thời gian ở Đại Hạ hắn cũng không uổng phí ngày nào, hắn luôn ngầm dùng mật thám theo dõi khắp nơi, binh đội chung của hắn cùng thái tử Đại Hạ trước đây nuôi hắn cũng thường xuyên ra mặt tự mình chỉ dạy. Hắn có dã tâm như vậy, hắn nhất định sẽ làm nên đại nghiệp, đúng vậy, nhất định làm nên đại nghiệp. Mật thám Bạch Diệp Khánh để lại ở Đại Nam đã hị Bạch Diệp Quân truy bắt sạch sẽ, khiến hắn không có một chút tin tức nào khác. Nhưng mật thám ở Tử Hợp vẫn còn đó, hắn biết Cổ Minh Đào của hắn đã ở đó. Tử Hợp rơi vào tay Lư Vị Phong, từng là tứ đệ cao cao tại thượng của hắn, con người như y lại vô cùng nhu nhược khi xử lí việc gì. Con người Bạch Diệp Khánh đúng là vô cùng bất mãn, cùng lớn lên nhưng người làm hoàng đế, kẻ làm vương gia vinh sủng vô hạn, còn hắn, lại phải lang bạt nơi đất khách, nương nhờ nương tử. "Hừ, các ngươi chờ đấy". - Phò mã gia của ta, ngày nào ngươi cũng bận rộn đến mệt nhọc rồi. Đây là Kiều Thi Ngữ với một bát canh mà nàng ta đặc biệt làm cho hắn. - Trưởng công chúa không ở trong phòng, ngoài này gió lớn nàng ra đây làm gì ? - Bổn cung là vì người bận rộn nên mới muốn chăm sóc người. Đã đến bước này rồi ngươi vẫn còn gọi bổn cung là trưởng công chúa sao ? Bạch Diệp Khánh có chút mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn ngồi xuống từ từ ăn canh mà nàng ta đem đến, việc cai nghiện phấn hoa không có hiệu quả nữa nên nàng ta vẫn âm thầm cho người đi tìm rất nhiều đem về dự trữ. Nàng muốn hắn cùng hưởng thụ cái phấn hoa Tây Tạng mà chính hắn đã đem tới sao ? Thuốc trước đây hắn dùng để khống chế phấn hoa trên đường chạy trốn đã rơi mất rồi. - Sao vậy ? Là ngươi chê bổn cung nấu sao ? Bạch Diệp Khánh cười khẩy nâng bát uống cạn. - Người không muốn ta gọi là trưởng công chúa nhưng chẳng phải vẫn tự xưng là bổn cung đó sao ? Kiều Thi Ngữ ngẩn người một chốc rồi cười tà mị đưa tay ôm lấy cổ Bạch Diệp Khánh. - Hoá ra người xa cách thiếp như vậy chỉ vì vậy ư ? Thiếp quên mất, nam nhân đều có tự cao. Là thiếp không tốt, từ giờ thiếp sẽ chăm sóc chàng nhiều hơn. Bạch Diệp Khánh khẽ nhướn lông mày, hai tay nâng Kiều Thi Ngữ cười ha ha đi vào tẩm cung. Đã đến đường cùng hắn phải tận dụng từng cơ hội, từng con cờ. Kiều Thi Ngữ qua đôi vai của Bạch Diệp Khánh nhìn về phía sau, nô tài biết ý liền gật đầu rời đi. ___________________________________ Đại Nam Đại Hạ trở mặt thành thù không phải mới lần đầu, nhưng lần này e rằng có lẽ sẽ dẫn đến binh biến. Bạch Diệp Vỹ từ lúc thượng vị đến giờ hầu như không quan tâm triều chính, thường xuyên đối ẩm trà đạo, ung dung bên cầm ca. Hoàng hậu hiện tại là Tư Hoà, chính nàng lại là người đứng ra thường xuyên đốc thúc Bạch Diệp Quân nhanh chóng bồi dưỡng quân đội tiến đánh Đại Hạ. Bởi vì nàng hận, nàng hận Kiều Thi Ngữ khiến nàng ngày đó bị hoảng sợ mà trượt chân ngã đến sảy thai. Khi đó nàng mới trải qua nỗi đau khổ khi biết được người mình âm thầm yêu lại là nữ nhân, sau đó mới tìm đến Bạch Diệp Vỹ bồi lỗi bồi tình cảm, dần dần hai người mới tương lân tương ái, rồi nàng có thêm một sinh linh bé bỏng dần hình thành trong người. Đương cuộc vui vẻ thì lại xảy ra sự việc như vậy, khiến nàng vĩnh viễn không thể mang thai thêm lần nào nữa. Bây giờ Kiều Thi Ngữ cùng Bạch Diệp Khánh phản loạn mà vẫn có thể trốn thoát được, nàng không cam lòng. Đứng ở hậu vị nhưng lại không thể có con, nàng sẽ chẳng khác so với Cổ hoàng hậu ngày nào, phải nuôi con kẻ khác. Hiện tại hậu cung chỉ có mình nàng, nhưng ai dám đảm bảo một ngày nào đó hoàng thượng không nạp thêm phi tần ? Để đứng vững nàng bắt buộc phải lập công, giúp phu quân trừ khử người đáng trừ khử. Ấy vậy mà phu quân nàng, đương hoàng thượng vị, lại ung dung, bỏ bê triều chính, bỏ bê quân đội ! Bạch Diệp Quân thấy Tư hoàng hậu ngày ngày ủ dột đốc thúc hắn như vậy lại không ngừng đau khổ suy nghĩ, hậu cung không được bàn luận triều sự, cho dù hoàng thượng chỉ độc sủng một người là nàng ấy cũng không thể bỏ qua quy tắc này. Hắn bèn khuyên Bích Tỷ quận chúa thường ngày vào cung bồi chuyện hoàng hậu. Thất công chúa Bạch Châu My được gả tới hoàng thất Chu Lâm, hiện tại đang là Bạch hoàng hậu, cũng nghe tin tức về Đại Nam, chỉ vì lo lắng cho hoàng huynh của nàng, mà gửi tặng thêm tinh binh. Cũng để hai nước gắn kết thêm, nàng ta muốn đưa Bát muội của nàng tới Chu Lâm gả vào. Bạch Diệp Vỹ đối chuyện này cũng chẳng mấy để tâm, nhưng vẫn chuẩn bị đại hôn cho Bát công chúa Bạch Châu Phương. Bạch Diệp Quân khuyên hắn nên tăng cường hoà hảo với Tử Hợp quốc vậy nên Bạch Diệp Vỹ cũng không lạnh không nhạt đưa thư ngỏ ý muốn gả Lục công chúa Bạch Châu Hoa. Cổ Minh Đào ở Tử Hợp nghe xong tin này cũng không thấy bất ngờ. Nhưng trong triều đình Tử Hợp ai nấy cũng thấy Bạch Châu Hoa công chúa chính là gả cho Lư Minh Đan Điểu Vương là hợp lí nhất. Tiến thoái lưỡng nan thôi, khi Bạch Châu Hoa nhìn thấy nàng e rằng sẽ lại loạn thêm. Công chúa Bạch Châu Hoa, tên như người, nàng ta đẹp đẽ rung động lòng người, cũng rất dịu dàng thanh tao. Nhưng hoàng thất Đại Nam ai cũng đã biết Đan Điểu Vương của họ là nữ nhân a ? Rồi lại biết nàng từ Đại Nam tới Tử Hợp làm cùng một chức vị, chẳng phải nét dịu dàng thanh tao gì đó cũng không giữ được một chút a ? Ngay chiều hôm đó Cổ Minh Đào gấp rút đến tìm Lư Vị Phong, hắn ta ra vẻ đã chờ nàng rất lâu rồi nhưng cũng chẳng thèm nói năng gì. Ai bảo hôm trước chính nàng phát hoả với hắn đây chứ ? Tai hại, tai hại ! Cổ Minh Đào hung hăng đến làm phiền hắn xong cũng chỉ muốn ôm mặt quay về, nàng cũng có lúc không mặt mũi như ngày này sao ? - Ta... Lư Vị Phong vừa phê duyệt tấu chương vừa nhướn đôi lông mày thanh tú lên ngỏ ý là đang nghe. - Ta không thể lấy Lục công chúa. Lư Vị Phong cố tình to giọng nói, ai nấy cũng nghe thấy: - Lục công chúa Bạch Châu Hoa là người xinh đẹp dịu hiền, ai nấy cũng muốn có nàng, vậy sao biểu đệ của trẫm lại không muốn a ? Việc đã đến nước này rồi, nàng phải làm thế nào đây ? Hắn cố ý muốn làm khó nàng ! - Bởi vì Đan Điểu vương phi đã là thần thiếp ! Lư Vị Phong cùng Cổ Minh Đào ngẩn ra. Thái giám bên ngoài chạy vào mồ hôi rơi như mưa quỳ dập đầu xuống. - Hoàng thượng tha mạng, nô tài không cản được nàng ấy. Lư Vị Phong mắt vẫn chưa rời khỏi nàng ta, Cổ Minh Đào trong lòng gào thét ầm ĩ, nàng ta muốn nàng sống sao đây ? - À, ừm, chuyện đó ... ngươi ra ngoài trước đi. Tên nô tài như vớ được vàng vội vã tạ ơn rồi lăn ra. - Cả nàng nữa, cũng nên ra ngoài thôi ! Dương Uyển Nhi nào có chịu, nàng ta đôi mắt vẫn như cũ bình thản quỳ lạy Lư Vị Phong sau đó không cần hắn miễn lễ đã tự đứng dậy. - Thần thiếp là Liêu Trinh, nữ nhi của Liêu phủ, được hồi cung cùng Đan Điểu Vương, thần thiếp cùng ngài ấy lưỡng tình tương duyệt. Lại một lạy. - Vương gia nhà thần gần đây quá bận nên chưa thể báo với hoàng thượng, trùng hợp hôm nay thần thiếp cũng tiến cung muốn bẩm báo với người định hôn. Mong hoàng thượng khai ân. Nàng ta nói xong chắp tay lễ một lần nữa. Lần này Lư Vị Phong như mới có phản ứng, nhìn sang Cổ Minh Đào có chút khó hiểu. Hắn làm sao không nhận ra nàng ta chứ ? Cổ Minh Đào thật muốn buông tay. Thư đáp lại Đại Nam đã gửi đi rồi, Lư Vị Phong còn đã phái người đi đón Lục công chúa rồi. Hiện giờ lại xuất hiện Dương Uyển Nhi ! Lư Vị Phong thật sự không biết phải làm sao. Nói hắn nạp người mà hắn từng coi là muội muội vào hậu cung ư ? Chẳng phải sẽ khó xử hay sao ? Trên dưới triều đình, người phù hợp gả nhất chỉ có Lư Minh Đan Điểu Vương a ! - Hoàng thượng, mong người ban hôn cho thần thiếp cùng Đan Điểu Vương ! Nàng ta lại nhắc nhở. - Được rồi, ngươi lui ra đi, chuyện này trẫm sẽ suy tính kĩ càng. Tất cả các ngươi cũng lui ra hết đi, trẫm muốn cùng Minh Nhi bàn một số chuyện. Dương Uyển Nhi lúc này mới tạ ơn lui ra. Lư Vị Phong nhìn theo cho tới khi cửa đóng lại mới đi xuống nhìn chằm chằm Cổ Minh Đào. - Chuyện này, giải thích sao đây ? Cổ Minh Đào biết hắn hỏi là chuyện gì, nhưng nàng cũng biết giải thích sao đây ? - Ta cũng không biết phải nói thế nào với huynh. Một lời khó nói hết, ta chỉ là... ta... Chuyện Dương Uyển Nhi ái mộ Cổ Minh Đào lúc đó ai cũng biết, thậm chí đã từng có suy đoán chẳng mấy mà hai người này nên duyên. Cổ Minh Đào đập trán, vẫn là nên nói cho hắn biết rõ tình hình một chút. Say khi nghe xong Cổ Minh Đào nói, Lư Vị Phong lâm vào âm trầm. Dương Uyển Nhi biết Cổ Minh Đào là nữ nhân nhưng vẫn quyết tâm ở lại bên nàng sao ? Chuyện này cũng là kì lạ quá mức đi. - Chỉ có, ta không muốn Dương Uyển Nhi chịu thêm khổ cực gì nữa, vì ta mà nàng ta đã mất nhà, trải qua đau khổ rồi. - Vậy muội có suy tính gì cho nàng ấy ? - Chuyện đến mức này, thành hôn hay không thành hôn cũng không thể giải quyết được nữa rồi. Quá nhiều người biết thân phận của ta. Cổ Minh Đào từ hoàng cung trở ra đã là trời tối, Dương Uyển Nhi một mực ở cửa cung đợi nàng. Vừa nhìn thấy Cổ Minh Đào, tròng mắt của nàng ta mới thư thái một chút. - Trời tối sương xuống như vậy còn không mau đưa tiểu thư về ? Dương Uyển Nhi cười cười: - Vương gia người đừng trách họ. Là ta nhất quyết muốn ở đây đợi người. Cổ Minh Đào thở dài. Cho dù nàng có thật sự đáp lại tình cảm của nàng ta đi nữa cũng không thể đem nàng ta ở bên. Nhìn thấy tâm sự của Cổ Minh Đào, Dương Uyển Nhi lộ ánh mắt lo lắng, mà Cổ Minh Đào nhìn rõ, đây là sự lo lắng từ chân tâm a ! - Người có tâm sự sao ? - Lên xe rồi nói, ở đây sương xuống nhiều. Dương Uyển Nhi ngoan ngoãn lên xe ngựa cùng Cổ Minh Đào. Trong lòng Cổ Minh Đào xoắn xuýt, tại sao trùng hợp như vậy nàng ta lại xuất hiện ở đại điện đây ? Nàng ta thực sự có qua lại với Âu Dương Tử Mạn sao ? - Nhất định vương gia muốn hỏi ta rất nhiều phải không ? Cổ Minh Đào giật mình. - Nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là bận rộn đến mệt mỏi rồi thôi. Nói rồi không nghĩ ngợi vuốt tóc an ủi nàng ta. Nhưng nàng thực sự không biết tâm trạng lúc này của Dương Uyển Nhi. - Hôm nay cũng muộn rồi, nàng cũng chưa ăn gì vậy chúng ta liền đi ăn thôi ! Sở Y ở bên ngoài nghe rõ liền chỉ đánh xe hướng đến một lầu hoa nào đó mà nàng nghe nói tới có đồ ăn ngon. Dương Uyển Nhi lộ ra nụ cười hiền hoà cũng liền dựa vào vai Cổ Minh Đào khiến Cổ Minh Đào có chút hoảng hốt, cuối cùng Cổ Minh Đào vẫn để nàng ấy tự nhiên, có lẽ nàng ấy cũng mệt rồi. Vậy để nàng làm chỗ dựa cho nàng ấy đi. ___________________________________ Sau một ngày dài trở về, Dương Uyển Nhi là muốn Cổ Minh Đào đưa mình về phòng, Cổ Minh Đào cũng không ngại bế nàng trở về. Sở Y thấy vậy có chút không vui vẻ. Nhưng thấy Cổ Minh Đào không mấy bận tâm, nàng cũng không dám cho ý kiến gì. Chỉ đợi chủ tử trở về thư phòng liền bẩm báo một số việc. - Đúng như chủ tử dự đoán, thân phận Tiêu Nam có chút không tầm thường. Giang Y vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ Tiêu Nam vì lần đó đỡ thay nàng ta một đao, nhưng Tiêu Nam lại là ai chứ, sẽ để nàng ta vào mắt sao ? - Điều tra đến đâu rồi ? - Tiêu Nam thực sự là Tam hoàng tử của Đại Hạ, vì mẫu thân là tỳ nữ cho nên không được sủng ái, sau này bị Kiều Đế phái đến bên cạnh Cổ hoàng hậu, Cổ hoàng hậu cũng không chút kiêng kỵ vẫn tin tưởng hắn. - Thì ra là vậy. - Chủ tử đã nhìn ra từ khi nào ? - Chẳng phải Tiêu Nam và Tiêu Tuấn rất thân nhau sao ? Nhưng Tiêu Tuấn đối với Tiêu Nam khiến cho ta có một cảm giác, có chút sợ, có chút kính trọng. Đều là thị vệ, kính trọng gì chứ ! Cổ Minh Đào trải qua bao chuyện như vậy, sao lại không biết nhìn người cơ chứ. Ngày đó gặp nạn, Tiêu Nam bị thương nặng như vậy nhưng vẫn có thể bình tĩnh lấy ngọc bội của nàng phái người đi tìm Bạch Diệp Quân chứ, e là hắn phái người của chính mình đi. Có lẽ Bạch Diệp Quân cũng biết thân phận của Tiêu Nam. Với tình cảm của Kiều Đế với Cổ hoàng hậu, Tiêu Nam chắc chắn sẽ nghe theo Kiều Đế, chỉ không ngờ Tiêu Nam được Cổ hoàng hậu phái đi bảo vệ nàng mà ở hoàng cung vong mạng mà thôi. Bây giờ nhớ lại trên mặt Tiêu Nam có một vết sẹo khá lớn, hắn thường dùng tóc xoã xuống che đi. Hoặc là hắn giả như đang che giấu vết sẹo ấy, hoặc là hắn vốn dĩ không có vết sẹo ấy, cho nên, khi người của Cổ Minh Đào đi tìm, chắc chắn không có dấu vết của hắn. - Làm thế nào các ngươi tra được tung tích của hắn ? - Là Đường Vân phát hiện dấu vết của Tiêu Tuấn, lần theo hắn ta mới phát hiện Tiêu Nam. Đường Vân có nói, trên mặt Tiêu Nam đã hoàn toàn khỏi sẹo rồi, nhưng đôi mắt thì vẫn như vậy nên mới nhận ra được. - Vốn dĩ hắn không có sẹo ! - Tại sao chủ tử lại biết ? - Nếu hắn như người khác dương dương khoe khuân mặt sẹo của mình ra thì vốn dĩ ta đã nghi ngờ hắn giả trang. Nhưng hắn lại cố ý làm như mình bị sẹo mà che đi, như vậy chẳng phải là đã thay đổi được nghi hoặc trong lòng người rồi hay sao ? Bị động thà rằng chủ động, như vậy vẫn là né tránh được nghi kỵ. - Thì ra là thế, nô tỳ ngu dốt, đã sơ suất rồi. - Không sao, dù sao các ngươi vẫn tìm được hắn đó thôi ? Cổ Minh Đào thở dài, dù sao đi nữa thì nàng cũng đã qua được bao nhiêu thời gian được hắn bảo hộ rồi. Vốn dĩ nghi ngờ hắn chỉ vì sợ hắn làm hỏng đại cục, nàng nghĩ có lẽ hắn được phái đến chỉ để ở bên cô cô nàng nên cũng vơi bớt lo lắng. - Chủ tử, người không biết. Thật sự những ma ma trước đây, có một người hiện tại vẫn ở bên cạnh Kiều Đế ! Để lại bên cạnh mình nhiều người của Kiều Đế như vậy, cô cô nàng làm sao tránh khỏi nghi kỵ của Bạch Tước đây ! Thật sự quá thảm rồi. Nếu chỉ vì yêu mà như vậy thì có lẽ không đáng. Đúng rồi ! Có lẽ không chỉ vì hai người họ yêu nhau ! Cổ Minh Đào khẽ nhăn mày, vậy thì Kiều Đế và cô cô của nàng đang che giấu bí mật gì đây ? Một người có thể che giấu bí mật nhiều đến thế nào a ? Chuyện này có liên quan gì đến cái chết của cô cô nàng ? - Sở Y, ngươi làm cho ta chuyện này ..! (Lời của tác giả: chương này vốn dĩ ngắn hơn vì mục đích muốn đi qua một chút chi tiết. Nhưng lão Hàn ta khẳng định sẽ không có bách hợp, nếu có thì chỉ là một phía thôi nha !!!!!)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang