[TU TIÊN VIỆT] TIÊU NGẠO HOÀNG VŨ

Chương 27 : Tại sao là ngươi chứ, một tên ất ơ!

Người đăng: NgocTrungNgon

Ngày đăng: 14:21 06-01-2019

Lẳng lặng mà ngồi trên giường, Vương Hạo vẫn đang cố gắng hồi tưởng lại tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, trong lòng bỗng thoáng dâng lên một cảm giác khó tả. Thực sự thì bản thân Vương Hạo cũng không hề biết lý do, tại sao khi mà hắn hỏi Ngạo Bạch về vấn đề gắn kết số phận thì lại làm cho con rồng đó đùng đùng tức giận và có thái độ thất vọng đến như vậy. Cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, Vương Hạo trong lòng thầm nghĩ tất cả mọi chuyện hiện tại bản thân đều không biết và không hiểu rõ. Như vậy, cách duy nhất không phải là lại tiến vào trong không gian Tạo hóa châu mà hỏi con rồng kia, như vậy thì không phải là sẽ có thể biết được hay sao. Quân tử không sợ núi cao, chỉ sợ không đi thì sẽ không lên tới đỉnh mà thôi. Nghĩ như vậy, Vương Hạo cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình trở nên thanh tỉnh. Sau một lúc, khi cảm thấy bình tĩnh, Vương Hạo dùng tay trái cầm Tạo hóa châu, sau đó dùng thần niệm của mình mà từ từ phủ lên trên Tạo Hóa châu, muốn đưa thần thức của bản thân vào không gian của Tạo hóa châu như lúc vừa rồi. Tuy nhiên, sau khi thần niệm của Vương Hạo bao phủ lấy Tạo hóa châu, thần thức Vương Hạo muốn tiến vào không gian bên trong của Tạo hóa châu thì bất ngờ thần thức của Vương Hạo bị bắn trả ngược trở lại, không thể nào tiến vào được không gian đó. Thử nhiều lần nhưng vẫn không được, Vương Hạo lúc này người đầy mồ hôi, mặt thì lúc xanh lúc đỏ, đây chính là hậu quả của việc thần thức bị bắn trả nhiều lần khi cố tiến vào Tạo hóa châu không gian. Đến lần thứ mười hai thì Vương Hạo ngã người ra sau giường mà thở dốc. Đầu óc thì xoay cuồn cuồn, mắt muốn mờ đi, có lẽ đây chính là cực hạn của bản thân khi sử dụng thần niệm, Vương Hạo thì thào nói. Cố gắng ngồi dậy, Vương Hạo lần này không dám manh động mà tiến vào Tạo hóa châu không gian, ăn đau khổ như vậy đã đủ rồi. Vương Hạo ngồi xuống cố gắng điều tức, tận lực áp chế cảm giác choáng đầu hoa mắt mà bản thân đang gặp phải. Lúc này Tạo hóa châu được Vương Hạo cầm bằng hai tay để trước người. Cảm giác choáng đầu do sử dụng thần niệm quá độ không phải ngồi điều tức, hấp nạp thiên địa linh khí mà có thể làm cho nó hết đi, vì đây không đơn giản là tiêu hao năng lượng thân thể mà là tiêu hao năng lượng tinh thần. Do đó, dù cho có cố gắng hấp thu linh khí thì cảm giác choáng váng này vẫn không thể giảm đi một cách nhanh chóng được. Bống nhiên Vương Hạo cảm thấy thân thể nhẹ đi, đầu đang đau nhứt thì bỗng nhiên như được tưới lên một luồn nước mát lành, cảm giác đau nhứt bỗng nhiên biến mất, tinh thần của Vương Hạo trở nên thanh tỉnh, căn tràn sức sống. Cảm giác lâng lâng này làm cho Vương Hạo cảm thấy vô cùng yêu thích, không nỡ rời xa, chỉ muốn được sống trong cảm giác này mãi mãi. Nếu người ngoài nhìn thì sẽ thấy được lúc này thân thể Vương Hạo được bao bọc trong một cái kén mơ hồ có năm màu, từ mi tâm của Vương Hạo phát ra một chùm tia sáng bao bọc lấy thân thể Vương Hạo, tạo thành một cái kén năm màu trông vô cùng xinh đẹp và bắt mắt. Cảm giác dễ chịu này kéo dài lâu thì vô cùng, mau thì như mới vừa chớp mắt. Vương Hạo mở bừng mắt, lúc này Vương Hạo cảm thấy tinh - khí - thần của bản thân như căn đầy, cơ thể như mới vừa được gột rửa qua một lần, tất cả mọi sự mệt nhọc, đau đớn đều không còn. Tâm thần Vương Hạo còn chưa thoát khỏi cảm giác kỳ diệu này thì bất chợt Tạo hóa châu đang cầm trong tay của Vương Hạo khẽ động, rồi đột nhiên bay lên, Tạo Hóa châu thoát khỏi sự khống chế của hai tay Vương Hạo mà bay lên lơ lửng trước mặt của hắn. Lúc này trong ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc của Vương Hạo thì hình ảnh của Ngạo Bạch lại bất ngờ từ trong Tạo Hóa châu ảo hóa mà thành một con rồng nhỏ chừng một thước. Nhìn lại thì thấy Tạo hóa châu lúc này cũng được bao bọc bởi một màn ánh sáng mờ ảo màu xám tro, từ trong hư ảnh bao bọc lấy Tạo hóa châu đó một con rồng với cái đầu rồng trông thô to nhưng lại vô cùng cân đối với cơ thể cùng một cặp sừng dài trên đỉnh đầu, trên đầu giữa hai sừng phản phất như có một đám lông dài hư ảo trông như bờm một con sư tử trông vô cùng uy phong. Thân rồng nhìn thon dài cân đối với những chiếc vảy nhìn như màu xám nhưng lại không phải là màu xám, đôi lúc là màu xanh, rồi có khi là màu đỏ, màu lam, màu vàng,… không thể phân biệt được chính xác màu sắc của những chiếc vảy trên thân rồng. Cùng với bốn chân nhìn như chân của một con chim ưng nhưng lại có năm ngón, với móng nhìn sắc bén vô bì. Đây chính là Ngạo Bạch, con rồng mà lúc vừa rồi Vương Hạo đã gặp trong Tạo hóa châu không gian, con rồng đã nói rằng nó và Vương Hạo có một sự gắng kết số phận thần bí mà ngay chính Vương Hạo cũng không thể nào hiểu nổi. Hư ảnh Ngạo Bạch xuất hiện liền vờn quanh Tạo hóa châu, còn Tạo hóa châu thì cứ phiêu phù trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Hạo. Hào quang màu xám phát ra từ Tạo hóa châu làm cho viên châu này trở nên đẹp đẽ lung linh nhưng đầy ma mị, đây chính là lần đầu tiên Vương Hạo nhìn thấy hào quan có màu sắc này trên Tạo hóa châu, mặc dù trước đó, lúc vừa đột phá cấp độ võ giả cấp 1 thì Vương Hạo đã từng dùng cả chín loại chân nguyên lực để phát động biến hóa của viên châu này, nhưng không có loại chân nguyên lực nào có màu sắc này cả. Không chờ cho Vương Hạo hết kinh ngạc thì từ hư ảnh con rồng này truyền ra một giọng nói, chính xác chính là giọng nói của Ngạo Bạch. Giọng nói không to cũng không nhỏ, nghe chan chứa sự uy nghi giống như là lời của thần linh vậy. Từng lời từng chữ xuất ra từ cái miệng rộng toát của Ngạo Bạch nghe lúc du dương, lúc trầm bổng nhưng lại đầy uy nghiêm. “Diệu diệu Huỳnh Kim Khuyết, nguy nguy Bạch Ngọc Kinh. Thị không, thị sắc. Vô vi nhi dịch sử quần linh. Thời thừa lục long, du hành bất tức. Khí phân tứ tượng, oát triền vô biên Càn kiện cao minh, vạn loại thiện ác tất kiến. Huyền phạm quảng đại, Nhứt toán họa phước lập phân.” Hai mắt của Vương Hạo trợn tròn mà kinh ngạc, ý gì đây? Vương Hạo tự hỏi lòng khi nghe được những lời thơ trên. Đang ngâm nga thì hư ảnh của Ngạo Bạch bỗng nhiên tan biến thành nhiều điểm ánh sáng, những điểm ánh sáng này bất ngờ nhập vào cơ thể của Vương Hạo, sau đó từ cơ thể Vương Hạo phát ra một luồn ánh sáng màu xám. Nếu như có người lúc này nhìn vào thì sẽ thấy hư ảnh của Ngạo Bạch ẩn hiện bao bọc xung quanh Vương Hạo. Trong đầu Vương Hạo lúc này xuất hiện một giọng nói: “Thiếu chủ, ta và người đã gắn kết số phận cùng nhau, và chúng ta chính là một, nếu như không vượt qua được thì chỉ có con đường duy nhất chính là tan biến cùng nhau. Khi ngày đó tới người sẽ biết tất cả, còn giờ thì người còn quá nhỏ bé để biết được.” Nghe lời này, Vương Hạo không khỏi ngạc nhiên, cố hỏi lại Ngạo Bạch nhưng âm thanh đó đã tắt, và không một lời nào đáp trả. Yên lặng, một sự yên lặng đáng sợ. “Ta còn quá nhỏ bé để biết?” Vương Hạo nhẩm lại lời Ngạo Bạch nói. Được, vậy thì ta sẽ trở thành người mạnh nhất, số phận của ta phải do ta nắm giữ. Đây chính là quyết tâm của Vương Hạo, và là mục tiêu theo đuổi của hắn khi mới bước chân vào con đường võ giả vủa mình. Ngồi điều chỉnh tâm thần đang chấn động vì thông tin vừa mới tiếp nhận, không biết qua bao lâu thì tâm thần của Vương Hạo cũng dần ổn định. Cầm Hỗn độn châu Trong tay sau đó sử dụng thần niệm để điều khiển thì Vương Hạo bỗng cảm giác được bản thân cùng Hỗn độn châu có một sự ăn ý đến lạ kỳ, Hỗn độn châu di chuyển theo như ý nghĩ của Vương Hạo một cách chuẩn xác mà không cần Vương Hạo dùng thần niệm để khu sử nó. Sau khi tấm tắc la kỳ, Vương Hạo sau khi nghĩ mọi khả năng, chỉ có một kết quả có thể xảy ra, chính là kết quả của việc hư ảnh Ngạo Bạch nhập vào cơ thể của hắn lúc nãy. Đang điều khiển Hỗn độn châu thì Vương Hạo phát hiện Hồng Nhân đang về phòng, lúc này điều bất ngờ lớn hơn nữa lại xuất hiện, thần niệm của Vương Hạo đúng lẽ chỉ có thể phát ra ba thước xung quanh bản thân, nhưng Vương Hạo có thể cảm nhận được động tĩnh ở hơn 30 thước xung quanh mình. Một sự vượt trội vô cùng to lớn so với kiến thức của Vương Hạo, gấp 10 lần những võ giả cùng cấp, không thể nhưng lại là sự thật a. Sự việc tiếp theo chính là dọa cho Hồng Nhân sợ xanh mặt, diễn giải và bàn luận với Hồng Nhân về sự tình và các thách thức của cả hai trong thời gian tới khi đã trở thành võ giả. Đêm về khuya, cả hai lặng yên về giường của mình mà ngủ. Đối với Hồng Nhân đây chính là khoảng thời gian mà hắn thích nhất, hắn có thể ngủ một giấc cả ngày cũng được. Vương Hạo thì khác, trong đêm hắn thường dùng khoảng hai canh giờ để tọa thiền, thói quen này chính là thói quen của hắn từ kiếp trước và sang thế giới này, hắn vẫn giữ thói quen đó. Nhắm mắt tọa thiền, thần thức của Vương Hạo lại đi vào trong Hỗn độn châu, lần này thì hắn đi vào một cách trơn tru, không có bất kỳ một sự cấm cản nào cả. Vẫn không gian đó, Ngạo Bạch lười biếng mà nằm giắt ngang qua một ngọn núi không biết ở đâu ra. Thấy Vương Hạo thì Ngạo Bạch lười biếng nói “Thiếu chủ người vào đây làm gì, không để cho ai nghỉ ngơi hết à”. Nghe Ngạo Bạch nói mà Vương Hạo muốn bật cười mà nói: “Ngươi nha, ngủ hơn 18 vạn năm chưa đã hay gì mà đòi ngủ nữa hả?” “Ta thật sự rất mệt a, một nửa linh hồn lực của ta đã chuyển cho người rồi còn đâu nữa. Ta giờ chỉ muốn ngủ thôi. Ngươi để yên cho ta ngủ một giấc đi có được hay không, ta xin ngươi đó thiếu chủ à”. Ngạo Bạch đưa cái gương mặt rồng uể oải của nó lên khẩn khoản nói. Ngạo Bạch đại ca, ta chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra mà thôi, sao trông ngươi như mất hết khí lực như vậy cơ chứ? Vương Hạo hiếu kỳ hỏi. Còn không phải tại lợi cho ngươi à! Ngạo Bạch hậm hực nói với vẻ mặt bất lực của mình. Lợi cho ta, lợi khi nào chứ? Vương Hạo trưng ra cái bộ mặt vô tội của mình. Ngạo Bạch trông thấy cái vẻ mặt ấy thì giận rung người, cái thân rồng của y không ngừng rung rẩy rồi thì cũng bất lực mà thở dài. “Ta không biết ta gây ra tội gì với chủ nhân mà người sắp xếp cho ta gặp tên thiếu chủ ất ơ này!” Ngạo Bạch thở dài ngao ngán.
Hãy ủng hộ tác giả nhé, like & share để tiếp thêm động lực cho tác giả! Cám ơn nhiều!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang