[TU TIÊN VIỆT] TIÊU NGẠO HOÀNG VŨ

Chương 20 : Đột phá, võ giả chi lộ

Người đăng: NgocTrungNgon

Ngày đăng: 23:05 19-01-2018

TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ Quyển 1: Nam Châu Thành Chương 20 - Đột phá, võ giả chi lộ Hôm nay, tĩnh lặng như tờ khu nhà ở của sơ cấp học đồ, đang ngồi lẳng lặng tọa thiền trong phòng chính là Vương Hạo, bên cạnh là Hồng Nhân. Có lẽ do thua chóng vánh Lê Qui trong cuộc đấu kỹ hơn hai tháng trước đã làm cho Hồng Nhân cảm nhận được sự chênh lệch thực lực giữa bản thân và Lê Qui, người thừa kế Lê thị gia tộc, một kẻ thù trong tương lai của bản thân. Rồi bất ngờ trước sức mạnh của Vương Hạo trong cuộc đối chiến với Khánh Thanh Toán làm cho Hồng Nhân cảm thấy bản thân cần phải cố gắng hơn rất nhiều, nếu như không muốn bị người bạn thân của mình bỏ lại thật xa sau lưng. Chính vì vậy, hơn hai tháng nay, sau những buổi học kiến thức cơ bản của võ giả thì Hồng Nhân cứ theo sát bên cạnh Vương Hạo để mà cùng nhau tập luyện và học thêm những võ kỹ mà Vương Hạo mang đến từ Địa cầu. Đến ngày hôm nay, Hồng Nhân ngoài xem Vương Hạo là một thằng bạn nối khố tốt nhất trên đời của mình ra thì địa vị của Vương Hạo nay trong lòng của Hồng Nhân cũng đã được đưa lên một tầm cao mới, siêu việt bạn thân. Ầm!.. Thiên địa nguyên khí xung quanh tự nhiên xao động mạnh làm cho Hồng Nhân đang nhắm mắt tọa thiền để mà thu nạp thiên địa linh khí cũng như nghiền ngẫm những gì được Vương Hạo truyền thụ thì giật mình mà mở mắt ra. Với gương mặt lộ vẻ kinh nghi mà nhìn xung quanh rồi lại nhìn về phía Vương Hạo thì bất ngờ, mặt của Hồng Nhân nhăn lại với vẻ ngạc nhiên không thể tả. “Mày đột phá hả Hạo?” Hồng Nhân kinh nghi mà hướng về Vương Hạo dò hỏi. “Có thể nói là vậy, cũng có thể nói là tao đã chân chính bước vào cảnh giới võ giả.” Vương Hạo không phủ nhận mà đáp lời, nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt mà vẻ mặt không khỏi lộ ra vẻ hài lòng. Trả lời Hồng Nhân xong thì Vương Hạo lại nhắm mắt mà cảm nhận cơ thể của mình, rồi thì vận chuyển linh khí để cho nó lưu chuyển khắp toàn bộ cơ thể một vòng. Cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của bản thân khi tiến giai vào cấp bậc võ giả. Cứ thế, Vương Hạo nhắm mắt mà nội thị bản thân mình. Bên cạnh, Hồng Nhân đang nhìn về phía Vương Hạo thì thấy xung quanh Vương Hạo xuất hiện một lớp ánh sáng mờ màu đỏ nhạt, đây chính là linh khí quán thể mà Vương Hạo đã từng thi triển trong cuộc đấu hơn hai tháng trước. Nhưng khác biệt là hôm nay, vầng ánh sáng này đã đậm hơn một chút so với ngày đó. Điều này chứng tỏ Vương Hạo đã sử dụng nhiều thiên địa linh khí hỏa thuộc tính hơn để tạo ra vầng sáng bao bọc bản thân này và điều này cũng thể hiện sức mạnh của Vương Hạo đã được đề tăng hơn so với hai tháng trướng đó rất nhiều lần. Sau hơn một khắc nội thị và vận chuyển linh khí đi được một chu thiên thì Vương Hạo cũng mở mắt ra. Đôi mắt của Vương Hạo vốn đã đẹp và trong sáng nay lại càng trong sáng hơn nữa. Trong ánh mắt đó phát ra một ánh sáng làm cho người khác có cảm giác như là nó có thể nhìn thấy được tất cả, và sẽ không gì có thể dấu diếm được ánh mắt đó. Nhìn vào mắt Vương Hạo, bất chợt Hồng Nhân thấy rung động, một cảm giác như bị nhìn thấu hết tất cả đập vào trong suy nghĩ Hồng Nhân, bất chợt làm cho Hồng Nhân phải lùi lại một bước rồi dời ánh mắt ra chỗ khác không nhìn vào mắt của Vương Hạo nữa thì cảm giác đó mới biến mất. Điều này làm cho Hồng Nhân nhớ lại về cảm giác nhìn vào mắt của những trưởng bối trong gia tộc của mình. Cha cũng nhưng các vị Thúc, Bá của hắn, những người đó đều có ánh mắt giống như là của Vương Hạo lúc này. Điều này làm cho Hồng Nhân nhớ lại một điều được ghi trong quyển Võ giả sơ giai chú giải “Thiên nhãn, thiên nhĩ nhị thông: nhất lộ thông thiên địa nhân chi võ giả” nếu đúng như vậy thì việc này cũng chẳng có gì kỳ quái. Bản thân Hồng Nhân chưa đạt được cấp bậc võ giả thì việc bị áp chế bởi những võ giả cũng là chuyện bình thường. Gác lại những suy nghĩ này, Hồng Nhân cảm thấy vui mừng khi Vương Hạo đã bước vào con đường Võ giả. Tuy nhiên, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút ghen tị với Vương Hạo nên đã nhủ thầm trong lòng nhất định trong thời gian ngắn tới cũng sẽ ráng tu luyện để có thể bước chân vào con đường Võ giả như là Vương Hạo. Vương Hạo sau khi mở mắt bất ngờ làm cho Hồng Nhân gặp chút thiệt thòi thì cũng chỉ biết nhìn về phía của tên Nhân mập mạp mà cười khổ nói “mới đột phá nên tao chưa điều khiển được, xin lỗi nha” rồi sau đó cười hề hề. “Không sao, tại tao quên điều này nên mới bị như vậy, mày khỏi xin lỗi tao đâu, dắt tao đi ăn mấy chục chầu là được rồi” nói xong thì một nụ cười nghe hết sức vô sỉ hiện lên trên gương mặt mập mạp của Hồng Nhân. “Mày mơ đi, yếu nhớt không chịu nổi một cái nhìn mà giờ tính ăn vạ tao à?” Vương Hạo đáp lời. “Trời cao a!.. Thiên lý đâu a!..” sau khi nói hai câu thì Hồng Nhân lại tiếp tục “làm người ta tan vỡ xong rồi chối bỏ trách nhiệm, thật không có thiên lý a!..” “Thằng kia, tao chưa có làm gì mày a!” Vương Hạo cãi. “Mày trừng mắt làm cho tâm hồn yếu đuối mỏng manh dễ vỡ của tao tan nát mà còn nói không làm gì tao hả? Tính chối bỏ trách nhiệm hả? Hả?” Hồng Nhân nhập vai mà khóc lóc kể lễ. “Mày có tâm hồn yếu đuối mỏng manh dễ vỡ hả, tao mới biết a!” Vương Hạo cười mà nói “mày có mặt dày mày dạn, mỡ rỉnh mặt, tâm hồn đen tối thì có” sau đó cười ha hả. “Mày được lắm, dám chửi tao, tao liều mạng với mày” Hồng Nhân thẹn quá hóa giận mà lao vào tính ăn thua đủ với Vương Hạo. “Được, tao cũng muốn biết da mày dày, thịt mày béo đến đâu, xem võ giả cấp 1 như tao đập mày được không” Vương Hạo ha hả cười nói mà nhào đến Hồng Nhân. Bất chợt loạn thành một đoàn, hai thằng nhào vào mà vật nhau như bọn trẻ con vật nhau ngoài đồng. Sau một lát thì hai thằng cũng dừng tay, Hồng Nhân ha hả mà nói “mày hay thật, từ một thằng phế vật khi khảo nghiệm giờ lại là một võ giả cấp 1 rồi”. “Tao cũng không biết như thế nào, mày nhìn nè” nói xong bàn tay của Vương Hạo chợt lật, Hỗn độn châu được cầm trong tay, rồi Vương Hạo từ từ cảm ứng thiên địa linh khí rồi thì xung quanh bày tay cầm lấy hỗn độn châu xuất hiện một tầng sáng mờ màu xanh, rồi tầng sáng này được rót vào trong Hỗn độn châu. Sau khi Hỗn độn châu hấp thụ luồng linh khí màu xanh từ bàn tay của Vương Hạo thì từ từ biến đổi, từ màu sắc ban đầu là đen không phải đen kia mà chuyển biến thành màu xanh. Từ hỗn độn châu, nơi khắc linh văn hình chiếc lá phát ra tia sáng rồi thì từ đó một luồng khí tức sinh mệnh, khí tức đặc trưng của mộc linh khí, được phát ra. Hỗn độn châu được một vầng sáng màu xanh bao xung quanh, khí tức sinh mệnh từ mộc linh khí không ngừng được tỏa ra làm cho Hồng Nhân nhìn thấy mà mắt miệng không thể khép lại mà kinh hãi. “Bá, quá bá đạo, Hạo mày là người hả?” Hồng Nhân thất thố la lên. “Nhỏ cái miệng lại dùm tao đi thằng mập kia, mày gặp quỷ hay gì mà hỏi tao câu đó?” Vương Hạo trả lời. “Mày là quỷ chứ còn gì nữa, không chân nguyên thuộc tính mà giờ có thể sài được cả Mộc hệ rồi lúc trước là Hỏa hệ chân nguyên nữa chứ” Hồng Nhân nói với vẻ mặt không thể tin được. “Tao nói mày nói nhỏ thôi” Vương Hạo ra dấu cho Hồng Nhân im lặng rồi nói tiếp “chưa đâu, còn nữa nè, cái này mới là quỷ nè” nói xong thì tay phải của Vương Hạo giơ lên, hỗn độn châu từ tay trái được nắm sang tay phải, do đã không rót mộc linh khí vào nữa nên giờ Hỗn độn châu lạ trở về hình dáng bình thường của nó, đen mà không phải đen trông vô cùng lạ mắt. Khi tay phải nắm lấy Hỗn độ châu, Vương Hạo lại tiếp tục cảm ứng thiên địa linh khí rồi thì bàn tay phải lại như lúc nãy xuất hiện một tầng sáng mờ, nhưng khác là lần này lại là màu vàng nhạt, màu đặc trưng của kim hệ linh khí. Sau khi rót luồng linh khí này vào trong Hỗn độn châu thì từ linh văn hình một cây kiếm trên Hỗn độn châu hấp thụ và làm Hỗn độn châu tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Nhìn Hỗn độn châu lúc này giống như là một quả châu được đúc bằng vàng ròng. Chưa hết kinh ngạc và sửng sốt với những gì đã xảy ra từ Vương Hạo. Hồng Nhân lại tiếp tục hoảng hốt rồi dụi dụi mắt như không tin vào những gì nhìn thấy trước mắt. Vương Hạo tụ tập Thổ hệ linh khí rồi Quang, Ám, Phong, Lôi linh khí mà quán chú vào trong viên Hỗn độn châu, làm cho Hỗn độn châu biên đổi lúc thì nhìn như một viên đất, lúc thì như một vầng mặt trời, lúc lại như một cái hố đen rồi thì lại biến thành một cơn lốc rồi lại như một quả cầu sét. Sự kinh ngạc của Hồng Nhân được đẩy lên đến đỉnh điểm nhất là lúc Vương Hạo sử dụng Lôi hệ linh khí mà quán chú vào Hỗn độn châu, biến Hỗn độn châu thành một quả cầu phát ra tia sét, các tia sét quấn quanh mà kêu tí tách. Sự kinh ngạc này không phải đến từ việc nhìn thấy Vương Hạo sử dụng các thuộc tính chân nguyên khác nhau mà là đến từ sâu thẩm trong linh hồn của Hồng Nhân. Điều này làm cho Hồng Nhân mất đi nhận thức về tên Vương Hạo bạn tốt của mình đang đứng bên cạnh, mà tâm trí như bị chìm vào trong một không gian mêng mông nào đó. Hồng Nhân đứng bất động như trời chồng, điều này đã làm cho Vương Hạo hoảng hốt khi nhìn thấy sau khi đắc ý vì khu sử lôi hệ linh khí mà quay sang nhìn. Vương Hạo đi sang qua tính lay tỉnh Hồng Nhân thì bỗng nhiên thời gian, không gian như ngừng lại. Hồng Nhân như đang bước đi trong một không gian mênh mông nào đó, một sự vô định đến từ sự mông lung của tinh thần. -----------------------------------------------------------------------------------
Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé! Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé! Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...=147125&page=4 Link Web: https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/ Link Forum: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...=147126&page=4 -----------------------------------------------------------------------------------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang