[TU TIÊN VIỆT] TIÊU NGẠO HOÀNG VŨ
Chương 16 : Loạn đả, cùng nhau đánh đi!
Người đăng: NgocTrungNgon
Ngày đăng: 15:20 08-01-2018
.
Quyền qua cước lại, chốc chốc thời gian cũng qua hơn một canh giờ, lúc này trên sân trận thứ mười đang chuẩn bị bắt đầu.
Qua chín trận trước, bên phe Tây Thành của Vương Hạo mới chỉ dành có hai lần chiến thắng, phe Đông thành thì dành ba lần chiến thắng, phe Thôn trấn thì lại dành tới bốn chiến thắng. Qua đó có thể thấy được sự mạnh mẽ của những thiếu niên thuộc phe Thôn trấn.
Trong những trận đấu vừa qua, những thiếu niên này cũng không có người nào tung ra những kỹ năng đặc biệt. Đa phần là sử dụng những loại vũ kỹ rất đơn giản được kết hợp với những loại thân pháp gia truyền.
Nghĩ cũng đúng, những đứa nhóc này mới bao nhiêu tuổi mà có thể có được những kỹ năng khác đặc biệt cơ chứ. Đối với Vương Hạo, những màn tranh đấu của những thiếu niên này chẳng khác gì một cuộc thi lên cấp độ của những võ sinh mà ở thế giới trước hắn từng sống phải thi sau mấy tháng vào học mà thôi.
Tuy nghĩ là như vậy, nhưng cũng có những khác biệt rất quan trọng, cơ bản là ở thế giới Địa cầu, theo như hắn biết thì người ở đây không thể điều động được thiên địa linh khí để mà quán chú vào thân thể và sử dụng để chiến như là ở thế giới này.
Mà vừa rồi, trong trận thi đấu thứ sáu kia, rõ ràng là Thạch Thiên Lân bên phe Thôn trấn đã thực hiện việc quán chú thiên địa linh khí vào cơ thể, cụ thể là quán chú vào trong nấm đấm của mình để rồi hắn phát động một quyền thật sự mạnh mẽ kinh người nhắm vào Lâm Thần Ka.
Chỉ có một cú đấm mà Thạch Thiên Lân đã làm cho Lâm Thần Ka ở phe Đông thành không dậy nổi, mặc dù hắn cũng đã quán chú thiên địa linh khí lên cơ thể để mà phòng thủ đòn đánh này.
Qua đó có thể thấy được, sự chênh lệch của võ giả với nhau trong chiến đấu ở đây chính là khả năng điều động và sử dụng thiên địa linh khí.
Thấy kết cục của Lâm Thần Ka bi thảm như vậy, Trương Thành Vinh phe Tây thành của Vương Hạo sợ quá nên cũng chịu thua luôn, điều này làm cho mọi người xung quanh ngẩn ra mà không biết nói gì.
Một trận đấu tưởng chừng như sẽ vô cùng kịch tính khi chưa bắt đầu rồi lại kết thúc một cách nhanh chóng ngoài dự liệu của mọi người như thế.
Nghĩ tới trận đấu lại làm cho Vương Hạo chỉ biết cười khổ không thôi. Nhìn màn này, đối chiếu với những gì đã đọc và đã học được, Vương Hạo cảm thấy dường như có một mối liên hệ nào đó giữa thế giới hắn đang sống hiện tại và thế giới Địa cầu lúc trước.
Ở Địa Cầu, võ giả tu luyện thì cũng chỉ là tu luyện khí công để cường thân kiện thể. Mà cách tu luyện khí công ở Địa cầu hắn biết thì lại tương tự như là cách tu luyện được ghi trong Thái Sơ Bộ ở nơi này. Điều này cũng là một trong những điều làm cho Vương Hạo cảm thấy không thể lý giải nổi.
Về cơ bản thì thế giới hiện tại hắn đang sống này có một số điều tương tự như thế giới Địa cầu. Có những điều không hề khác biệt về văn hóa và phong tục giữa Xích Quỷ Quốc và Việt Nam hiện đại, có chăng khác biệt thì chính là phong tục tập quán ở thế giới này lại thuộc về thời kỳ cổ đại được nêu lên trong các khảo nghiệm lịch sử của nước Việt Nam hiện đại ở Địa cầu mà thôi.
Mà ngạc nhiên duy nhất chính là ngôn ngữ ở thế giới này, không sai biệt lắm, ngôn ngữ của Xích Quỷ Quốc chính là Tiếng Việt của Việt Nam hiện đại, mặc dù vậy nhưng về chữ viết thì lại là một loại chữ viết vô cùng xa lạ đối với hắn, chữ viết là tập hợp rất nhiều ký hiệu, trông thì như chữ Hán-Nôm nhưng lại không phải vì trong đó có một số ký tự mà theo như Vương Hạo nhận thấy thì lại là chữ Phạn.
Đối với một nhà nghiên cứu lịch sử, văn hóa và khảo cổ học như hắn thì Vương Hạo không khỏi liên tưởng và đặt ra một nghi vấn nơi này chính là nước Việt Nam cổ đại, nhưng nước Việt Nam cổ đại này lại tồn tại ở một chiều không gian khác.
Suy nghĩ miên man thì Vương Hạo lại bị tiếng hét từ giữa sân truyền lại làm cho hắn sực tỉnh.
Nhìn về phía trong sân, hiện tại là một màn loạn đả thật sự, cả ba đều lao vào nhau, người này đánh thì người kia đỡ rồi người đánh lại phải đỡ đòn của người khác khi lộ ra sơ hở. Trông ba người thì giống như hai người đang liên minh đánh một người rồi lại chốc chốc người trong liên minh này lại phản bội mà liên minh với người bị đánh, trông thật hỗn loạn.
Đây cũng chính là yêu cầu mới của Nguyễn lão sư cho những trận đấu cuối cùng này.
Mặc đù không hề giải thích tại sao lại đề ra những yêu cầu này, nhưng lũ trẻ vẫn không dám cãi lời của Nguyễn lão sư.
Trừ những trận đầu tiên còn rụt rè, đến trận thứ mười này bọn trẻ lại không hề e dè nữa, bọn chúng vào sân và chiến đấu như một người chiến binh thực sự. Và song song với đó là không khí náo động bên ngoài do sự cổ vũ cuồng nhiệt của những người khác ở ba phe.
Trong sân, sau một lúc loạn đả thì trận đấu cũng đã có được kết quả.
Kết thúc màn loạn đả này người thắng cuối cùng là Lâm Văn Thành của phe Tây thành. Lâm Văn Thành trong màn va chạm cuối cùng đã tung ra một chiêu liên hoàng cước có tên là “Thăng thiên thập nhị cước” vô cùng đẹp mắt đã đá trúng và phá vỡ sự phòng ngự của hai người còn lại để rồi dành chiến thắng tuyệt đối.
Như vậy, qua mười trận thì tỷ số hiện tại là phe Tây Thành dành được ba trận thắng, Đông thành dành được ba trận thắng và phe thôn trấn dành được bốn trận thắng.
Lại qua thêm hơn nửa giờ sau, trận đấu thứ mười bốn cũng đã diễn ra xong.
Qua mười bốn trận, hiện tại tỷ số giữa các đội cũng có một sự thay đổi nhỏ, phe Thôn trấn và phe Đông thành cùng có năm trận thắng, còn phe Tây thành thì chỉ có được bốn trận thắng nên xếp cuối cùng.
Kết quả này cũng đã phản ánh đúng với tình hình thế lực của cả ba phe thực tế ở tại thành Nam Châu này. Ngoài thành là thiên hạ của phe Thôn trấn, trong thành thì chính phe Đông thành chính là phe chiếm ưu thế trong tất cả những cuộc đối đầu giữa các thế lực trong thành.
Hiện tại trên sân, phe Thôn trấn thì chỉ còn lại một người chưa tham gia thi đấu là Khánh Thanh Toán. Còn phe Đông thành và phe Tây thành thì đồng dạng đều còn hai người là Lê Qui và Trần Nguyên phe Đông thành, Vương Hạo và Hồng Nhân phe Tây thành.
Có điều này chính là do số lượng người chia phe ban đầu không đồng điều, phe Thôn trấn chỉ có được mười lăm người còn phe Đông thành và Tây thành thì có tới mười sáu người.
Sắc trời cũng đã trễ, nhìn thấy tình hình như vậy, Nguyễn lão sư nhướng đôi mắt vẫn luôn híp lại nãy giờ rồi sau đó trầm tư rồi lại híp lại như cũ từ từ nói với cả bọn “tất cả cùng vào giữa sân đánh một lượt luôn đi!” Sau đó lại nhìn sang phía Khánh Thanh Toán nói tiếp “học đồ chọn thêm một người đã thắng trong phe cùng ra sân với mình đi”.
Nghe lời này của Nguyễn lão sư, nhất thời đám người bọn Vương Hạo xôn xao một trận, đánh ba người đã khó chơi rồi giờ sáu người thì làm sao mà đánh được cho chứ.
Còn khi nhìn về phía phe Thôn trấn thì lại thấy cả bọn nhao nhao vui mừng, nếu như Nguyễn lão sư cho chọn thêm người như vậy thì với tình hình này, bọn chúng sẽ thắng chắc rồi còn gì, và như vậy có nghĩa là phần thưởng một trăm tinh điểm cho mỗi người này chắc chắn sẽ vào tay của bọn chúng mà thôi. Nhất thời trên mặt của chúng không thể dấu được sự hưng phấn.
Nhốn nháo một trận thì cả bọn lại im lặng nhìn sáu người cùng tiến vào giữa sân. Chỉ được một chốc lát im lặng thôi thì cả bọn lại nhốn nháo tiếp khi nhìn thấy sáu người này, trên mặt những người phe Thôn trấn thì hưng phấn, trái ngược thì là gương mặt có phần hơi khó coi của những người thuộc hai phe còn lại.
Bên phe Thôn trấn không ngoài dự đoán, thật sự Khánh Thanh Toán lại chọn Thạch Thiên Lân, tên nhóc to khỏe đã một quyền mà dành chiến thắng ở trận thứ sáu kia.
“Trận này đội nào thắng sẽ được hai điểm” Nguyễn lão sư nhẹ nhàng nói, nhưng lời vào tay của sáu người giữa sân thì cũng làm cho bọn chúng sôi trào một trận.
Tiếp Nguyễn lão sư lại nói “trận này không phải là chỉ cần đánh trúng ba cái như những trận trước. Trong trận chỉ cần đánh gục hoặc đánh cho đối thủ rời khỏi vòng là được.” Nói xong Nguyễn lão sư vung tay hướng phía trước vẫy một cái, một cái vòng màu trắng có đường kính hơn một trượng (hơn 30m) bao xung quanh sáu người ở giữa đột nhiên được vẽ ra, điều này làm cho bọn nhóc há mồm mà kinh ngạc kèm theo sự hâm mộ đối với kỹ năng này của Nguyễn lão sư.
Sau khi vẽ xong cái vòng, Nguyễn lão sư tiếp tục nói “nếu có người đầu hàng thì người đó sẽ bị loại, đội nào còn người đứng trên sân cuối cùng sẽ là đội dành chiến thắng”.
Lúc này, Khánh Thanh Toán nhe răng cười rạng rỡ, thân hình hắn thực sự cao to so với cái tuổi mười hai của hắn. Vương Hạo cũng là một đứa trẻ không thấp so với những đứa trẻ cùng tuổi nhưng so với tên Toán này thì lại thấp hơn cả một cái đầu. Nếu so về hình thể thì có vẻ như hai người thuộc phe thôn trấn chiếm tiện nghi rất lớn, và thực tế đã chỉ ra trong mười bốn trận trước đó, bọn họ đã thắng gần phân nửa những trận đấu này.
Đảo mắt một vòng, sau đó Vương Hạo lại nhìn về phía phe Đông thành, lúc này gương mặt của bọn Lê Qui cũng chẳng có vẻ gì là lo lắng cả, điều này làm cho Vương Hạo cảm thấy có chút quỷ dị. Bỗng nhiên linh quang chớp động làm cho Vương Hạo nhớ tới điều gì đó mà nhìn về phía Lê Qui rồi bất chợt thần sắc khẽ biến đổi.
“Bắt đầu đi” tiếng Nguyễn lão sư vang lên.
“Ây dà, ca này khó nha Hạo, mày có mưu kế gì hay không?” Hồng Nhân nói thầm với Vương Hạo.
“Theo đánh giá của tao thì trận này mày sẽ bầm mình!” Vương Hạo với vẻ mặc nanh ác nhìn Hồng Nhân, trong lời nói kèm theo đầy tiếu ý.
“Tao không bầm mình mà mày mới là người bầm mình đó Hạo, thằng trời đánh!” Hồng Nhân không chịu thua mà đáp trả.
“Hai đứa mày khỏi dành đâu, thằng nào cũng đều bầm mình hết nhé, ha ha!” trong lúc hai người bọn Vương Hạo đang nói thì phía bên kia Lê Qui lại cười ha ha mà châm chọc.
“Mày!..” Hồng Nhân tức đỏ mặt tía tai mà chỉ vào Lê Qui rồi hét lớn.
“Ồ, rồi sao? Mày có giỏi thì qua đây, tao mày tay đôi nhau này.” Trần Nguyên cười ha hả mà chen vào nói với Hồng Nhân.
Bất chợt như thế thì bốn người còn lại ra vẻ trầm ngâm rồi nhìn nhau, thấy hai người bọn Khánh Thanh Toán không nói gì mà gật gật đầu, Vương Hạo mới liếc mắt với Hồng Nhân, thấy ánh mắt của Hồng Nhân lóe lên vẻ nanh ác và có vẻ nắm chắc nên Vương Hạo cũng nhìn về phía Lê Qui mà gật gật đầu.
Chưa xong chuyện của Hồng Nhân với Trần Nguyên thì Khánh Thanh Toán lại đột nhiên nói là muốn hai người bọn hắn sẽ đấu với hai người Vương Hạo và Lê Qui, nghe thấy lời này thì cả hai đều giật mình một cái.
Thạch Thiên Lân chen vào giải thích thì hai người Vương Hạo với Lê Qui mới biết lý do vì sao lại có lời đề nghị này mà nhất thời, Vương Hạo cũng chỉ biết cười khổ. Theo lời của Thạch Thiên Lân nói thì hai người bọn họ nghe danh hai người Vương Hạo và Lê Qui lâu rồi. Bởi vì một người nhìn thì bình thường mà khí lực đã đạt tiêu chuẩn võ giả cấp 1 khi khảo nghiệm, còn một người thì tư chất chân nguyên lại là ngũ hành tư chất.
Theo như Thạch Thiên Lân thì danh khí của hai người Vương Hạo và Lê Qui trong lớp sơ cấp có vẻ như là vô cùng lớn.
Về điều này, Lê Qui chỉ gật gật đầu ra vẻ đã biết còn Vương Hạo thì chưng hửng, vẻ mặt như đang nói ai chứ hắn chẳng biết được.
Cũng đúng, từ khi vào học tới hiện tại, ngoài thời gian học trên lớp, rồi tham khảo các điển tịch trong Tàng thư tháp rồi đối luyện với tên Nhân mập mạp ra, Vương Hạo rất ít tiếp xúc với mọi người nên không biết việc mình nổi tiếng trong đám sơ cấp học đồ cũng là chuyện bình thường.
Các bạn đọc ủng hộ tác giả nhé!
Link Fanface: https://www.facebook.com/qeuyuan/
Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125&page=4
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện