[TU TIÊN VIỆT] TIÊU NGẠO HOÀNG VŨ
Chương 13 : Đế Hoàng Chân Kinh và Thiên Thư
Người đăng: NgocTrungNgon
Ngày đăng: 16:25 30-12-2017
.
Nguyễn lão sư đang đứng chờ bọn nhóc lớp sơ cấp học đồ, phía trước người là một khoảng sân trống trải, Nguyễn lão sư đang đó chờ cho bọn nhóc tập hợp. Chừng qua khoảng thời gian chừng một khắc thì bọn nhóc cũng đã dần tập hợp đầy đủ tại khoảng sân này.
Lúc này, Nguyễn lão sư mới chầm chậm nói một điều mà làm cho bọn nhóc bất ngờ, vì đây không phải là điều mà bọn nhóc được biết trước khi đi đến diễn võ trường này. Đó chính là việc Nguyễn lão sư sẽ cho bọn chúng thực hiện đối luyện với nhau.
Nghe Nguyễn lão sư nói điều này, cả bọn nháo nhào lên, bọn chúng có biết gì đâu mà đối luyện, đến ngay cả bảo khí của mình còn chưa có sử dụng được nữa cơ mà. Và vì vậy mà tiếng xì xào bàn tán của bọn nhóc lớn dần.
Mặc kệ điều này, Nguyễn lão sư vẫn quyết định sẽ chia bọn nhóc ra để chúng thực hiện đối luyện.
Nhìn sắc mặt của bọn nhóc Vương Hạo nhìn thấy đủ mọi sắc mặc, có đứa thì nhăn nhó, đứa thì hưng phấn, có đứa bối rối không biết phải làm sao.
Cũng đúng thôi, bọn chúng mới vào học được có hơn hai tháng, mới học được khống bảo thuật chưa bao lâu và đa phần không thể khu sử được bảo khí. Như vậy làm sao có thể dùng bảo khí đối chiến như lời của Nguyễn lão sư bây giờ. Vương Hạo trong lòng suy nghĩ, và đó cũng là suy nghĩ chung của những thiếu niên này.
Giống như là đoán trước được những đứa nhóc này sẽ nghĩ như vậy cho nên lúc này Nguyễn lão sư ho khẽ một tiếng, nhất thời bọn nhóc cũng im lặng và nhìn về hướng của Nguyễn lão sư.
Nguyễn lão sư thấy mấy đứa trẻ này đã ổn định lại thì chầm chậm nói “ta biết các học đồ chưa thể thành thục sử dụng bảo khí và có học đồ còn chưa thể kích hoạt được bảo khí nữa kìa” sau đó lại nói tiếp “Điều này không quan trọng, thực tế trong chiến đấu đúng thực là bảo khí chiếm một phần quan trọng. Tuy vậy để chiến thắng, không phải ở việc chúng ta sử dụng bảo khí tốt hay không tốt mà ở chỗ chúng ta sử dụng bảo khí đó như thế nào.”
Dừng lại một chút, nhìn quanh những đứa trẻ sau đó Nguyễn lão sư tiếp tục nói “Trong chiến đấu nếu chúng ta không có được một nền tảng vũ kỹ thì việc thất bại trong chiến đấu khi có trong tay bảo khí cực phẩm cũng là điều bình thường.” Sau đó chầm chậm nói tiếp “chính vì để có thể thuần thục vũ kỹ, chúng ta chỉ có thể thông qua đối luyện, không ngừng tích lũy kinh nghiệm, không ngừng học hỏi, không ngừng sáng tạo ngoài ra không có con đường nào khác để đạt được thành tựu.”
“Vũ kỹ chính là nền tảng cơ bản nhất của mọi võ giả” Nguyễn lão sư khẳng định nói. “Các học đồ đều biết, cơ thể chúng ta như một cái bình, khả năng chứa đựng của cơ thể chúng ta giống như khả năng chứa đựng của cái bình đều có giới hạn, tùy vào thể chất của mỗi người mà sức chứa đựng của mỗi người lại khác nhau. Việc luyện Vũ kỹ chính là việc chúng ta rèn luyện chiếc bình đó, không ngừng tôi luyện chiếc bình để cho nó ngày càng vững chắc hơn, và không gian chứa đựng lực lượng của nó ngày càng mở rộng hơn..” Nguyễn lão sư tiếp tục giảng giải.
Nghe Nguyễn lão sư giảng giải, Vương Hạo liền nhớ đến những nội dung có trong thiên Luyện thể của quyển Võ giả sơ giai chú giải mà mình đã đọc. Theo như thiên Luyện thể viết thì việc luyện thể được chia ra làm ba giai đoạn. Giai đoạn đầu chính là luyện tinh, giai đoạn hai là luyện khí, giai đoạn ba là luyện thần. Trong cả ba giai đoạn thì đều có sự tương hỗ lẫn nhau, từ luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần sau đó dùng thần dẫn tinh dần đạt dến đại thành luyện thể. Quá trình này là một quá trình tuần hoàn, và cũng thông qua quá trình rèn luyện Tinh - Khí - Thần, võ giả có thể cảm ứng các loại lực lượng từ thiên địa linh khí và thu nạp vào cơ thể sau đó chuyển hóa thành lực lượng thuộc tính của bản thân. Dựa vào những lực lượng thuộc tính đó võ giả sẽ cải tạo thân thể để thân thể dần trở thành cơ thể nguyên tố, điều kiện cần thiết cho việc tiến vào cấp độ Linh giả.
Võ kỹ luyện thể thì có rất nhiều, nhưng ở Nam Châu thành nói riêng và cả Nam Việt Quốc nói chung thì võ giả chủ yếu dựa vào bộ võ kỹ luyện thể tên là Thái Sơ Bộ để mà luyện tập. Thái Sơ Bộ là một bộ võ kỹ luyện thể được ghi chép từ quyển Thái Sinh Kinh.
Thái Sinh Kinh là một quyển trong bộ sách Đế Hoàng Chân Quyết, một bộ sách có nguồn gốc từ thời kỳ thượng cổ. Bộ Đế Hoàng Chân Quyết đầy đủ gồm chín quyển, tuy nhiên hiện tại lưu truyền chỉ còn ba quyển, ba quyển này gồm Thái Sinh Kinh, Thái Hồng Kinh và Thái Đế Kinh.
Theo Vương Hạo được biết từ những điển tịch mà hắn đã đọc thì cả bộ Đế Hoàng Chân Quyết này do một người tên là Sùng Lãm tham ngộ từ Thiên Thư mà lưu truyền lại. Và cũng nhờ bộ Đế Hoàng Chân Quyết này mà Sùng Lãm đã trở thành Thần Đế, xưng hào Sùng Lãm Thần Đế và cũng chính ngài là người thống nhất Đại lục Xích Quỷ, kế thừa Viêm Đế trở thành người cai quản Đại lục và truyền thừa gần hai mươi vạn năm.
Trong hai mươi vạn năm này, Đại lục Xích Quỷ được trị vì bởi hai mươi người, người đầu tiên chính là Sùng Lãm Thần Đế hiệu là Lạc Long Quân, người kế vị cai quản chính là Sùng Lân con trai lớn của Lạc Long Quân Sùng Lãm và Hồng Liên Âu Cơ, lấy xưng hào là Hùng Vương và kinh đô là Văn Lang Đế Thành. Kể từ đó, những người cai quản Đại lục Xích Quỷ đều lấy xưng hào là Hùng Vương.
Và như vậy, cứ sau một vạn năm thì Hùng Vương đời này sẽ tuyển chọn ra một người để kế tục mình trở thành Hùng Vương kế vị từ những người tài giỏi ở khắp nơi trên đại lục Xích Quỷ này. Những người được lựa chọn đều có một điểm chung là đều tu luyện Đế Hoàng Chân Kinh, vì Đế Hoàng Chân Kinh là một công pháp mà chỉ những người có dòng máu Lạc Hồng tinh thuần mới có thể tu luyện, và người có dòng máu càng tinh thuần thì càng dễ dàng trong tu luyện và mới có khả năng đánh sâu vào các tầng thứ cao cấp. Do đó, các vị Hùng Vương không lo sợ việc dị tộc trà trộn vào vì dù có trà trộn vào dự thi thì cũng sẽ bị loại bỏ bởi những người khác hoặc sẽ bị phát hiện do công pháp tu hành bộc lộ thiếu sót về mặt huyết mạch.
Lúc Vương Hạo đọc được đoạn lịch sử này thì hắn cũng đã ngẩn ngơ cả một thời gian, lịch sử của nơi này và lịch sử được ghi chép ở Địa Cầu không khác nhau là mấy, có khác nhau ở chỗ là thời gian ở đây là quá dài so với ở Địa Cầu. Điều này cũng làm cho Vương Hạo suy nghĩ không thôi, nhưng sau khi tìm hiểu thì hắn cũng minh bạch, ở thế giới này con người có thể sử dụng thiên địa linh khí để cải tạo thân thể, tu luyện đạt được những thần thông mà ở thế giới cũ Địa Cầu thì chỉ có trong truyền thuyết hay phim ảnh mà thôi. Chính vì vậy, việc con người nơi đây sống lâu hơn cũng không phải là chuyện lạ kỳ.
Điều khiến cho Vương Hạo không hiểu là sau một vạn năm, sau khi tuyển chọn được một người làm Hùng Vương kế vị thì vị Hùng Vương đời trước ra sao, điều này không thấy các điển tịch nhắc đến. Nhưng có rất nhiều truyền thuyết về điều này, có truyền thuyết cho rằng sau khi lựa chọn được người kế vị thì vị Hùng Vương này sẽ lập tức phi thăng lên tiên giới, lại có truyền thuyết cho rằng các vị Hùng Vương thọ nguyên chỉ đạt một vạn năm, có truyền thuyết nói rằng một vạn năm là thời gian của một vị Hùng Vương, bằng cách nào thì sau một vạn năm cũng phải tìm người kế vị, …
Có lẽ vì điều này mà sau mười chín vạn năm, khi vị Hùng Vương đời thứ mười tám không thể tìm được người kế vị đúng thời hạn một vạn năm nên sau đó là mấy trăm năm nước Xích Quỷ rơi vào trong hỗn loạn. Và thừa cơ hội đó, Hiên Viên Quốc ở phía bắc sau khi được Tần Thủy Hoàng Doanh Chính thống nhất đã kéo quân sang xâm lược. Đúng lúc này, Thục Phán đã nổi lên, lãnh đạo dân nước Xích Quỷ đã đánh bại đại quân của Hiên Viên Quốc, khôi phục Xích Quỷ Quốc, đặt kinh đô tại Cổ Loa Đế Thành lấy xưng hào là An Dương Vương.
Hơn tám ngàn năm tồn tại của mình, Cổ Loa Thánh Thành đã phải đối mặt với sự tấn công từ Hiên Viên Quốc hơn mấy chục lần. Cứ cách trăm năm thì Hiên Viên Quốc lại cử quân sang đánh và mỗi lần đều bị đánh lui. Sau đó, không biết nguyên nhân tại sao mà bỗng nhiên cả Cổ Loa Thánh Thành đột nhiên biến mất. Từ đó, đất nước Xích Quỷ lại một lần nữa rơi vào rối loạn. Đến mấy trăm năm sau này Triệu Vũ Đế mới thống nhất được các bộ lạc của Bách Việt đang phân tán rồi thành lập nên Nam Việt Quốc như hiện tại.
Một bí sự như thế, không phải một đứa trẻ mới mười hai tuổi như Vương Hạo có thể hiểu rõ, mặc dù mang linh hồn của một người trưởng thành, nhưng dù sao Vương Hạo cũng chỉ mới sống ở thế giới này được có 12 năm, còn những điều thần bí mà căn bản hắn không thể nào tìm đọc được trong các điển tịch của gia tộc cũng như trong Đại học viện này, chỉ có một số điều đơn giản và coi như không phải là bí mật gì thì hắn mới có thể tiếp cận và tìm hiểu được.
Nói về Thiên Thư thì đây chính là một bộ sách có từ thời thượng cổ và được lưu truyền trong các điển tịch của nước Xích Quỷ, tuy vậy chưa từng có người nào nhìn thấy được bộ sách này và sự tồn tại của Thiên Thư là thật sự hay không thì không ai biết được. Một số điển tịch chép lại thì Thiên Thư gồm ba quyển là Thiên Thư, Địa Thư và Nhân Thư do Tam Hoàng lưu truyền lại khi khai mở phiến địa vực này, nhưng thật sự có đúng như vậy hay không thì không một ai dám chắc chắn.
Vương Hạo nhớ là trong thế giới mà hắn từng sống cũng đã từng nghe lưu truyền về Thiên Thư này. Chính xác là nó được nhắc đến bởi Lý Thường Kiệt trong bài Thần Thi, trong đó có câu “Rằng rằng định phận tại Thiên Thư”, Vương Hạo không biết Thiên thư này có phải là Thiên Thư hay không. Có thể là nó, cũng có thể là không phải. Dù sao thì phải hay không phải thì hắn cũng không biết được.
Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
Fanface: https://www.facebook.com/qeuyuan/
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện