Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa
Chương 9 : Hóa hoành cốt nơi biển mây sau núi
Người đăng: Kwok
Ngày đăng: 20:43 24-08-2025
.
Phương Trường bật cười đưa mắt nhìn quanh.
Chỗ suối này địa thế cao hơn, có thể nhìn thấy cả một vùng rộng lớn hơn xa hơn nữa, vả lại lúc này tầm nhìn cũng rất rõ ràng.
Phía sau lưng, cảnh sắc núi non sinh động, phía trên vân khí cuồn cuộn, mơ hồ hiện ra hình dáng núi sông cây cỏ, dường như còn có cả hổ báo, hươu nai, dê cừu ẩn hiện, vừa sống động lại vừa tràn đầy sức sống.
Phía dưới núi là chốn nhân gian, khí tượng con người phồn thịnh, thoang thoảng cảm nhận được khí thế hùng tráng.
Chỉ có thôn làng gần đó là có chút bất ổn.
Ể?
Phương Trường nheo mắt nhìn, thấy phía trên thôn làng kia có một luồng khí tức tàn tạ bao phủ, dường như còn có hắc khí quấn lấy, nhất thời không nhìn rõ.
Dưới Vân Trung Sơn gần đây chỉ có mỗi một thôn, gần thôn còn có một con đường quan đạo. Trước đó, Phương Trường tới Vân Trung Sơn, trực tiếp đi từ quan đạo, không hề đi qua thôn nhỏ này.
Nhưng mà, xét theo khoảng cách mà tiều phu Lâm Hải có thể đi bộ, thì hẳn là không còn thôn nào khác, thôn nhỏ kia hẳn là thôn Lâm Khê, nơi ở của người tiều phu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoặc là sắp có chuyện gì xảy đến?
Đối với tình huống của thôn Lâm Khê, Phương Trường cũng không quá để ý, bởi vì với nhãn lực của hắn, có thể nhìn thấy mây khí phía trên thôn Lâm Khê, ngoài tàn tạ ra còn ẩn chứa một tia sinh cơ.
Cổ nhân có câu "trời không tuyệt đường sống của ai", nguy cơ tới tất sẽ có đường giải quyết, Phương Trường thầm than trong lòng: Hy vọng bọn họ có thể vượt qua kiếp nạn này.
Đối với thôn làng vì bằng hữu bị bệnh của Lâm Hải mà cùng nhau góp tiền, Phương Trường có chút hảo cảm.
Nhưng mà, hắn biết bản thân hiện tại trình độ tính quẻ còn chưa đủ, không thể lập tức đưa ra kết luận về tình hình của thôn Lâm Khê nên bèn gạt chuyện này ra khỏi đầu, không để ý tới nữa.
Vẫy tay, Phương Trường cùng khỉ tiếp tục đi dạo trên núi.
Mặt trời dần dần lên cao.
Hắn di chuyển thoăn thoắt trên sườn núi, thỉnh thoảng lại dừng lại xem xét chất đất, còn chú khỉ lông trắng thì cứ cách đó không xa mà cố gắng đi theo, mặc dù nó cũng không biết vì sao lại muốn đi theo người trước mặt đến vậy.
Theo ánh mặt trời ngày càng cao, ánh nắng chiếu xuống, hơi nước trên núi bốc lên, hơi nước cùng sương mù giao hòa, dần dần dày đặc.
Trong lòng khẽ động, Phương Trường quay lại đỉnh núi sau lưng Tiên Thê Nhai, bắt đầu leo lên trên.
Con khỉ do dự một chút, cũng đi theo.
Đường lên toàn là những đỉnh núi kỳ lạ hiểm trở, đá tảng chằng chịt, leo trèo rất khó khăn, đôi khi còn phải với tay kéo con khỉ.
Đỉnh núi cao vút, chỉ có Phương Trường với thân thủ như vậy mới có thể lên được, thêm vào đó, Vân Trung Sơn lại rất hẻo lánh, khiến cho đỉnh núi này không thấy bóng người.
Đứng trên chỗ cao nhất, tầm mắt bỗng nhiên mở ra, một biển mây vô tận trải rộng trước mắt Phương Trường.
Ở đây đã có thể cảm nhận được cái lạnh của trên cao, gió cũng khá buốt. Nhìn xuống dưới, Tiên Thê Nhai đã bị mây dày đặc che khuất, hoàn toàn không nhìn thấy.
Xung quanh sương mù bao la, cao thấp bao vây như đứng trước biển lớn, sóng vỗ dâng trào, sóng hoa tung tóe, biển mây chồng chất dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ánh sáng lấp lánh biến hóa trong chớp mắt, muôn hình vạn trạng.
Cảnh tượng này khiến thần trí người ta không khỏi say mê.
Cảm nhận được sự bao la, tráng lệ của trời đất, Phương Trường thấy lòng mình thoải mái, tư duy thông suốt, ngay cả hô hấp cũng dễ chịu hơn mấy phần.
Trong lúc vô tình, tu vi của bản thân lại có chút tiến bộ, càng khiến hắn thêm vui mừng.
Phát hiện bên cạnh không có động tĩnh, Phương Trường quay đầu nhìn sang.
Biển mây này đã khiến chú khỉ lông trắng bên cạnh nhìn đến ngây ngẩn.
Bộ lông trắng như tuyết của nó không ngừng run rẩy trong gió, nhưng chú khỉ lại cứng đờ như khúc gỗ, không hề nhúc nhích.
Trong núi này, chưa từng có chú khỉ nào leo lên cao như vậy.
Ở nơi sâu thẳm nào đó khẽ sinh cảm ứng, chú khỉ bỗng nhiên động đậy, bày ra tư thế ngũ tâm hướng thiên, Phương Trường thấy vậy mỉm cười, hơi lùi ra xa một chút.
Từ tư thế này mà nói, chú khỉ có tứ chi, so với phần lớn dã thú có ưu thế hơn hẳn, rất nhiều yêu quái dù có bẻ khớp cũng không thể bày ra tư thế chuẩn mực như vậy. Đáng tiếc thay thiên đạo vốn cân bằng, loài khỉ bình thường tính tình rất nóng nảy, khó khai linh, càng khó tu hành, chú khỉ con lông trắng này có thể coi là niềm hy vọng của cả bầy khỉ.
Phương Trường biết nó đang chuẩn bị luyện hóa hoành cốt, đây là một cửa ải quan trọng trong con đường tu hành của yêu quái.
Phong vân như muốn tụ hội, nhưng vì ở trên đỉnh núi nên khó thành, dưới mây có vài tiếng sấm vang vọng.
Luyện hóa hoành cốt tuy quan trọng, nhưng cũng không có quá nhiều trở ngại, chú khỉ này chưa từng làm điều ác, nhân quả không dính dáng, thiên nhân giao cảm không kịch liệt, thông thường sẽ không có thiên kiếp.
Yêu quái thường sẽ bị mắc kẹt ở phần trước, con khỉ lông trắng gặp Phương Trường chỉ điểm, lại sau cơn mưa theo tới đỉnh núi mây, chính là cơ duyên của nó.
Gió tan mây tan, trong miệng con khỉ phát ra một tiếng BỤP.
Thấy cảnh này, Phương Trường hiểu rằng con khỉ đã thành công vượt qua cửa ải, hắn giơ ngón tay cái lên với con khỉ, cười nói: "Chúc mừng nha, tiếp theo ngồi đó cảm ngộ củng cố căn cơ một buổi nữa là được, ta còn có việc nên đi trước." Nói xong, hắn lui xuống núi, để chú khỉ tự mình ở lại.
…
Vân Trung Sơn quả thực có thể nói là sản vật phong phú.
Phương Trường quay lại dưới chân núi, đi dạo quanh các thung lũng, sườn núi, dễ dàng tìm thấy đất sét thích hợp, hơn nữa vị trí cũng không cách xa Tiên Tê Nhai lắm.
Phương Trường vì để tránh làm bẩn quần áo, tìm lá cây to lót trong giỏ, rút ra phiến đá mỏng trong giỏ, đào đầy một giỏ đất sét, chuẩn bị mang về thí nghiệm trước.
Xung quanh rừng núi vẫn còn hơi nước bốc lên rất ẩm ướt, không thích hợp để tìm củi.
May mắn thay Phương Trường đã tích trữ đủ củi trước khi trời mưa, xung quanh lại có nhiều rừng cây, hắn lại khỏe mạnh, củi đã đầy kho, còn chất đầy thêm một vòng trong nhà mới, dưới giường hắn cũng xếp ngay ngắn củi, lại lót thêm rất nhiều cỏ khô.
Đốt lại lò sưởi đã tắt, trong nhà dần dần bớt ẩm.
Phương Trường rời khỏi nhà, đào hố và trộn đất ở trước cửa, hắn dùng không phải đất sét, mà là đất bình thường ở trước cửa để nung gốm cần phải làm một cái lò.
Trên mặt đất đào một cái hố nhỏ, Phương Trường dùng đất to làm một tấm ván có lỗ, đặt sang một bên phơi khô, đây là lò sàng, cần phải nung lên mới dùng được.
Tiếp theo, hắn bắt đầu cho nước vào đất sét, nhào thành khối rồi không ngừng đánh, làm chín, đến khi có cảm giác vừa tay mới bắt đầu nặn mấy cái đồ dùng, chum, vại, bát, làm bốn năm cái, cũng đặt sang một bên phơi khô.
Rửa tay bằng nước rồi lau mặt, Phương Trường tự mình pha một ống trà.
Phôi đồ dùng khô còn cần một chút thời gian, mà lò sàng cũng cần phải phơi khô. Trong lúc chờ đợi, Phương Trường dự định nâng cấp giường của mình, đồng thời tiếp tục mài giũa con dao ngọc nhỏ của mình.
Dùng đá nhỏ đục, lấy ra mấy cành trúc chẻ ra, cắt thành chiều dài thích hợp, giống như bè trúc đặt cạnh nhau buộc trên những thanh trúc ngang.
Thử một chút, vẫn rất chắc chắn nha
Không cần lắp chân giường, hắn vẫn đặt tấm ván trúc này trên đống củi, lót giữa cỏ khô và củi, có thể giúp cho thân thể khi ngủ được bằng phẳng và thoải mái hơn, không còn bị cộm bởi những mắt gỗ lồi lên nữa.
Phương Trường ăn một chút đồ ăn, thảnh thơi ngủ trưa một lát.
Lúc này, hắn mới thật sự tìm thấy một ít niềm vui của người sống trong núi rừng.
Buổi chiều vác giỏ mây đã chất đầy rìu đá, mảnh trúc, Phương Trường chuẩn bị đi xuống sườn núi nơi đã tìm thấy đất sét, đào thêm một giỏ nữa về, dù sao đường đi cũng không quá xa, hiện tại không có việc gì quan trọng, mà nguyên liệu thì luôn không đủ.
Xác định phương hướng sau đó hắn chọn một con đường khác đi vòng qua.
Khi đi ngang qua một con đường ở lưng chừng núi, Phương Trường tình cờ phát hiện những đám cỏ hoang liên miên trên núi, che khuất một ngôi miếu nhỏ cao nửa người, chỉ lộ ra một góc.
.
Bình luận truyện