Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa
Chương 6 : Trúc tinh sợ hãi
Người đăng: Kwok
Ngày đăng: 20:41 24-08-2025
.
Thấy bóng dáng người tiều phu khuất sau ngọn núi, Phương Trường khẽ mỉm cười, hắn không vội chặt trúc ngay.
Trong rừng trúc, có một món ngon gọi là măng.
Nó là mầm non khi trúc mới mọc, măng có quanh năm, ngon nhất là mùa xuân và mùa đông nhưng không phải bây giờ. Dù vậy nó vẫn là một món ngon, hơn nữa lại dễ kiếm.
Vừa rồi Phương Trường đã để ý đến chúng rồi, chỉ là ngại có người tiều phu ở bên cạnh, cần phải hoàn thành việc chặt trúc trước.
Vì công cụ thô sơ nên hái măng vẫn có chút khó khăn, may mà lúc này chỉ cần tìm những măng nhú lên khỏi mặt đất là được. Cẩn thận hái măng để không làm tổn thương đến rễ và mầm dưới đất của cây trúc, Phương Trường hái được gần nửa giỏ thì dừng tay.
Về nhà nướng măng cả vỏ trong đống lửa, sau đó bóc vỏ ăn chắc là không tệ.
Trong lúc tìm măng khắp nơi, Phương Trường còn phát hiện ra vài dấu vết, đó là của một món ngon khác, một loài gặm nhấm, chuột trúc.
Cẩn thận nhìn xung quanh, sườn núi đón ánh mặt trời nơi rừng trúc này, dưới bụi cỏ có khá nhiều hang động rất phù hợp với tập tính sinh sống của chuột trúc, ngọn đồi này sau này sẽ là một nguồn cung cấp thực phẩm khá tốt.
Tuy rằng chuột trúc rất nhanh nhẹn nhưng đối với Phương Trường mà nói không thành vấn đề, sau khi tu hành thân thủ càng ngày càng tốt, hắn đi săn không cần đến bẫy nữa. Bất quá nghĩ đến việc hiện tại ngoài đống lửa ra, hắn không có bất kỳ dụng cụ nấu nướng nào, Phương Trường tạm thời bỏ qua những món ngon này.
Hắn cầm lấy rìu đá, tiếp tục chặt trúc.
Trúc tinh ở đằng xa tiếp tục run rẩy nhưng lại không dám động đậy, nó biết mình hành động chậm chạp, nếu mạo muội động đậy, nói không chừng sẽ bị đuổi chém mất.
Dù sao thì đối với người bình thường hay là vị tu hành giả ở đằng xa kia, toàn thân nó đều là vật liệu tốt.
Nhưng mà, Phương Trường vẫn là phát hiện ra cây trúc khác thường này.
Dù sao thì trong rừng trúc cây nào cây nấy đều thẳng tắp, một cây lại vặn vẹo cong queo còn không ngừng run rẩy, cây trúc to lớn như vậy muốn không nổi bật cũng khó.
Đốn hạ cây trúc lớn cuối cùng, Phương Trường xách rìu đá đi tới.
Trúc tinh run càng dữ dội hơn.
Nó biết mình đã bị phát hiện, sắp phải gặp phải kết cục thê thảm, trúc tinh đã chấp nhận số phận nhưng vẫn sợ hãi.
Mình thật khổ… Trong ngọn núi lạnh lẽo này lặng lẽ sinh trưởng nhiều năm như vậy, sau khi khai linh phải chịu đựng vô tận cô đơn và tịch mịch, ngay cả đồng loại có thể giao lưu cũng không có…
Cuộc sống ngắn ngủi này sắp kết thúc rồi… Nói không chừng rất nhanh sẽ biến thành các loại bát trúc đũa trúc, chiếu trúc ghế đẩu, cột cờ đòn gánh…
Thật hâm mộ loài người a…
Trúc tinh không khỏi nhớ tới những con người mà nó đã nhìn trộm, bọn họ là linh của trời đất, trời sinh đã có trí tuệ còn có thân thể có thể tự do hành động, cùng với số lượng đồng loại có thể giao lưu khiến nó vô cùng ghen tị.
Quan trọng nhất là bọn họ sống an toàn hơn nó quá nhiều.
Nếu có kiếp sau, nhất định phải đầu thai làm người.
Phương Trường đi đến bên cạnh cây trúc lớn vặn vẹo này, đi vòng quanh hai vòng, tặc tặc lấy làm lạ. Khỉ lông trắng cũng chạy tới, trên mấy cây trúc bên cạnh nhảy nhót xoay tròn, lộn nhào.
Dùng cán rìu khẽ gõ vào cây trúc lớn này, Phương Trường nói với con khỉ bên cạnh: “Cây này thành tinh có thâm niên rồi, phải không?”
Khỉ ở trên cây trúc bên cạnh nhảy lên nhảy xuống nhìn mấy lần, kêu chi chi tỏ vẻ tán đồng.
Cây trúc run rẩy càng kịch liệt hơn.
“Đi thôi, chúng ta về trên vách núi, mái nhà còn chưa lợp đâu.” Phương Trường cười nói với con khỉ bên cạnh.
Sau đó trong lúc trúc tinh run rẩy, hắn góp đủ bốn mươi cây trúc lớn, cũng không chặt bỏ cành lá, tìm dây leo đem hai mươi cây buộc lại thành một bó, đem rìu đá đặt lại vào giỏ, hít sâu một hơi:
“Hô!”
Dùng sức lực phi thường, Phương Trường đặt hai bó trúc lớn lên hai vai, gọi một tiếng với khỉ con rồi hướng về nơi ở của mình đi tới.
Trên đường đi, vẫn là nhẹ nhàng như đi trên đất bằng.
Trúc tinh thấy người và khỉ đều đi xa mới dám đứng thẳng dáng.
Đây là người gì vậy, rõ ràng đã phát hiện ra mình, thế mà lại không giống như trong truyền thuyết sẽ chặt mình? Chẳng lẽ là chê mình quá gầy, muốn nuôi béo rồi mới chặt sao? Bọn họ có còn quay lại không? Chỗ này còn có thể ở được nữa không?
Tuy rằng trời sinh rỗng ruột, trúc tinh lại có những hoạt động tư duy kịch liệt.
Sau khi đứng thẳng dáng, trúc tinh còn cao lớn hơn những cây trúc khác trong rừng trúc, giống như một cột buồm giữa biển khơi.
Lúc Phương Trường vác hai bó trúc lớn trở lại bên ngoài túp lều của mình thì mặt trời đã quá giữa trưa.
Đặt bó trúc vừa hái xuống bãi đất trống, hắn đi đến bờ suối, mượn dòng nước trong veo của con suối rửa sạch từng củ măng, sau đó bỏ lại vào giỏ.
Đống lửa đã tắt, Phương Trường từ dưới giường lấy ra cỏ khô và dụng cụ đánh lửa, kéo cung đánh lửa, sau đó đem số măng vẫn còn nguyên vỏ đã rửa sạch đem nướng.
Nghĩ một chút, hắn đem cả trái cây cũng nướng luôn.
Bữa trưa hôm nay toàn ăn đồ chín.
Ngồi trên ghế đá bên cạnh bàn đá lớn, Phương Trường đợi lửa vừa tới, lấy măng nướng ra bóc vỏ rồi chấm một chút muối thô, khẽ cắn một miếng.
Sau khi nướng, vị của măng trở nên rất thanh ngọt, ăn cùng chút muối vô cùng ngon miệng.
Mà trái cây sau khi nướng, ngược lại càng ngọt hơn, có một hương vị khác, có loại quả thậm chí trở nên mềm dẻo, giống như khoai lang nướng.
Phương Trường nhẹ nhàng ném một củ măng nướng cho con khỉ đang thò đầu nhìn trộm trên cây ở đằng xa: “Khỉ con, mời ngươi ăn măng nướng, cẩn thận bỏng.”
Đón lấy giữa không trung, khỉ nhe răng, đem củ măng nướng lật qua lật lại mấy lần trên tay, mới học theo dáng vẻ của Phương Trường bóc ra, ăn ngon lành nhanh chóng.
Thấy khỉ ăn xong, mắt láo liên đảo quanh thức ăn trên bàn của mình, Phương Trường cười cười, lại ném một quả nướng qua. Khỉ tiếp tục đón lấy, hướng về Phương Trường vái một vái, sau đó đổi sang một nhánh cây cao hơn để hưởng thụ.
Nhân lúc ánh nắng vừa đẹp, Phương Trường từ trong túp lều lấy ra Tu Hành Đạo xem thêm mấy chương.
Con đường tu hành, như nước nhỏ đá mòn, là một quá trình tích lũy năm tháng. Theo như quyển sách chỉ dẫn con đường tu hành này nói, cần phải tuân theo lẽ tự nhiên, mài giũa thân tâm, khiến thần và thân hợp nhất, thân và trời đất tương hợp, như vậy mới có hy vọng đạt được đại đạo.
Tận hưởng một chút thanh nhàn, Phương Trường gấp sách lại, sau đó đứng dậy đi về phía bó trúc đã chặt về lúc sáng.
Linh giác mách bảo, hai ngày nữa sẽ có mưa.
Lợp thêm mái cho căn nhà mới, sẽ có chỗ tránh mưa.
Cởi dây buộc bó trúc, Phương Trường chọn ra mấy cây, tướt bỏ cành lá rồi chẻ làm đôi, lại đi ra suối tìm những hòn đá nhỏ hình thuôn dài sắc nhọn làm đục, ở vị trí thích hợp trên cây trúc chặt ra, dùng đá và đục khoét ra chỗ lõm.
Đem sáu nửa cây trúc đã chẻ buộc thành ba hình chữ nhân, hắn lại ở vị trí gần chỗ giao nhau, thêm vào một đoạn xà ngang nhỏ buộc thành hình tam giác, sau đó so sánh vị trí rồi dựng giá đỡ lên, dùng những mảnh trúc dài ở bên cạnh giá đỡ hình chữ nhân, ở cùng một độ cao chỉnh tề buộc lại.
Phương Trường chuẩn bị làm mái nhà trên mặt đất, sau đó cùng nhau lắp lên khung nhà.
Có sức lực dùng không hết, chính là tùy hứng như vậy.
Tiếp theo chính là dùng cành trúc lá trúc, cùng với cỏ tranh xanh tìm được ở gần đó, thuận theo hướng nước mưa chảy xuống, buộc và đan lên trên mái nhà mới.
Phần nóc nhà, thì dùng cỏ tranh dày che kín, hai đầu cũng xuôi theo dốc xuống khiến cho không bị dột nước.
Lắp lên thì đơn giản nhất, so với tảng đá lớn vác về làm bàn kia, mái nhà mới của Phương Trường quả thực nhẹ như lông hồng.
Hắn nhẹ nhàng đem mái nhà đặt lên trên khung nhà, lại dùng dây leo nhỏ buộc kỹ một vòng, đảm bảo cái mái nhà này có thể giữ vững trong mưa gió.
Khi trời mưa có lẽ sẽ có gió, cần phải phòng ngừa mái tranh bị gió thu phá.
.
Bình luận truyện