Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa
Chương 19 : Mẻ gốm đầu tay
Người đăng: Kwok
Ngày đăng: 20:45 24-08-2025
.
Thịt muối gác bếp chính là loại thịt được xử lý qua các công đoạn đặc biệt, nhà nông làm xong thường để đến cuối đông đầu xuân mới lấy ra ăn, vì vậy mà có tên như thế.
Nó vốn là đặc sản của vùng nông thôn, có thể cất giữ được lâu, vừa để nhà dùng lại vừa có thể đãi khách, cho nên muốn tìm được loại thịt muối gác bếp thượng hạng thực sự thường phải vào tận nhà người dân mới có.
Miếng thịt này chính là loại đó.
Lợn nuôi ở thôn quê, uống nước suối tự nhiên, ăn rau dại trên núi, được cho ăn bằng cám nấu chín qua củi lửa, hương vị đương nhiên là đặc biệt đậm đà, chuẩn vị.
Trong quá trình làm thịt muối, công đoạn quan trọng nhất chính là hun khói. Mà Vân Trung Sơn lại sẵn cây tùng cây bách rất dễ kiếm, vốn là nguồn củi đun nấu thường ngày.
Những miếng thịt đã xát muối được treo phía trên bếp lò, qua nhiều tháng ngày khói lửa hun đúc, thịt dần trở nên săn chắc, ngả màu sậm lại, nhưng mùi thơm đặc trưng của khói tùng bách đã ngấm sâu vào từng thớ thịt.
Đợi đá nóng, những lát thịt đã được thái mỏng, rửa sạch rồi xếp từng lớp lên nướng. Thịt vốn nhiều mỡ, khi nướng từ từ chảy ra, bắt đầu kêu "xèo… xèo…", mùi thơm của thịt lan tỏa khắp nơi.
Lúc này, rượu cao lương trong ống trúc cũng đã được hâm ấm.
Phương Trường cầm lấy ống trúc, nhấp một ngụm nhỏ rồi dùng một cành tùng làm đũa, gắp miếng thịt muối nướng đưa lên miệng.
Ừm! Ngon tuyệt.
Thịt thơm nồng, da giòn thịt mềm, ăn rất vừa miệng, lại thoảng chút hương vị của khói tùng bách. Do muối đã ngấm kỹ nên hơi mặn một chút nhưng càng làm nổi bật thêm hương vị, quả nhiên là thịt muối gác bếp hảo hạng.
Rượu cao lương cũng không tệ. Rượu nhà nông tự nấu lúc chưng cất không lọc hay bỏ đầu bỏ đuôi*, nhưng do rượu cao lương cần phải qua công đoạn hấp cách thủy, nên khá là trong và mạnh. Uống hai ngụm, vị ngọt dịu đậm đà, khoan khoái, hương thơm còn vương vấn nơi đầu lưỡi, dư vị thơm nồng mãi không tan.
*Bỏ đầu bỏ đuôi: trong kỹ thuật chưng cất rượu truyền thống, phần rượu chảy ra lúc đầu và lúc cuối thường có tạp chất hoặc nồng độ không ổn định, nên người ta thường bỏ đi, chỉ lấy phần rượu ở giữa là ngon nhất.
Chẳng mấy chốc rượu thịt đều đã vào bụng, thật là khoan khoái.
Lấy hòn đá trong bếp lửa ra, Phương Trường dựa vào một bên nghỉ ngơi một lát, lại giở sách ra xem rồi chắp tay sau lưng đi ra khỏi căn nhà trúc gỗ lợp tranh.
Bên ngoài, ánh sao giăng đầy trời.
Trên vòm trời tựa như tấm lụa đen tuyền, vô vàn vì sao lấp lánh, trăng vẫn chưa lên, cảnh vật xung quanh chìm trong bóng tối mờ ảo, sương mỏng nhẹ nhàng như dải lụa quấn quýt giữa núi non. Căn nhà nhỏ phía sau còn vương chút hơi ấm của khói bếp, đi đến mép vực, phía xa xa dưới mặt đất có vài đốm đèn leo lét, đó chính là xóm làng của nhân gian dưới núi.
Đối diện với cảnh này, Phương Trường khẽ mỉm cười rồi quay đầu trở vào, kiểm tra những món đồ gốm làm lúc trước.
Lần này chúng hẳn đã khô cong hoàn toàn rồi.
May mà buổi tối không có việc gì, nếu không phải để điều hòa hơi thở, nhập định tu hành thì hắn cũng không cần ngủ nhiều đến vậy. Củi khô tích trữ cũng đủ dùng, chi bằng bây giờ nổi lửa nung luôn.
Dọn dẹp lại buồng đốt của cái lò hôm trước, kiểm tra kỹ không có vết nứt nào, Phương Trường bắt đầu bẻ củi chất vào bên trong.
Sau đó lấy đồ gốm mộc ra cẩn thận xếp vào lò, rồi lại chèn thêm củi vụn xung quanh cho thật kín.
Lửa trong bếp vẫn đang cháy, hắn lấy một đoạn cành thông mồi lửa, châm vào đám nhiên liệu trong lò rồi bắt đầu trông coi, không ngừng bẻ thêm củi từ từ cho vào lò.
Trời càng lúc càng tối.
Những đốm đèn le lói phía xa dưới chân núi cũng dần dần tắt ngấm.
Chỉ còn lại ánh lửa trong lò trên Tiên Tê Nhai từ miệng lò, từ hộc tro hắt ra, chiếu rọi một khoảng đất nhỏ xung quanh đỏ rực.
Gió đêm bắt đầu thổi, không khí càng thêm lạnh lẽo. Hít sâu mấy hơi, Phương Trường nhìn vào qua miệng lò, thấy mấy món đồ gốm đã được nung đỏ rực. Hắn cẩn thận giữ lửa, duy trì nhiệt độ trong lò.
Bếp lửa trong nhà tranh dần tàn, chim muông xa gần đều đã yên giấc, tiếng côn trùng rả rích trong bụi cỏ càng thêm rõ rệt.
Một vầng trăng bạc khuyết treo lơ lửng giữa không trung.
Đêm thật đẹp.
Mãi cho đến khi phương Đông hửng sáng, Phương Trường mới ngừng thêm củi, đợi nhiệt độ trong lò từ từ hạ xuống. Lần nung này đã tiêu tốn hơn nửa số củi mà hắn tích góp được.
Trước tiên ra tảng đá lớn bên mép vực, nhân lúc những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi, hắn ngồi xếp bằng theo thế ngũ tâm hướng thiên, hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân và đỉnh đầu đều hướng lên trời, bắt đầu hít thở vận khí.
Sau khi tu luyện một hồi, lại tìm vài thứ hoa quả làm bữa sáng, Phương Trường chui vào rừng, bổ sung lại lượng củi đã dùng. Củi buổi sớm còn đẫm sương, hơi ẩm, cần phải xếp ở chỗ thoáng gió cho khô rồi mới cất trữ được.
Đợi đến khi nhiệt độ trong lò đã giảm, có thể chạm tay vào được, hắn cẩn thận gạt lớp tro tàn ra, lấy mấy món đồ gốm từ trong đó ra.
Bát, đĩa, vò, do không có bàn xoay, nên hình dáng không được tròn trịa, đối xứng cho lắm. Mang ra bờ suối lần lượt múc nước vào thử, xem có bị nứt hay rò rỉ không. Món nào hỏng có thể nghiền nát trộn vào mẻ đất sau.
Con suối vẫn còn hơi xa nhà, có lẽ nên dành thời gian dẫn dòng nước về gần hơn, sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Mẻ gốm này tỷ lệ thành công khá cao, Phương Trường không chỉ có bát đĩa, mà còn có cả đồ dùng để nấu nướng.
Tìm mấy hòn đá, kê chiếc vò gốm đựng nước bên cạnh bếp lửa, hắn thái nhỏ phần hoa quả còn lại từ bữa sáng, cho vào đun. Nước trong vò sôi lục bục, món canh hoa quả dần trở nên thơm ngon.
Tuyệt hảo!
Dùng chiếc muôi cán dài làm bằng ống trúc múc canh ra bát, Phương Trường nếm thử, trong lòng không khỏi tự khen mình.
Rửa ráy cất đặt gọn gàng bộ đồ nấu nướng và bát đĩa, hắn đeo chiếc gùi lên lưng, đi về phía rừng trúc dưới núi, định bụng sẽ đốn thêm một ít mang về. Trúc là một loại vật liệu vô cùng hữu dụng.
...
Dân làng người gánh, kẻ gồng mang theo hương nến rượu nước, lễ vật cúng tế năm màu, vài món nhạc cụ đơn sơ men theo đường nhỏ, huyên náo kéo nhau lên núi.
Nghe được chuyện này, cũng có một số người từ các thôn lân cận, từ thị trấn nhỏ gần đó tìm đến chỉ để góp vui. Mấy người bán hàng rong càng nhanh nhạy hơn, như thể chạy chợ phiên, gánh hàng theo đám đông để buôn bán. Do ở đây đông người nên việc làm ăn của họ cũng không tệ.
Hiện đang là lúc nông nhàn, người dân thôn Lâm Khê sau khi được Phương Trường căn dặn cũng không chờ đợi quá lâu, chuẩn bị sơ sài rồi cả thôn cùng nhau lên miếu Sơn Thần làm lễ cúng tạ.
Sườn núi vốn vắng người qua lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.
Con đường nhỏ dưới chân bao người qua lại, lại trở nên rộng hơn, vững chắc hơn. Vốn dĩ trên núi làm gì có đường, người ta đi nhiều thì thành đường đó thôi.
Trang hoàng cho miếu nhỏ bằng lụa đỏ, bày biện xong lễ vật, mấy thanh niên biết chơi nhạc cụ thôn dã bắt đầu thổi kèn đánh trống. Dải lụa đỏ ở giữa có thắt một bông hoa này đã được dùng nhiều năm rồi, sau khi cúng xong còn phải lấy xuống cất đi, sang năm lại dùng tiếp.
Chương Sơn Thần đang nghỉ ngơi trong động phủ của mình, cố gắng xoa dịu những đau đớn mệt mỏi mấy ngày qua, bỗng giật mình bởi tiếng động bên ngoài vội vàng đứng dậy quan sát tình hình.
Bọn họ đến đây làm gì thế?
Sơn Thần ngạc nhiên không hiểu, bây giờ cũng chẳng phải lễ tiết gì, sao lại bắt đầu cúng bái rồi.
Có điều, có hương khói thì cứ nhận lấy, đối với thần linh mà nói, thứ này càng nhiều càng tốt, hơn nữa lần này chất lượng cũng không tệ. Sau khi thu hoạch một lượng lớn hương khói, Sơn Thần cảm thấy thân thể mình vững chắc hơn, thần hồn cũng trở nên mạnh mẽ, mệt mỏi và đau đớn gần như tan biến không còn dấu vết, chỉ còn lại một chút ít.
Trong lúc dân làng đốt hương nến cúng bái, vị bô lão chủ trì đứng ở phía trước nhất đọc lời cầu nguyện. Từ trong những lời cầu khấn do chính ông soạn ra, Sơn Thần mới biết được là vì chuyện nguồn nước của thôn Lâm Khê.
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, thiện cảm của Chương Sơn Thần đối với Phương Trường tăng lên gấp bội: Cách hành xử của Phương thượng tiên lần này, thực khiến người ta như được tắm trong gió xuân, quả đúng là bậc cao nhân có đạo.
Miền núi vốn nghèo khó, lễ tiết lại càng ít, trong một năm Sơn Thần hiếm khi nào được béo bở như vậy. Hắn cảm thấy mình được hời lớn, quyết định nếu có cơ hội nhất định phải đích thân cảm tạ.
Sau khi cúng bái xong, dân làng vẫn chưa rời đi, trên khoảnh đất trống trước miếu Sơn Thần, không khí náo nhiệt vẫn tiếp diễn.
Mọi người chia nhau đồ cúng, cất dải lụa đỏ đi, sau đó một số thanh niên trai tráng khỏe mạnh, từ trong những chiếc gánh mang theo, lấy ra công cụ cùng một ít gạch ngói vôi vữa bắt đầu tu sửa, gia cố cho miếu thờ nhỏ bé này xây cao hơn, mở rộng ra cả phía trước và sau.
Việc tu sửa gia cố này, đối với vị Sơn Thần lấy nơi đây làm chốn an thân lập mệnh mà nói có lợi ích vô cùng to lớn.
.
Bình luận truyện