Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa
Chương 18 : Thịt muối rượu làng
Người đăng: Kwok
Ngày đăng: 20:45 24-08-2025
.
Sau khi tiễn biệt Sơn Thần, Phương Trường chắp tay sau lưng thong thả đi dọc theo lòng khe núi.
Đây không phải là con đường mà hắn cùng Lâm Hải tới đây lúc trước. Sau khi Sơn Thần khơi thông, dòng suối đã trở nên mạnh mẽ hơn, hắn muốn xem thử con suối đã phục hồi dòng chảy này có còn men theo đường cũ hay không.
Hai bên bờ khe khá là khó đi, cây cỏ rậm rạp, thỉnh thoảng mới có những khoảng đất trống nhỏ, đó là thiên đường của các loài thú hoang. Chúng thường có trật tự mà đến đây uống nước, thậm chí còn ngầm hiểu với nhau là không săn mồi ở những khoảng trống ven suối này.
Nhiều lúc, Phương Trường chỉ có thể đi giữa dòng suối.
May mà gần đây tu vi của hắn đã có nhiều tiến triển, dù đi trong nước cũng không hề bị ướt giày. Suốt quãng đường, dù chỉ khoác trên mình bộ quần áo vải gai thô sơ nhưng vẫn toát lên khí chất tiêu dao thoát tục của người tu tiên. Tiếc là dáng vẻ này giữa núi rừng hoang vu, chẳng một ai có thể nhìn thấy.
Hắn cứ chắp tay sau lưng như vậy, đi một mạch đến tận thôn Lâm Khê, xác nhận dòng suối vẫn chảy theo con đường cũ.
Rồi ở đầu thôn, hắn gặp những người đang chờ đợi mình.
"Phương tiên trưởng!"
Lâm Hải đang đỡ một vị bô lão lên tiếng gọi trước.
Phía sau họ là một đám dân làng đã chờ đợi ở đây từ rất lâu. Sau khi dòng suối chảy lại, mọi người đều không muốn rời đi, nhất quyết ở lại đây chờ.
"Nước đã thông rồi." Phương Trường mỉm cười nói với Lâm Hải.
"Vâng, Phương tiên trưởng, nước đã thông rồi ạ, tất cả là nhờ ngài pháp lực vô biên hàng phục được yêu quái." Lâm Hải đáp lại với vẻ mặt đầy biết ơn.
Lúc này, vị bô lão bên cạnh nói thêm: "Xin mời tiên trưởng vào thôn, mọi người muốn được tiếp đãi ngài thật tử tế để tỏ lòng biết ơn."
"Không cần đâu, chỉ là tiện tay mà thôi." Phương Trường xua tay: "Ta chỉ muốn xác nhận lại tình hình dòng suối này, tiện đường ghé qua xem sao, dòng chảy này lớn hơn nhiều rồi đấy."
"Từ đây xuống hạ lưu, cách chừng vài dặm là đến sông Bạch Câu, con suối trên núi này chảy thẳng ra sông, giữa đường không còn thôn làng nào khác." Lâm Hải nói.
Phương Trường gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Chuyện đã ổn thỏa, các vị cứ yên tâm mà sống. Ta phải về lại trên vách núi tiếp tục tu hành, nếu có lòng thì đừng đến gần quá, tại hạ thích sự thanh tĩnh."
"Nhất định không dám làm kinh động thượng tiên!"
Vị bô lão cao giọng nói rồi đưa tay lên trán, cúi người khấu đầu lạy: "Tiên trưởng ra tay lần này đã cứu sống toàn bộ dân làng. Thôn Lâm Khê nguyện vì Phương tiên trưởng mà tạc tượng xây miếu, tứ thời tế hưởng."
Tứ thời tế hưởng: bốn mùa cúng bái, hương khói.
"Không được!"
"Việc này càng không thể."
Phương Trường nhấn mạnh giọng, lên tiếng ngăn cản.
Thôn sơn cước vốn nghèo khó, việc uổng phí sức dân như vậy ắt sẽ gieo phải nhân quả xấu, đối với việc tu hành có hại vô cùng.
"Ta không đi theo con đường hương hỏa thành thần đạo, việc xây miếu đối với tu hành của tại hạ không có ích lợi gì, hơn nữa tại hạ cũng không cần người đời cúng bái. Nói thêm một câu, nếu không gặp tai họa thì đừng nên cầu thần, phải biết rằng, cuộc sống tốt đẹp vẫn là phải do chính đôi tay mình tạo ra."
"Lần này dẹp yên tai họa, Chương Sơn Thần ở vùng này đã góp sức rất nhiều, các vị có thể nhân lúc nông nhàn đến miếu Sơn Thần cúng bái một chút, nếu có điều kiện thì tu sửa đơn sơ cũng coi như trả ơn Sơn Thần đã khơi thông mạch nước."
Việc cúng tế của thôn làng lúc nông nhàn không tốn kém gì nhiều, chỉ hao chút hương nến tự làm, đồ cúng sau khi tế lễ xong cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống, vì vậy Phương Trường không mấy lo lắng về chuyện này. Hơn nữa, Chương Sơn Thần lần này quả thực đã bỏ ra nhiều công sức, cũng cần có hương khói để bổ sung thần thể.
Mọi người có mặt đều đồng loạt hành lễ, luôn miệng nói đã hiểu.
Thấy Phương Trường định rời đi, vị bô lão vội đẩy Lâm Hải ra, bước lên hai bước gọi hắn lại, rồi bảo bà con mang những món quà đã chuẩn bị sẵn lên.
Dân làng nhanh chóng chạy về nhà, người gùi, kẻ ôm, mang ra những thứ quý giá cất giữ đã lâu trong nhà, chất thành đống trên khoảnh đất trống đầu thôn.
Nhìn dân làng hối hả qua lại, vị bô lão nói với Phương Trường: "Nghe Lâm Hải nói, cuộc sống của tiên trưởng vô cùng thanh đạm, mọi người đặc biệt chuẩn bị những thứ này, hy vọng có thể giúp Phương tiên trưởng được thoải mái hơn một chút."
Phương Trường nhíu mày nhìn, thấy từng bọc từng gánh, toàn là những thứ tốt lành mà ngày thường dân làng không nỡ ăn dùng, tích góp lại, nào là gạo, mì, thịt muối, đặc sản núi rừng khô, công cụ, vải vóc, dầu muối, bánh trà, rau khô, vò rượu, thậm chí còn có cả một ít bát đĩa, nồi niêu và đồ đạc mới tinh.
Chứng kiến cảnh này, hắn trong lòng lắc đầu quầy quậy.
"Mọi người có lòng rồi, nhưng thực sự không cần thiết đâu. Đó là pháp tu hành mà ta lựa chọn để hòa hợp với tự nhiên."
"Từ khi tu vi có chút thành tựu, tại hạ không còn cảm thấy đói khát, hàn thử bất xâm, không cần đến những thứ này."
Nghĩ rằng nếu mình không nhận bất cứ thứ gì, sẽ khiến những người dân núi chất phác này vô cùng áy náy, Phương Trường bèn nói với mọi người:
"Những thứ này đã đủ nhiều rồi, để tự ta chọn vậy."
Ra hiệu cho mọi người dừng tay, hắn cúi đầu nhìn xuống khoảng đất phía trước, rồi đưa tay, cắt lấy một miếng thịt muối nhỏ bằng bàn tay, đoạn lại tháo chiếc ống trúc dùng dây mây buộc ở hông xuống, rút cái nút bằng đoạn gỗ ra, mở nắp vò rượu, khẽ chỉ tay một cái, một dòng rượu nhỏ bay vút vào trong ống trúc, sau đó đậy nút lại.
Sau khi hứng đầy ống rượu cao lương nhỏ này, hắn lại lấy thêm một quả dưa gang tươi rói, loại cực kỳ phổ biến ở vùng quê, từ trong gánh hoa quả, rồi cười nói: "Bấy nhiêu là đủ rồi."
Dân làng phía trước lặng lẽ nhìn cảnh này, cái cách dùng pháp thuật lấy rượu từ trong vò kia đã khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Còn những người dân có lễ vật được tiên trưởng chọn lấy thì mừng rỡ vô cùng, mặt mày hớn hở đầy vẻ tự hào.
Buộc lại ống trúc vào hông, Phương Trường chắp tay với mọi người, nói: "Đa tạ ý tốt của các vị, từ nay đôi bên không còn nợ nần gì nhau, mong các vị sống tốt, an hưởng thái bình." Rồi nhân lúc dân làng còn đang ngẩn ngơ, hắn quay người nhẹ nhàng rời đi, chỉ vài hơi thở đã khuất xa.
Thấy tiên trưởng chỉ nhận lấy lệ như vậy, vị bô lão vẫn đứng đó thở dài, trong lòng cảm thấy khá bất an.
Lâm Hải đang đỡ ông cụ bên cạnh nói: "Bác cả, trước đây con đã nói rồi, tiên trưởng là bậc cao nhân lánh đời thực thụ, đương nhiên sẽ không để mắt đến những thứ trần tục này của chúng ta đâu."
"Hoặc có thể nói, thôn Lâm Khê chúng ta cũng chẳng có thứ gì đáng để Phương tiên trưởng phải để mắt tới. Gặp được tiên trưởng, đó là phúc phận của chúng ta, quá câu nệ lễ tiết chỉ khiến tiên trưởng khó xử mà thôi."
Nếu Phương Trường nghe được những lời này, chắc chắn sẽ khen ngợi Lâm Hải, trong đám dân làng hắn ta mới chính là người hiểu được ý thực sự của Phương Trường.
...
Mang theo lòng thành kính của người dân miền núi, Phương Trường tìm đường trong núi quay về Tiên Tê Nhai.
Chút ít công đức nhận được từ quá trình hàng yêu cứu người, hắn không mấy để tâm. Con đường tu hành của hắn không đi theo hướng này, nên sẽ không có trợ giúp gì lớn nhưng cũng coi như có chút tác động tích cực, không phải là chuyện xấu.
Mặt trời đã ngả về phía tây.
Quay về địa bàn của mình xem xét một lượt, thấy chiếc phản trúc và chăn đệm lúc trước mình nằm vẫn còn đặt ở khoảng đất trống.
Phương Trường xoay người, nhìn xuống thôn Lâm Khê phía dưới.
Sau khi vấn đề nguồn nước được giải quyết, đám mây khí phía trên thôn Lâm Khê đã khôi phục lại sức sống. Hắn khẽ mỉm cười, không ngờ mình mới chính là sinh cơ của thôn Lâm Khê.
Cảm thán một hồi, hắn lại khiêng tấm phản bên ngoài vào trong nhà.
Bếp lửa đã tắt từ lâu, tro tàn ở giữa không còn chút hơi ấm nào. Lấy bộ đồ nghề đánh lửa bằng cách kéo cung ra loay hoay một lúc, nhóm lại bếp lửa, Phương Trường tìm một hòn đá nhẵn rửa sạch rồi đặt vào trong, chuẩn bị nướng nóng.
Hắn tháo ống trúc ở hông xuống, cởi dây mây, đặt bên cạnh bếp lửa cho ấm, rồi lấy miếng thịt muối do dân làng tặng mang đi rửa sạch, rút con dao ngọc nhỏ lưng thẳng ra, thái thành từng lát mỏng.
Trong lúc chờ đá nóng, Phương Trường ăn hết quả dưa gang trong túi trước.
Mùi dưa thơm lừng, vị ngọt giòn thanh mát.
Đúng là dưa ngon!
Hạt dưa được moi ra không vứt đi, mà cho vào một cái ống trúc chẻ đôi đã được chuẩn bị sẵn, đặt ở một góc thoáng trong nhà phơi khô, đợi khi thời tiết tốt có thể mang ra trồng.
Tiếp theo, Phương Trường định sẽ nướng chín thịt muối, dùng cùng với ống rượu cao lương tự nấu của dân làng làm bữa tối.
.
Bình luận truyện