Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa

Chương 17 : Khơi thông mạch nước

Người đăng: Kwok

Ngày đăng: 20:45 24-08-2025

.
Sơn Thần với gương mặt đầy vẻ mệt mỏi dẫn Phương Trường cùng đến tảng đá lớn dưới gốc cây mà hắn vẫn thường ngồi. "Chuyến này rất thuận lợi. Sau khi được dân làng chỉ đường, con yêu tê tê đã luyện hóa được hoành cốt kia cũng phát lời thề độc, bị ta đuổi khỏi Vân Trung Sơn, từ nay không còn gây họa nữa." Phương Trường mỉm cười, thuật lại ngắn gọn cho Sơn Thần nghe quá trình hàng phục yêu quái của mình. Sơn Thần không khỏi kinh ngạc. Hắn vốn không hề nghi ngờ việc Phương Trường có thể thuận lợi hàng phục yêu quái, bởi vì cái vẻ ngoài hòa hợp với đất trời tự nhiên, thoát tục siêu phàm của Phương Trường trông rất phi thường, Sơn Thần chưa bao giờ nghi ngờ tu vi của hắn. Nhưng điều không ngờ tới là, đối phương sau khi dậm chân đuổi được yêu quái ra, lại không cần động một ngón tay đã hàng phục được con đại yêu đã luyện hóa hoành cốt. Điều này thực sự có chút vượt ngoài sức tưởng tượng của Sơn Thần. Hắn biết rõ thực lực của con yêu quái đó, thậm chí đã từng đích thân giao đấu một trận, kết quả chỉ là bất phân thắng bại. Vậy mà vào tay Phương thượng tiên, vấn đề lại được giải quyết một cách nhẹ nhàng khoan khoái, thậm chí còn ép đối phương phát lời thề độc. Xem ra, đạo hạnh của vị Phương thượng tiên này vượt xa dự liệu, có lẽ muốn hàng phục mình cũng chỉ cần động một ngón tay là đủ. Gạt những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, Sơn Thần nói với Phương Trường: "Thượng tiên tu vi cao thâm, con yêu quái kia cũng là cữu do tự thủ*." *Tội do mình gây ra, tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão. "Đúng vậy, loại yêu quái gây họa cho nhân gian này, dù chúng ta không ra tay xua đuổi, đợi đến khi ác quả đã thành, dưới sự phản phệ của nghiệp lực nhân quả cũng có đến tám chín phần bị thiên kiếp tiêu diệt. Chỉ thương cho dân làng dưới núi mà thôi." Bóc vỏ, ăn hai hạt dẻ mà Chương Sơn Thần lấy ra mời mình, Phương Trường chắp tay nói: "Lần này tại hạ đến đây là có một lời thỉnh cầu." "Thượng tiên cứ việc nói, chỉ cần có căn dặn, lão phu quyết không từ nan." "Về chuyện nguồn nước thôn Lâm Khê bị cắt đứt, tuy con yêu tê tê đầu sỏ gây rối đã bị xua đuổi nhưng mạch nước bị đào đứt vẫn chưa thể khôi phục. Tại hạ không có kinh nghiệm khơi thông mạch nước, cũng không rõ phương pháp, vì vậy mới đến đây cầu cứu Chương Sơn Thần, không biết Sơn Thần có thông thạo phép này, hay có quen biết ai rành việc khơi thông mạch nước không?" Nghe lời thỉnh cầu của Phương Trường, Sơn Thần cười đáp: "Việc này vốn thuộc chức trách của tiểu thần. Dời đá chuyển núi, điều hòa mạch nước, đều không thành vấn đề. Đã vậy, lão phu sẽ đi một chuyến." Sơn Thần dù mệt mỏi nhưng không hề than thở với Phương Trường về việc mình đang mang thương tích, chưa kể việc khơi thông mạch nước sẽ rất tốn sức, hắn vẫn tỏ ra vui vẻ nhận lời. Một là, vị thượng tiên trước mặt sâu không lường được, xem phong thái hành sự cũng là một bậc chân tiên có đạo đức, mối thiện duyên này rất đáng để kết giao. Hai là, thôn Lâm Khê thuộc địa phận quản lý của hắn, giải quyết việc nguồn nước bị cắt đứt vốn là trách nhiệm của mình. Ba là, thực lực của vị thượng tiên này quá mạnh, nếu chọc giận đối phương, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện không hay. Là một vị Sơn Thần cai quản một vùng, hắn không có lý do gì để đi đánh cược một phen. Từ tảng đá lớn dưới gốc tùng đứng dậy, Chương Sơn Thần chống gậy, cùng Phương Trường sóng vai đi đến miệng khe núi đã khô cạn kia. "Thượng tiên xin chờ một lát, hãy xem tiểu thần thi triển." Nói đoạn, hắn nhắm mắt vài giây rồi lại mở ra, sau đó khẽ khua nhẹ cây gậy trong tay. Không hề có hiệu ứng âm thanh ánh sáng gì đặc biệt. Phương Trường chỉ cảm nhận được một sự rung động mơ hồ dưới chân, hắn liền căn dặn: "Chương Sơn Thần, dưới ngọn núi này còn có một mạch khoáng, xin hãy cẩn thận, nếu nước chảy qua mạch khoáng đó sẽ có độc." "Xin cứ yên tâm, tiểu thần biết rồi." Sơn Thần không dừng cây gậy trong tay, chỉ là biên độ vung gậy nhỏ lại, động tác càng thêm nhẹ nhàng. Tiếng "phốc… lỗ… phốc… lỗ…" vang lên, Phương Trường quay đầu nhìn về phía miệng suối, chỉ thấy nước đã bắt đầu phun ra thành từng tia, rất nhanh sau đó tiếng nước chảy trở nên "róc rách… róc rách…", dòng nước trong vắt cuộn trào, lấp lánh ánh bạc dưới nắng, rồi dần chảy êm đềm trở lại. Mực nước bắt đầu từ từ dâng cao, Sơn Thần cũng dừng cây gậy trong tay. Khi mực nước trong miệng suối đã dâng lên đến mép, dòng khe vốn là lối ra của con suối được tiếp thêm nước, bắt đầu chảy trở lại. Tiếng nước chảy ào ào men theo sườn dốc, len lỏi qua lòng khe cạn khô hướng về phía ngoài núi. "Không phụ lòng ủy thác." Sơn Thần chắp tay cười nói: "Lần này khá là tốn sức, lại do vết thương cũ, tại hạ xin cáo từ về nghỉ ngơi trước." Thấy dòng khe đã chảy lại, Phương Trường cũng rất vui mừng, hắn cúi người thi lễ với Sơn Thần: "Đa tạ Chương Sơn Thần đã ra tay, xin hãy trở về nghỉ ngơi." Sơn Thần gõ nhẹ cây gậy xuống đất, rồi biến mất không còn tăm hơi, hẳn là đã quay về động phủ của mình. … … Lúc Lâm Hải và Lâm Nhị Cẩu quay về thôn đã thấy dân làng chờ đợi ở đó từ rất lâu. Trước đó, sau khi tiễn mấy người đi, mọi người không hề rời đi mà vẫn lo lắng đứng chờ ở đầu thôn. Khói bếp đã tắt từ lâu, ngay cả bữa trưa cũng chẳng ai còn tâm trí nào để ăn. Vì quá lo lắng, họ ít khi nói chuyện với nhau, chỉ lặng lẽ đứng đó giống như một vạt lúa ngoài đồng. Mãi cho đến khi trong núi sâu vọng lại tiếng động mơ hồ, họ mới nói với nhau vài câu kiểu như "Có phải bắt đầu trừ yêu rồi không?" Sau đó, phía xa lại chìm vào im lặng, mọi người cũng theo đó mà im lặng. Họ cứ đứng đó chờ đợi… không biết là đang chờ Phương tiên trưởng, hay là chờ Hải Tử và Nhị Cẩu trở về. "Là Lâm Hải! Họ về rồi!" Bỗng có người kêu lên. Mọi người lập tức căng mắt nhìn ra, những người trẻ tuổi mắt tinh có thể nhận ra trên đỉnh núi phía xa, có hai bóng người nhỏ như con kiến vừa vượt qua đỉnh núi đang đi về phía này. Nhìn dáng đi, chắc chắn là Lâm Hải và Lâm Nhị Cẩu rồi. Đám đông lòng tràn đầy hy vọng, lập tức chạy ra đón, hai bên gặp nhau ở lưng chừng sườn núi. "Thế nào rồi, Hải Tử? Phương tiên trưởng đâu?" "Xong rồi! Yêu quái đã bị Phương tiên trưởng đuổi chạy rồi. Ngài bảo chúng ta về báo tin mừng trước, ngài đi tìm Sơn Thần để khơi thông mạch nước, dặn chúng ta cứ ra bờ khe chờ!" "Tốt quá rồi!" Dân làng trở nên phấn chấn, mọi người xúm lại quanh Lâm Hải và Lâm Nhị Cẩu, lại lục tục xuống dốc quay về bờ khe đầu thôn. Có người chạy về nhà mang cơm nước ra, mọi người cùng nhau ngồi bệt xuống đất, vừa ăn vừa trò chuyện. Lâm Hải và Nhị Cẩu gặm mấy miếng bánh bột mì khô, uống bát canh, rồi dưới ánh mắt đầy mong đợi của mọi người xung quanh, bắt đầu thêm dầu thêm mắm kể lại quá trình Phương tiên trưởng hàng yêu. Trong lời miêu tả của họ, Phương Trường quả thực đã trở thành một vị thần linh sức mạnh vô song, oai nghiêm lẫm liệt. Còn con yêu tê tê phản diện kia, thân hình thì to lớn vô cùng, mình khoác giáp đen đao thương bất nhập, thế nhưng trước mặt Phương tiên trưởng chưa trụ nổi nửa hiệp đã phải quỳ xuống đất xin tha, sau đó phát lời thề độc mới được vị tiên trưởng nhân từ tha cho một mạng. "Tiên trưởng có đến không?" Một vị bô lão hỏi: "Nhất định phải cảm tạ tiên trưởng, dù chúng ta là người miền núi, lễ nghĩa cũng không thể bỏ qua. Nếu tiên trưởng không đến, chúng ta sẽ đến Tiên Tê Nhai khấu đầu bái tạ." "Phương tiên trưởng nói rồi, ngài sẽ đến xem sao." Nhị Cẩu nhanh nhảu đáp lời. "Vậy chúng ta mau về nhà chuẩn bị ít lễ vật tạ ơn, đây chính là đã cứu mạng già trẻ cả thôn chúng ta đấy." Vị bô lão thở dài nói, trong lòng ông cảm thấy bao nỗi thăng trầm, suýt chút nữa tuổi già sức yếu lại phải xuống núi làm kẻ lưu dân sống bữa nay lo bữa mai rồi. "Nước về rồi!" Một đứa trẻ chỉ tay về phía lòng khe, lí nhí reo lên. Mọi người lập tức nhìn về phía con khe nhỏ, một lớp nước mỏng đã thấm ướt những viên đá cuội dưới đáy khe, rồi dần dần dâng cao hơn. Tiếng cười nói vui vẻ tức thì vang lên giữa đám đông dân làng, ai nấy đều bước tới chạm vào dòng nước. Mất đi rồi lại có được, rất nhiều người trẻ tuổi lần đầu tiên cảm nhận được sự quý giá của nước. Vị bô lão hai tay chống cây gậy gỗ trước ngực, vui mừng nhìn dòng khe chảy, những nếp nhăn sâu hằn trên mặt ông dường như cũng giãn ra một chút: "Lần này chúng ta xem như đã thoát khỏi nguy hiểm, không cần phải rời bỏ nơi này mà chịu cảnh phiêu bạt khắp nơi nữa rồi." "Đúng vậy ạ, tất cả là nhờ có Phương tiên trưởng." Lâm Hải đứng bên cạnh đỡ lấy vị bô lão, nói. "Đúng vậy, nhờ có Phương tiên trưởng." Vị bô lão gật đầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang