Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa

Chương 16 : Chuyện chuyên môn cần người chuyên môn

Người đăng: Kwok

Ngày đăng: 20:45 24-08-2025

.
Tự cho rằng mình đã thoát được một kiếp, con tê tê sau khi thoát thân đã một mạch chạy thục mạng xuống núi. Mãi cho đến khi đã cách chân núi một quãng khá xa, nó mới ngoái cổ lại, ánh mắt đầy lưu luyến nhìn về phía sau. Dãy Vân Trung Sơn non cao vời vợi, trập trùng nối tiếp, mây mù bao phủ quanh năm. Thế nhưng nó tuyệt đối không dám quay trở lại nữa, thật sự quá đáng sợ đối với một con tiểu yêu như nó. Tìm một nơi cây cối rậm rạp để đào hang ẩn mình, nó định bụng đợi đến đêm mới tiếp tục lên đường. Nhớ lại dáng vẻ của Phương Trường, cùng với cái phong thái cao nhân như hòa làm một với đất trời kia, trong lòng con tê tê lại dâng lên một trận sợ hãi, đồng thời cũng là niềm vui khôn xiết: "Mình vậy mà lại thoát chết từ tay một nhân vật tầm cỡ như thế! Sau này dù có gặp phải yêu loại khác cũng có cái để mà khoe khoang rồi." Về nơi chốn tiếp theo, trong lòng con đại yêu này đã có sẵn dự tính. Nó nghe nói ở phía Tây cách đây ngàn dặm có một ngọn núi tên là Nghĩ Sơn (núi kiến). Cái tên này nghe qua đã thấy ngon miệng rồi, chi bằng cứ đến đó nương tựa. Xác định lại phương hướng, thấy cũng không lệch bao nhiêu, lòng con tê tê hơi yên tâm lại, đoạn chui vào cái hang mới đào, cuộn tròn thành một quả cầu giáp sắt, dùng cảm giác an toàn để xoa dịu tinh thần. ... Sau khi đuổi con tê tê đi, Phương Trường lại xuống núi, kiểm tra mạch nước khe núi đã bị cắt đứt. Miệng suối vẫn khô khốc, có thể thấy mạch nước ngầm đã bị tổn hại khá nặng. Con tê tê không giỏi việc khơi thông mạch nước, và cũng tương tự, Phương Trường cũng chẳng rành chuyện này. Hắn đi vòng quanh miệng suối hai vòng, kiểm tra xung quanh, phát hiện ra nơi ẩn náu trước đó của con tê tê yêu. Chỉ có điều, cái hang rộng rãi do con tê tê đào ra, sau cú dậm chân đầy uy lực của hắn đã hoàn toàn sụp đổ, không cách nào vào trong xem xét được nữa. Men theo sườn núi xuống tận đáy khe, nơi này cây cỏ thưa thớt, hoang vắng không một bóng người. Giữa đám cỏ cây hỗn độn, nhìn từ xa có thể thấy rõ những dải tầng đất đá, lại gần hơn, thì thấy xen lẫn những cụm đá màu xanh lục tươi lớn nhỏ khác nhau. Đá Khổng Tước sao? Phương Trường bị màu sắc đẹp đẽ này thu hút, bước tới bẻ một miếng, cầm lên ước lượng, cũng không nhẹ chút nào. Viên đá trong tay hắn có hình quả cật, với những đường vân tròn đồng tâm rõ ràng, trông rất đẹp mắt. Quả nhiên là đá Khổng Tước. Loại đá này là sản phẩm phong hóa của mỏ đồng, không ngờ Vân Trung Sơn cũng có đồng, quả thực là sản vật phong phú. Loại đá này có hàm lượng đồng cao, dễ luyện, thường là loại quặng đồng được khai thác sớm nhất. Do màu sắc tươi đẹp, những viên đá rắn chắc, có độ bóng cao còn được xem như ngọc thạch. Có điều, nó có độc tính, không thích hợp để đeo bên người. Nhớ lại lời của con tê tê yêu lúc nãy, Phương Trường suy đoán, hẳn là mỏ kim loại ở đây đã thu hút con tê tê, từ đó dẫn đến việc nguồn nước của thôn sơn cước bị cắt đứt. Nhưng mà cái hướng này… Phương Trường ngẩng đầu nhìn vị trí tương đối giữa nơi này và miệng suối ở lưng chừng núi. Con tê tê đó đào nhầm hướng rồi sao? Hay không phải bản thân mỏ đồng, mà là một loại mạch khoáng sản cộng sinh nào đó nằm sâu trong lòng núi đã thu hút con tê tê yêu? Hắn không chuyên chú suy nghĩ nhiều về vấn đề này, gạt nó ra sau đầu. Nhìn quanh bốn phía, ngọn núi này có một mặt đứt gãy địa chất khá rõ ràng. Tầng chứa nước, tức là vị trí của miệng suối, cao hơn nhiều so với tầng đất đá có mỏ đồng. Dòng khe chảy chéo về phía xa, men theo một thung lũng khác để ra khỏi núi, rồi mới đến thôn Lâm Khê, hoàn toàn không có điểm giao nào với mỏ đồng. May mà như vậy, nguồn nước khe núi không bị ảnh hưởng, nếu không dòng nước bị ô nhiễm bởi mỏ đồng hẳn sẽ có độc. Ghi nhớ vị trí này, ném viên đá Khổng Tước trong tay sang một bên, Phương Trường phủi phủi tay, thong thả đi về phía đỉnh núi đối diện. Nơi đó còn có hai người đang chờ hắn. ... Phương Trường đi một vòng như vậy, có thể nói là đã làm cho Lâm Hải và Nhị Cẩu trên ngọn núi đối diện sốt ruột không thôi. Vừa rồi, hai người cẩn thận nấp trên đỉnh núi đã chứng kiến toàn bộ quá trình Phương tiên trưởng hàng yêu. Khoảng cách trăm trượng khá xa, nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng cảnh tượng tiên trưởng dậm chân khiến mấy ngọn núi xung quanh rung chuyển, đồng thời tiếng hét vang như sấm động thì họ có thể cảm nhận một cách rõ rệt. Một lớn một nhỏ, hai người dân làng trong lòng tràn ngập kinh hãi. Họ tự thấy, nếu mình là yêu quái, nghe thấy những lời chất vấn đầy uy nghiêm chính khí như vậy, có lẽ cũng đã bó tay chịu trói rồi. Đối mặt với uy thế kinh thiên động địa này, hai người càng thêm tin tưởng vào chuyến đi này của Phương tiên trưởng. Tiếp theo, có lẽ chỉ là vấn đề con yêu quái đó chống cự được bao lâu mà thôi. Khi con tê tê khổng lồ từ trong bụi cỏ nhảy xổ ra, Lâm Nhị Cẩu nhỏ tuổi hơn bất giác kêu lên một tiếng, dọa cho Lâm Hải bên cạnh vội vàng bịt miệng cậu nhóc lại, còn trừng mắt nhìn một cái. Tuy Lâm Hải có thừa tin tưởng vào Phương tiên trưởng, nhưng trong tiềm thức, gã vẫn sợ sẽ thu hút sự chú ý của yêu quái. Cảnh tượng tiếp theo lại một lần nữa khiến họ kinh ngạc tột độ. Từ đỉnh núi này, hai người có thể nhìn thấy rõ ràng, ở lưng chừng ngọn núi đối diện, con tê tê cao hơn một người, thân hình đồ sộ vừa nhảy ra từ bụi cỏ, đột nhiên quỳ rạp xuống liên tục dập đầu về phía Phương tiên trưởng. Con yêu đó sau khi nói chuyện vài câu với tiên trưởng, thì giơ hai vuốt lên trời như thể đang thề thốt, rồi lại như bị lửa đốt vào đuôi, dưới ánh mắt của Phương tiên trưởng đang chắp tay sau lưng, co giò chạy thục mạng, hướng về phía ngoài Vân Trung Sơn, chẳng mấy chốc đã mất dạng. Thế là xong rồi sao? Lâm Hải và Lâm Nhị Cẩu lại một lần nữa kinh ngạc, sau đó trong lòng ngứa ngáy như có chuột cào, họ vô cùng muốn nhanh chóng chạy về báo cho bà con trong thôn biết tin yêu ma đã bị trừ khử. Nhưng Phương tiên trưởng chưa lên tiếng, tự ý rời đi thì thật quá vô lễ. Họ đành tiếp tục quan sát động tĩnh của Phương tiên trưởng, mong ngóng hắn mau chóng qua đây. Nhưng Phương tiên trưởng lại bắt đầu đi vòng quanh miệng suối, đoán chừng là đang xem xét vấn đề nguồn nước. Biết đâu tiên trưởng đã bắt đầu ra tay giải quyết việc khe suối cạn khô rồi? Người tiều phu Lâm Hải và Nhị Cẩu trong lòng nóng như lửa đốt, lại không dám gọi, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi trên đỉnh núi. Một lúc sau, mới thấy Phương Trường ung dung từ dưới sườn núi đi lên, cây cỏ rậm rạp dường như không hề gây chút trở ngại nào cho hắn. "Phương tiên trưởng!" Lâm Hải vội kéo Nhị Cẩu chạy tới đón: "Chúc mừng tiên trưởng kỳ khai đắc thắng! Đa tạ ngài đã cứu thôn Lâm Khê chúng con." Phương Trường khẽ xua tay: "Chỉ là cử thủ chi lao* mà thôi. Vả lại, nguy cơ hiện vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn. Tuy yêu vật gây họa đã bị ta đuổi đi, nhưng miệng suối vẫn chưa chảy lại, sự việc vẫn chưa thể coi là giải quyết xong. Tiếp theo, ta định đến chỗ Chương Sơn Thần, nhờ Sơn Thần ra tay khơi thông mạch nước." *Cử thủ chi lao: Việc nhỏ dễ như trở bàn tay. "Hai ngươi cứ về trước, báo cho dân làng một tiếng, đầu mối của tai họa lần này đã được giải quyết rồi. Tiện thể cứ để ý khe núi, nếu thấy nước chảy lại, thì có nghĩa là nguy cơ đã được hóa giải." Đã được chứng kiến uy thế lúc hàng yêu vừa rồi, hai người đối với vị Phương tiên trưởng này tôn kính như thần thánh, nghe vậy lập tức tuân theo, cúi đầu hành lễ cáo biệt. Lâm Hải lúc sắp đi, bỗng quay lại gọi với theo Phương Trường: "Tiên trưởng, sau khi ngài thành công, nhất định phải ghé qua thôn chúng con, để chúng con được tận mặt cảm tạ, nếu không lương tâm thật khó mà yên được!!" Nghe vậy Phương Trường cười đáp: "Thôn Lâm Khê ta nhất định sẽ đến, nhưng việc cảm tạ thì không cần đâu, chỉ là chút việc nhỏ thôi mà, hai ngươi mau về đi." Người tiều phu Lâm Hải kéo Lâm Nhị Cẩu, lại hướng về Phương Trường vái thêm một lạy nữa, rồi nhanh chóng đi về phía thôn làng. ... Đi qua mấy ngọn núi, lại là miếu Sơn Thần chỉ cao bằng nửa người đứng sừng sững trước mặt. Lần này Phương Trường không dùng cành thông thắp hương nữa, mà chỉ hướng về phía miếu nhỏ, cất giọng thanh lãng nói: "Chương Sơn Thần, Phương Trường xin gặp." Vài hơi thở sau, Sơn Thần lưng còng, tay chống gậy, hiện thân trước miếu. Lão khẽ ho khan hai tiếng, rồi hướng về Phương Trường thi lễ nói: "Phương thượng tiên đã trở về rồi sao? Không biết chuyến đi trừ yêu lần này, có được thuận lợi không?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang