Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa

Chương 14 : Tìm dấu vết

Người đăng: Kwok

Ngày đăng: 20:45 24-08-2025

.
Cuối cùng, Lâm Hải vẫn không thể khuyên can được Nhị Cẩu. Dưới sự góp lời của dân làng, Lâm Nhị Cẩu vẫn cùng người tiều phu Lâm Hải lên đường dẫn lối cho Phương tiên trưởng. Trong lòng hai người trẻ tuổi đều có những suy nghĩ riêng. Trên đường đi, vẻ mặt Lâm Hải vẫn còn giữ được nét tự nhiên, nhưng trên khuôn mặt Lâm Nhị Cẩu thì lại hiện rõ vẻ "Phong tiêu tiêu hề, dịch thuỷ hàn, tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn". Thực ra Phương Trường cũng không cần hai người này dẫn đường, bởi lẽ cứ men theo lòng khe ngược dòng là có thể tìm ra đầu nguồn không mấy khó khăn. Việc dẫn theo Lâm Hải và Lâm Nhị Cẩu chẳng qua là để dân làng có người chứng kiến, giúp họ an tâm mà tiếp tục cuộc sống thường nhật. Khi đến nơi yêu quái chiếm cứ, hắn cũng không cần để hai người theo quá gần, chỉ cần cách một ngọn núi, chỉ hướng từ xa là được. Về việc liệu có thể giải quyết êm thấm con yêu quái này hay không, trong lòng Phương Trường đã có sẵn tính toán. Trước đó, khi qua lại với Chương Sơn Thần, hắn đã áng chừng thực lực của đôi bên. Dựa theo đó, nếu thật sự giao đấu, thực lực của hắn và Sơn Thần có lẽ là ngang cơ, thậm chí hắn còn có thể nhỉnh hơn một chút. Xét đến kết quả cuộc chiến giữa Sơn Thần và yêu quái là bất phân thắng bại, vậy thì thực lực của hắn và con yêu quái này, hẳn cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Sau trận đấu phép với con yêu này, Chương Sơn Thần đã mệt mỏi đến vậy, thì con yêu quái chắc chắn cũng chẳng khá hơn là bao. Như thế nếu hắn ra tay thêm một lần nữa, kiểu gì cũng có thể đuổi nó đi, từ đó giải cứu được mạch nước ngầm. Chỉ có điều, làm vậy thì có hơi giống như hớt tay trên của Chương Sơn Thần, nhưng Phương Trường chẳng mấy để tâm đến chuyện đó, tin rằng Chương Sơn Thần cũng sẽ không bận lòng. Đầu nguồn khe suối này vốn ít dấu chân người, không có đường mòn thông suốt, cây cối um tùm, cỏ dại rậm rạp, chỉ có vài lối mòn do thú rừng đi lại để lại. Người thường đi lại ở đây khá là vất vả. May mà Lâm Hải là một người chạy núi có kinh nghiệm, cộng thêm việc Phương Trường cố ý đi chậm lại trên đường, tránh bỏ lại hai người phía sau quá xa, nên cả ba đi lên cũng tương đối thuận lợi. Theo hướng Lâm Hải và Nhị Cẩu chỉ, Phương Trường dẫn đầu đi trong núi rồi bỗng bật cười tự giễu: Lần này mình đi hàng yêu đúng là tay không tấc sắt theo đúng nghĩa đen. Thực sự là tay không tấc sắt, toàn thân trên dưới không có một mảnh kim loại nào, ngay cả cây trâm cài tóc cũng bằng gỗ. Đây cũng là con đường tu hành mà hắn tự vạch ra, lúc vào Vân Trung Sơn, ngoài quần áo chăn đệm và một gói muối thô, hắn chẳng mang theo thứ gì khác. Ha ha, biết thế lúc nãy mượn dân làng vài cây kim, hoặc bảo Lâm Hải mang theo cái rìu của gã có phải hơn không. Phương Trường khẽ nắm chặt con dao ngọc nhỏ lưng thẳng dài vài tấc trong túi áo. Nó được mài từ viên ngọc thô do chú khỉ lông trắng Tôn Vân tặng, là thứ vũ khí sắc bén duy nhất trên người hắn lúc này. ... Lại nói về một nơi khác, trong một hang núi. Một con tê tê khổng lồ đang ra sức đào bới. Nó đã thành yêu từ lâu, pháp lực cũng thuộc hàng cao cường. Con tê tê này đang định biến nơi đây thành động phủ của mình. Còn về chuyện đào núi làm đứt mạch nước ngầm, nó đương nhiên biết rõ, nhưng chẳng hề quan tâm. Bởi lẽ trong đầu óc của con tê tê này không có khái niệm về những sinh vật khác, càng không có suy nghĩ phải làm điều thiện, gần gũi con người, do đó việc tu hành của nó vô cùng khó khăn, chỉ có thể dựa vào bản năng mà hành động một cách mù quáng. Nó chọn ngọn núi này là vì phía dưới dường như có loại khoáng sản mà nó rất thích. Theo bản năng của yêu thú, ăn thứ đó có thể giúp lớp vảy của nó trở nên cứng cáp hơn. Còn chuyện ngày hôm qua vị Sơn Thần bản địa đột nhiên chạy tới, vì chuyện nó làm đứt mạch nước dưới núi mà đánh nhau với nó một trận, lại khiến con tê tê trong lòng có chút bất an, không biết có nên từ bỏ nơi này, tìm một chỗ khác hay không. Khứu giác của loài tê tê vốn rất nhạy bén, sau khi thành yêu lại càng thính hơn. Do bản tính của loài này thích hoạt động dưới lòng đất, nên thị lực khá kém. Dù nay đã thành yêu, có thể nhìn thấy mọi vật, nhưng nó vẫn không quen, chủ yếu vẫn dùng mũi để cảm nhận thế giới bên ngoài. Trận đấu phép với Sơn Thần ngày hôm qua khiến con tê tê bị vài vết thương nhẹ, mệt lử. Ấy thế mà, mỏ khoáng sản dưới lòng đất lại có sức hấp dẫn khiến nó bất chấp đau đớn, gắng sức đào bới, chỉ mong sớm được nếm thử thứ khoáng thạch thơm ngon kia. Tiếc là tốc độ đào bới cuối cùng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Cuối cùng, một vỉa khoáng cũng đã lộ ra. Nhai ngấu nghiến mấy mảnh đá, con tê tê bỗng ngẩng đầu hít hít mạnh trong động. "Có mùi con người tới?" "Là hai người. Không đúng!" Yêu tâm của con tê tê giật thót, nó lập tức chạy ra cửa động, nấp sau bụi cây cỏ rậm rạp nhìn về phía mùi hương bay tới. Thị lực của nó vốn không tốt, nhìn không rõ lắm, nhưng có thể nhận ra là ba người. Đúng rồi, một người trong số đó mùi rất nhạt, gần như không thể nhận ra. Trong gió thoảng qua một mùi hạt dẻ cực kỳ yếu ớt, điểm này hoàn toàn giống với mùi trên người vị Sơn Thần ngày hôm qua. Lẽ nào, là do Sơn Thần mời người tới giúp? Nghĩ đến đây, con tê tê yêu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, vội vàng lấp kín cửa động, rồi chạy tọt vào trong, cuộn tròn người lại. ... "Phương tiên trưởng, ở lưng chừng ngọn núi đối diện kia, chính là nơi có đầu nguồn khe suối." Sau khi chọn chỗ dễ đi để trèo qua một ngọn núi, Lâm Hải gọi với theo Phương Trường đang đi phía trước. Nghe vậy, Phương Trường dừng bước. Hắn ra hiệu cho Lâm Hải và Lâm Nhị Cẩu đang đi sau dừng lại, rồi nói với họ: "Hai ngươi cứ ở đây chờ, ta sẽ đi gặp con yêu quái đó một lát." "Không được lại gần thêm nữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm." "Tiên trưởng." Lâm Hải bỗng lên tiếng gọi, đợi Phương Trường nhìn về phía mình, gã lại ngập ngừng, cuối cùng mới nói ra được một câu: "Tiên trưởng xin hãy cẩn thận." Phương Trường bật cười ha hả rồi quay người đi thẳng. Lâm Hải ở phía sau thầm trách mình, Phương tiên trưởng là bậc cao nhân thế nào, đi hàng phục một con yêu nhỏ sao có thể gặp nguy hiểm được. Lời lo lắng này của mình quả thực là đường đột quá rồi. Chỉ thấy Phương tiên trưởng thoáng chốc tăng tốc, vài lần nhún người bay vọt đã vượt qua khoảng cách gần trăm trượng, xuất hiện ở lưng chừng một ngọn núi khác. Thế núi của ngọn núi đó cao hơn nơi này rất nhiều, đỉnh ngọn núi mà hai người đang đứng cũng chỉ ngang tầm với lưng chừng ngọn núi đối diện. Đến chỗ đầu nguồn khe suối, thấy nước đã cạn khô, Phương Trường nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng một lúc. Sau đó hắn đi ngược lên phía trên chừng trăm bước, chọn một vị trí rồi âm thầm vận sức. Tiếp đó, hắn đột ngột dậm mạnh một chân xuống đất! Đồng thời, Phương Trường hét lớn như sấm dậy: "Ra đây!" Tiếng hét vang dội khắp núi rừng. Lâm Hải và Nhị Cẩu ở trên đỉnh núi bên cạnh cũng bị tiếng động này làm cho giật nảy mình. Từ nhỏ đến lớn, họ chưa từng nghe thấy tiếng động nào lớn đến như vậy, càng không thể tưởng tượng nổi, đó là do người đàn ông có vóc dáng không mấy nổi bật ở phía xa kia tạo ra. "Lợi hại quá đi mất." Nhị Cẩu nuốt nước bọt, nói với Lâm Hải đứng bên cạnh. "Đương nhiên rồi, Phương tiên trưởng là tiên nhân thật sự đấy, giờ thì chú mày biết rồi chứ?" "Đệ hiểu rồi, Hải Tử ca. Đợi tiên trưởng quay về, đệ nhất định sẽ càng thêm cung kính hơn nữa." Nhị Cẩu hiểu ý Lâm Hải. Trước đó trong lòng nó vẫn còn chút nghi ngờ, nay tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, lập tức hiểu ra đây đích thực là tiên nhân, chứ không phải mấy pho tượng gỗ đất trong miếu mạo. Cú dậm chân của Phương Trường khiến mặt đất rung chuyển, truyền cả vào trong hang của con tê tê. Đất đá trên nóc động rơi lả tả, mắt thấy muốn sụp đổ. Dù lớp vảy của con tê tê rất cứng, lại giỏi hoạt động dưới lòng đất, cũng không đời nào chịu nổi cảnh bị cả một ngọn núi đè lên. Nó lập tức bung người ra khỏi tư thế cuộn tròn, liều mạng chạy về phía cửa động. Cuối cùng, trong đường tơ kẽ tóc, nó phá tung chỗ cửa động đã bịt kín trước đó, thoát được ra ngoài. Cũng nhờ có lợi thế về địa hình, cú ra tay này của Phương Trường gần như đã tiêu diệt được con tê tê yêu. Sau khi thoát hiểm, con tê tê yêu vẫn còn chưa hoàn hồn, vội ngước mắt nhìn lên phía sườn núi. Rồi nó sợ đến mức suýt nữa lại cuộn tròn người lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang