Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa

Chương 13 : Yêu vật dấy phong ba

Người đăng: Kwok

Ngày đăng: 20:43 24-08-2025

.
Đây đâu phải đường về thôn? Người tiều phu Lâm Hải theo sau Phương tiên trưởng, trong lòng thầm đặt một dấu hỏi lớn. Phương Trường thong dong đi trước, Lâm Hải gắng sức lẽo đẽo theo sau, miệng không ngừng cảm thán: "Đúng là tiên nhân có khác, tốc độ Phương tiên trưởng đi lại trong núi này còn nhanh hơn cả mình, một kẻ quanh năm chạy núi. Rõ ràng Phương tiên trưởng trông rất ung dung, còn bản thân thì đã phải dốc hết sức bình sinh rồi." Mà lúc này gã mới để ý, con chó vàng nhà mình nuôi không biết đã chạy đi đâu mất. Có điều cũng không cần quá lo lắng, sức chiến đấu của chó vàng rất khá, ở vùng núi gần đây không có gì uy hiếp nổi nó, hơn nữa nó rất khôn lại nhớ nhà, thể nào trước tối cũng tự tìm đường về. Cảnh sắc dọc đường đi khá là hữu tình, nhưng cả hai người đều không dừng lại dù chỉ một lát. Thấy Lâm Hải có vẻ đã đuối sức lắm rồi, Phương Trường đưa tay dùng pháp thuật nhấc bổng gã lên, không còn gì vướng bận, hắn lại tăng tốc. Miếu Sơn Thần. Bị Phương Trường một tay xốc nách, người tiều phu chỉ cảm thấy cảnh vật ven đường vun vút lướt qua như gió cuốn chớp giật. Nhìn thấy nơi này, gã thực sự không nén nổi tò mò hỏi Phương Trường: "Tiên trưởng, xin hỏi chúng ta đến miếu Sơn Thần để làm gì ạ?" Phương Trường cười đáp: "Đương nhiên là trực tiếp tìm quan trên rồi." Nghe câu trả lời này, lại nhìn miếu Sơn Thần trước mắt, Lâm Hải lờ mờ đoán ra Phương Trường định làm gì, thế là không dám nói thêm, im bặt. Nhặt một cành thông, dùng pháp lực đốt cháy, Phương Trường bước lên cất giọng hô lớn: "Xin mời Chương Sơn Thần hiện thân gặp mặt!" Sau đó hắn lùi lại hai bước, cùng người tiều phu đứng chờ. Giây lát sau, một bóng người thoáng hiện ngay trước miếu Sơn Thần. Đó là một vị lão nhân mặc bộ quần áo vải gai thô, tay chống gậy, đầu cài trâm gỗ, thân hình còng xuống, thở không ra hơi, sắc mặt trắng bệch, ho khan không dứt, chính là Sơn Thần. Thấy bộ dạng này của Chương Sơn Thần, Phương Trường ngạc nhiên hỏi: "Chương Sơn Thần, vì sao lại tiều tụy đến thế này?" Lâm Hải đứng bên cạnh lập tức phủ phục xuống đất, gã không ngờ vị Phương tiên trưởng này lại quen biết cả thần tiên, vội hướng về phía Chương Sơn Thần liên tục khấu đầu: "Sơn Thần ở trên cao, xin ngài cứu lấy thôn Lâm Khê chúng con!!" Sơn Thần khẽ đưa tay nâng Lâm Hải dậy nói: "Tiểu hữu này xin hãy đứng lên, lão phu tự sẽ trình bày việc này với Phương thượng tiên." Người tiều phu nghe vậy bèn đứng dậy, nép sang một bên đứng hầu, đối với cả hai vị, đặc biệt là Phương Trường, hắn tỏ ra vô cùng kính cẩn, cẩn trọng, chỉ sợ làm phiền cuộc nói chuyện của họ. Sau khi vỗ về Lâm Hải đang kích động, Sơn Thần mới quay sang, nói với Phương Trường: "Để thượng tiên chê cười rồi, bộ dạng này của lão phu hiện giờ cũng là vì chuyện của thôn Lâm Khê dưới núi." Sơn Thần thở hổn hển, rồi mời hai người đến một tảng đá lớn dưới gốc cây gần đó ngồi nghỉ. Đợi cả ba ngồi xuống ổn định, Chương Sơn Thần mới thở ra một hơi dài, rồi kể tiếp: "Lần trước Phương thượng tiên có nhắc đến việc khí sắc phía trên thôn Lâm Khê có điều khác thường, lão phu liền định bụng đi điều tra một phen, kết quả phát hiện, thôn Lâm Khê quả nhiên sắp gặp phải nguy biến." "Ở ngọn núi thứ ba phía trên thôn, nơi đó chính là đầu nguồn của dòng suối cung cấp nước cho thôn Lâm Khê. Khi lão phu đi ngang qua đó dò xét, thì phát hiện dưới núi có một con đại yêu đang dùng thiên phú của nó, âm mưu cắt đứt mạch nước ngầm của ngọn núi." "Là Sơn Thần của ngọn núi này, lão phu tất không thể dung thứ cho hành vi ác độc đó, lập tức ra tay ngăn cản, cùng nó giao đấu." "Kết quả là thực lực của lão phu không bằng, chỉ ngang ngửa với con yêu đó thậm chí còn hơi lép vế một chút, không cách nào đuổi nó đi được. Hiện giờ lão phu mệt mỏi rã rời, mình mẩy lại có chút thương tích đành phải quay về động phủ tĩnh dưỡng." Sơn Thần lại ho khan vài tiếng, rồi lấy ra mấy hạt dẻ và hạt thông đưa cho hai người. Phương Trường chắp tay nói: "Đa tạ Chương Sơn Thần đã ra tay tương trợ. Đây là Lâm Hải, chính là người dân của thôn Lâm Khê dưới núi, hắn đã đến Tiên Tê Nhai cầu xin. Tại hạ vốn định đến thôn xem xét một chút, nay biết được tình hình, trong lòng đã có phương án rồi." "Thượng tiên bằng lòng ra tay thì còn gì tốt bằng!" Sơn Thần nói: "Như vậy, thôn Lâm Khê được cứu rồi." "Hôm nay không dám làm phiền nhiều, xin Chương Sơn Thần hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Tại hạ sẽ xuống thôn Lâm Khê xem xét, sau đó sẽ tính cách giải quyết chuyện yêu quái cắt đứt mạch nước." Sau khi hàn huyên thêm vài câu đơn giản với Chương Sơn Thần, Phương Trường mới cáo biệt, dẫn theo người tiều phu Lâm Hải đi về hướng thôn Lâm Khê. Lần này đường đi dễ hơn nhiều, vì từ miếu Sơn Thần xuống núi có một con đường nhỏ nối thẳng, đầu kia của con đường chính là thôn Lâm Khê. Có thể thấy miếu Sơn Thần này tuy hoang phế nhưng hàng năm vẫn có người đến hương khói. Tình hình thôn Lâm Khê không mấy khả quan. Đang độ giữa trưa, mà trong thôn lại lác đác vài làn khói bếp. Sau khi dòng suối cạn, không phải nhà nào chum vại cũng đã chứa đầy nước. Những nhà thiếu nước nấu cơm đã bắt đầu đi vay mượn hàng xóm, hoặc gánh thùng ra con sông cách đó vài dặm dưới chân núi để lấy nước. Lòng khe cạn khô đầy rẫy yêu khí, những con mương nhỏ dùng để tưới tiêu ruộng đồng cũng đã khô khốc trơ đáy. Đất đai miền núi vốn cằn cỗi, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, lúa mạ khô héo chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhìn kỹ hơn, khí sắc của thôn làng càng thêm u ám, tiêu điều, nhưng cái tia sinh khí mong manh kia không những không suy yếu mà dường như còn mạnh mẽ hơn. Phương Trường dừng lại ở đầu thôn, nói với Lâm Hải: "Ta không vào thôn nữa, ngươi vào báo tin cho mọi người một tiếng, để họ yên tâm, sau đó cùng ta đến khu vực đầu nguồn khe núi." "Phương tiên trưởng xin chờ một lát, tiểu nhân đi rồi sẽ về ngay." Người tiều phu Lâm Hải ba chân bốn cẳng chạy vào thôn, vừa hay gặp những người chủ chốt trong các gia đình đang tụ tập bàn bạc. Lão Thẩm nhà bên cạnh nói: "Lâm Hải, ngươi đi đâu về thế? Hớt ha hớt hải vậy. Chúng ta đang bàn chuyện lớn, ngươi hiểu nhiều biết rộng, mau lại đây góp ý xem nào." "Chúng ta được cứu rồi! Ta đã mời được vị tiên nhân ban thuốc lần trước đến đầu thôn rồi, tiên trưởng còn hỏi được ngọn ngành sự việc từ chỗ Sơn Thần nữa!" Lâm Hải thở không ra hơi nói. Sự kích động còn mệt hơn cả lao lực, leo lên Tiên Tê Nhai rồi lại xuống cũng không khiến gã thở dốc đến thế này. "Ồ?" "Cái gì?" "Ở đầu thôn sao, còn không mau mời vào." "Chúng ta cùng ra bái kiến ngài ấy đi." Mọi người mỗi người một ý, có người rất vui mừng, có người lại tỏ vẻ nghi ngờ nhưng may là lúc đó ở hiện trường không có nhiều người, lại toàn người quen biết, đối mặt với chuyện sống còn nên cũng nhanh chóng thống nhất được thái độ đối phó. Thế là cả đám cùng nhau ra đầu thôn, để xem vị Phương tiên trưởng mà Lâm Hải nói là người thế nào. Phương Trường đang đứng ở đầu thôn, ung dung chờ Lâm Hải quay lại. Không ngờ cả một đám dân làng lại cùng lúc ùa ra, đứng từ xa vây quanh nhìn hắn. Trong mắt mọi người, vị Phương tiên trưởng này ăn mặc rất đỗi bình thường, thậm chí có phần cũ kỹ, quần áo còn không bằng những người xung quanh. Nhưng có lẽ do công pháp tu luyện, Phương Trường lúc nào cũng như hòa làm một với đất trời tự nhiên. Dù xung quanh là những căn nhà tranh vách đất ọp ẹp, những con đường đất nhỏ hẹp, hắn vẫn như thể vốn thuộc về nơi đó, còn giống người của thôn làng này hơn cả những người dân nơi đây, giống như một phần không thể tách rời của nơi này vậy. Cái khí chất đó khiến hắn tuy đứng giữa đám đông mà vẫn hoàn toàn khác biệt, nổi bật lạ thường. Dù người dân miền núi ít hiểu biết, nhưng thấy cảnh tượng này, cũng lập tức nhận ra, đây là một bậc cao nhân không tầm thường. Một vị bô lão trong thôn bước lên bái kiến Phương tiên trưởng, Phương Trường khẽ gật đầu nhận lễ, rồi thản nhiên nói: "Ta cần người dẫn đường đến chỗ đầu nguồn khe núi, có yêu vật đã cắt đứt mạch nước trong núi." Lâm Hải định bước lên thì lúc này Lâm Nhị Cẩu bỗng nhiên nhảy ra, níu lấy vạt áo gã hét lớn: "Hải Tử ca, để đệ đi cho, nhà đệ còn có huynh trưởng." Xoa đầu cậu bé dũng cảm này, người tiều phu Lâm Hải cười nói: "Nhóc còn nhỏ quá, để ta đi cho. Từ lúc tiên trưởng sai tiên hầu mang thuốc trị bệnh cho A Ngưu huynh về, ta đã thầm thề trong lòng, vì Phương tiên trưởng dù có phải xông pha khói lửa cũng không từ nan." "Lần này là chuyện của chính thôn Lâm Khê chúng ta, nhóc cứ ở lại thôn chăm sóc cho Lâm đại nương, có Phương tiên trưởng ở đây, tin rằng ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang