Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa
Chương 12 : Nguồn nước cạn dòng
Người đăng: Kwok
Ngày đăng: 20:43 24-08-2025
.
Khi hầu hết mọi người trong thôn sơn cước này đều không mấy lạc quan về khả năng Thẩm A Ngưu có thể tiếp tục sống sót thì vẫn còn một người miệt mài tìm kiếm hy vọng. Đó chính là Lâm Hải, bằng hữu nối khố từ thuở nhỏ của Thẩm A Ngưu, một người chuyên chạy núi.
Chạy núi là tiếng lóng của dân quê, ý chỉ việc vào rừng kiếm kế sinh nhai.
Ngoài công việc đồng áng, Lâm Hải thường xách rìu vào núi đốn ít củi mang xuống chợ huyện bán lấy vài đồng tiền lẻ mua dầu muối, kim chỉ và những vật dụng lặt vặt khác.
Thôn miền núi này vốn hẻo lánh, cách trở, việc giao lưu với bên ngoài chủ yếu dựa vào những khách bộ hành thỉnh thoảng đi ngang qua con đường quan lộ gần đó ghé lại xin ngủ nhờ hoặc trông chờ vào hai người bán hàng rong thường qua lại giữa các thôn xóm, chợ búa.
Vì đi đây đi đó nhiều hơn, thấy nhiều người hơn một chút nên trong mắt dân làng, Lâm Hải vẫn luôn được coi là người có hiểu biết.
Đối với bệnh tình của người hảo hữu Thẩm A Ngưu, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, không cam tâm.
Sau khi biết được thuốc men khó tìm, Lâm Hải đã cẩn thận hỏi han Trương đại phu về hình dáng, đặc tính của từng vị thuốc. Khi hay tin tất cả đều có thể tìm thấy ở Vân Trung Sơn, hắn thậm chí còn bỏ bê cả ruộng nương, ngày ngày lên núi tìm kiếm.
Mọi người vẫn không mấy tin tưởng vào việc làm này của hắn.
"Thuốc men đâu phải dễ tìm như vậy, huống hồ A Ngưu liệu có còn cầm cự được đến lúc nó tìm thuốc về không nữa, haizz." Mỗi khi nhắc đến chuyện này, dân làng lại lắc đầu thở dài.
Chỉ riêng Lâm Hải là ngày ngày không quản mệt nhọc, kiên trì vào núi tìm kiếm.
Ngày hôm đó, trong mắt những người đang làm lụng và trò chuyện ở đầu thôn, Lâm Hải gần như là bay về.
"Sao thế Hải Tử, phát tài à? Hay nhặt được vợ rồi?" Một bậc thúc bá tính tình phóng khoáng ở bên cạnh cười hỏi.
"Có thuốc rồi! A Ngưu được cứu rồi!"
Lời của Lâm Hải khiến mọi người xôn xao cả lên: "Ngươi tìm đủ cả rồi sao?"
"Không kịp nói nhiều đâu, tôi phải mang thuốc đến cho Trương đại phu trước đã, đợi lát nữa về sẽ kể cho mọi người nghe." Hắn nói xong, dắt theo con chó vàng, vội vã xuống núi.
Nơi Trương đại phu hành nghề khá xa, phải đi bộ ra đường quan lộ, rồi men theo con đường đó xuyên qua một thị trấn nhỏ dưới chân núi mới đến được thôn Lý Gia, nơi ở của Trương đại phu.
Sau khi đại phu bào chế thuốc xong liền bảo Lâm Hải sắc mấy thang cho Thẩm A Ngưu uống. Từ khi A Ngưu bắt đầu dùng thuốc, bệnh tình thuyên giảm rõ rệt, chỉ cần phối hợp tịnh dưỡng, việc hồi phục hoàn toàn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Phần thuốc dư ra, Lâm Hải để lại cho đại phu khiến Trương đại phu vốn luôn thiếu thốn dược liệu vô cùng vui mừng.
Câu chuyện về quá trình Lâm Hải tìm được thuốc cũng dần dần lan truyền khắp nơi.
Thằng nhóc may mắn này đã được tiên nhân ban thuốc!
Cùng lúc đó, lời đồn đoán trên Tiên Tê Nhai có tiên nhân thật cũng dần dà trở thành một câu chuyện được dân làng truyền miệng.
Còn về bản thân vị tiên nhân đó, những người dân núi chất phác lại không mấy để tâm. Suy nghĩ của họ cũng đơn giản như cuộc sống thường ngày ở thôn sơn cước này: "Tiên thì tiên thôi, có tiên là chuyện tốt."
Lâm Hải thường xuyên qua nhà Thẩm A Ngưu chăm sóc. Nhìn sắc mặt người bằng hữu ngày một tốt hơn, hắn mừng từ đáy lòng, đồng thời càng thêm biết ơn vị Phương tiên trưởng kia.
Trong quá trình Thẩm A Ngưu dần hồi phục, những người dân làng lấy làm vui mừng cũng thường xuyên đến thăm hỏi.
Hôm đó, khi Lâm Hải đang ở nhà A Ngưu chăm sóc thì thằng nhóc Lâm Nhị Cẩu nhà sát vách chạy tọt vào: "A Ngưu ca, mẫu thân đệ bảo mang cho huynh hai quả trứng gà."
Cái tên Nhị Cẩu này rõ ràng là do nhà tự đặt, tuy không hay và khí khái bằng tên của Lâm Hải nhưng lại rất thực dụng, bởi vì nghe qua là có thể dễ dàng biết được, nó còn có một người huynh trưởng tên là Lâm Cẩu Tử.
A Ngưu nằm trên giường ngượng ngùng muốn từ chối, nhưng Lâm Hải đã bước tới đỡ lấy: "Về thay A Ngưu cảm ơn mẫu thân giúp ta nhé… Ấy, Nhị Cẩu sao thằng nhóc ngươi đi vội thế, lại muốn xuống núi chơi à."
"Không phải đâu Hải Tử ca." Lâm Nhị Cẩu dừng bước: "Chắc huynh chưa biết đâu, con suối thôn mình có chuyện rồi."
"Hả? Sao thế?"
"Cạn dòng rồi."
Nghe vậy, Lâm Hải vội cẩn thận cất trứng gà rồi nói với A Ngưu một tiếng, sau đó xách tai Nhị Cẩu chạy ra bờ suối đầu thôn.
Chữ Khê trong thôn Lâm Khê chính là bắt nguồn từ con suối này.
Ra đến bờ suối, Lâm Hải thấy con suối đã khô cạn, trơ ra từng mảng đá cuội. Dưới ánh nắng mặt trời, những viên đá cuội vốn quanh năm ngâm mình dưới nước cũng bắt đầu trắng đi.
"Sao lại thế này?"
Lâm Hải hỏi Nhị Cẩu đứng bên cạnh, rồi mới biết, sự việc xảy ra rất đột ngột.
Những người giặt giũ bên suối là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường. Mực nước suối hạ thấp dần, rồi bốc mùi tanh hôi, họ vội vàng vớt quần áo lên.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, nghi ngờ, thì dòng suối cạn hẳn ngay trước mắt họ.
Đối với thôn Lâm Khê mà nói, đây quả là một tin dữ.
Con suối này là nguồn nước sinh hoạt chính của cả làng, từ nấu cơm, uống nước, giặt giũ cho đến cho gia súc uống đều trông cả vào nó. Nhưng điều nguy hiểm nhất là, những thửa ruộng bậc thang dưới chân núi cũng dựa vào nguồn nước này để tưới tiêu.
Người và gia súc không có nước dùng còn có thể đi bộ vài dặm xuống sông dưới núi gánh về. Chứ ruộng đất mà không có nước, lúa mạ khô héo, mùa màng thất bát mới thực sự là đại họa.
Vô cùng lo lắng trước hiện tượng này, dân làng tự phát tổ chức mấy người men theo lòng suối ngược dòng lên thượng nguồn tìm hiểu.
Mãi cho đến tận đầu nguồn, họ mới phát hiện ra mạch nước ngầm cũng đã khô cạn tự bao giờ, ngay cả miệng khe cũng không còn một giọt nước nào chảy ra, chỉ còn lại một cái hang đá trông sâu hun hút. Đối mặt với cảnh tượng này, ai nấy đều mặt mày ủ ê, lo lắng khôn nguôi.
Tin tức do mấy người đi tìm hiểu mang về khiến cả thôn chìm trong một bầu không khí ảm đạm, sầu não.
Lúc Lâm Hải dắt Nhị Cẩu đến nơi, vừa hay gặp hơn nửa dân làng đang tụ tập ở đó bàn bạc. Thậm chí mọi người đã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, đối mặt với thiên tai kiểu này, liệu có nên dọn nhà đi nơi khác hoặc bỏ xứ mà đi lánh nạn hay không.
Lòng trĩu nặng, Lâm Hải thả Nhị Cẩu ra rồi quay về nhà Thẩm A Ngưu.
Kể lại sự việc cho A Ngưu nghe, A Ngưu cũng lặng người đi, hai người nhìn nhau không nói lời nào.
"Thôi không nghĩ nữa, ta đi sắc thuốc cho huynh đã. Trương đại phu dặn rồi, uống xong thang cuối cùng này, nghỉ ngơi thêm một ngày là huynh có thể xuống giường được. Nước trong chum vẫn còn đầy, rồi sẽ có cách thôi." Lâm Hải thở dài nói, dù sao đi nữa cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Thẩm A Ngưu nằm phía sau bỗng gọi giật Lâm Hải lại: "Hải Tử, thuốc của huynh là lấy từ chỗ tiên nhân, huynh nói xem, tiên nhân… liệu có cách nào không?"
Nghe bằng hữu nói, Lâm Hải lại im lặng. Hắn nhóm bếp lò, cẩn thận lấy thuốc từ trong gói giấy ra, cho vào ấm sắc, rồi đổ nước vào nấu.
Nước trong ấm sôi sùng sục, hơi nước nghi ngút mang theo mùi thuốc thơm lan tỏa khắp khoảng sân nhỏ.
Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt Lâm Hải.
Cắn chặt răng, hắn hạ quyết tâm.
Trước kia vì sự sống chết của Thẩm A Ngưu, hắn đã có thể đi cầu Phương tiên trưởng, nay là sự sống chết của cả làng, liều một phen thì có sá gì!
Bưng bát thuốc đến bên giường, Lâm Hải nói với Thẩm A Ngưu: "Ta sẽ đi cầu xin vị tiên trưởng ấy một lần nữa. Nếu không cầu được tiên, e rằng mọi người chỉ còn cách dời làng hoặc bỏ xứ mà đi thôi."
Thẩm A Ngưu nghe vậy, bật mạnh người dậy khỏi giường, nhìn thẳng vào Lâm Hải. Qua mấy hơi thở, A Ngưu nghĩ đến bộ dạng lúc này của mình cũng chẳng giúp được gì, lại thở dài nằm xuống, nói với người hảo hữu: "Huynh cẩn thận đấy."
...
Khi trèo lên được Tiên Tê Nhai từ một bên sườn núi, lòng Lâm Hải đầy thấp thỏm, không biết việc mình đường đột đến đây liệu có chọc giận Phương tiên trưởng hay không.
Nhìn thấy Phương tiên trưởng đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía mình, dường như đang đợi mình tới, Lâm Hải lòng chợt thấy vững tâm, rồi mừng rỡ vô cùng.
Thế là hắn vội vàng chạy tới, đến nỗi con chó vàng theo hắn lên núi bị chú khỉ Tôn Vân mà mình từng thấy trước đó cưỡi nhong nhong xuống núi lúc nào cũng không hề hay biết.
Nghe Lâm Hải kể xong đầu đuôi sự việc, Phương Trường đỡ hắn đứng thẳng dậy, nói: "Ngươi theo ta." Đoạn, hắn liếc nhìn mấy món đồ gốm đang phơi khô rồi dẫn người tiều phu sau lưng mình cùng đi xuống núi.
.
Bình luận truyện