Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa
Chương 11 : Nhai hạ khách lai
Người đăng: Kwok
Ngày đăng: 20:43 24-08-2025
.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, thấy vỉ lò đã khô cong, Phương Trường bèn đào một cái hố nông có miệng khuyết dưới đất rồi đặt chiếc vỉ lên trên. Đây chính là hộc tro của lò, cũng là nơi thông gió giúp lửa cháy đượm hơn.
Tiếp đó, hắn lấy đất thường ở bên cạnh, trộn với nước để nhào thành bùn.
Chất bùn đã nhào kỹ được đắp vòng quanh mép hố, từng lớp từng lớp vun cao dần, hình dáng của chiếc lò thô sơ cũng từ từ hiện rõ.
Phương Trường còn lấy thêm củi khô, cỏ mục cùng bộ đồ nghề đánh lửa bằng cách cọ xát gỗ, nhóm một ngọn lửa nhỏ trong lò để thúc đẩy quá trình làm khô, đồng thời không ngừng dùng bùn gia cố, đắp thêm cho thân lò cao hơn. Chỉ có điều, trong quá trình này lò rất dễ bị nứt khi khô lại, việc cần làm là phải liên tục dùng bùn trát lên, bịt kín những vết nứt ấy.
Mang mấy món đồ gốm gồm bát và vò đã khô cong lại, hắn cẩn thận xếp chúng vào trong lò, chèn thêm củi khô và cỏ mục xung quanh rồi mới nhóm lửa.
Vừa trông lửa, hắn vừa từ tốn thêm củi.
Bữa tối cũng được giải quyết ngay bên cạnh lò. Hạt dẻ nướng chỉ cần khẽ bóp là vỏ tách ra, để lộ phần nhân vàng ươm thơm nức, bùi dẻo. Vừa nhấm nháp hạt dẻ, vừa bóc hạt thông, Phương Trường vẫn không rời mắt khỏi lò gốm.
Mãi cho đến nửa đêm.
Rồi hắn phát hiện ra cả mẻ đồ gốm này, tất cả đều vỡ tan tành.
Không nung nữa, về đi ngủ.
Sáng tinh mơ, Phương Trường đúng giờ trở dậy khỏi tấm phản. Chiếc phản trúc này quả thực dễ chịu hơn đống củi khô hắn vẫn nằm trước kia nhiều. Nhân lúc mặt trời còn chưa ló dạng, hắn đi hái một ít lá trà, sau đó ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn bên mép vực, bắt đầu vận khí tu luyện.
Hai luồng khói trắng từ từ phả ra từ lỗ mũi tựa như hai con rồng con đang uốn lượn. Tiếc là Phương Trường đang nhắm mắt nên không thể nào thấy được cảnh tượng này, mà chú khỉ lông trắng dạo trước cũng chưa quay về.
Mãi đến khi vầng thái dương hoàn toàn nhô lên khỏi đường chân trời hắn mới thu công đứng dậy. Kể từ khi hắn chọn nơi này làm đạo trường, ngày ngày tu hành, linh khí trên Tiên Tê Nhai dường như cũng có một sự thay đổi vi diệu khó mà diễn tả thành lời.
Đến bên lò gốm kiểm tra một lượt, Phương Trường nhặt những mảnh gốm vỡ ra, đặt sang một bên để quan sát kỹ hơn.
Suy ngẫm một hồi, hẳn là do mấy món đồ gốm này vẫn chưa khô hẳn đã bị hắn cho vào lửa nung nóng, cho nên mới nứt vỡ như vậy.
Mấy món đồ vỡ này cũng không phải là bỏ đi.
Phương Trường đi ra bờ suối, nhặt về hai hòn đá cuội. Sau một ngày đêm lắng đọng, nước suối đã trong hơn nhiều, nhưng vẫn còn hơi gợn chút vẩn đục.
Hắn trở lại chiếc bàn đá của mình, dùng đá cuội cẩn thận giã nhỏ những mảnh gốm vỡ, nghiền thành bột mịn rồi gom góp lại.
Thứ bột này có thể trộn vào mẻ đất sét tiếp theo, sẽ giúp tăng tỷ lệ thành công đáng kể. Pha đất sét với nước, trộn thêm bột gốm, Phương Trường lại nặn thêm vài món đồ dùng để nấu nướng rồi tiếp tục đem chúng ra chỗ thoáng gió phơi khô.
Hôm nay chẳng có việc gì làm.
Suy nghĩ một lát, Phương Trường bèn khiêng tấm phản trong nhà ra ngoài, đặt lên trên đống củi cho bằng phẳng rồi nằm dài trên đó, dưới vòm trời bao la, trên mép vực cheo leo, cả ngày ngắm mây trôi lững lờ.
Thật là một cuộc sống nhàn nhã, tự tại, muốn gì được nấy.
Cứ thế nằm yên ngoài trời chẳng làm gì cả, vậy mà Phương Trường lại cảm thấy tu vi của mình dường như có chút tiến triển.
Có điều, hắn không mấy để tâm đến chuyện này. Tu hành đơn giản chỉ là tu hành mà thôi, nếu quá chấp nhất vào nó e rằng sẽ đi ngược lại với cái ý cảnh nguyên sơ của đạo pháp tự nhiên.
Mãi cho đến sáng hôm sau, chú khỉ mới xuất hiện.
Thấy khỉ đến, Phương Trường ngồi dậy khỏi phản, cười nói: “Củng cố tu vi xong rồi à?”
Lúc này, chú khỉ đã có thể nói được tiếng người, cử chỉ hành động cũng trở nên giống người hơn hẳn. Vừa thấy Phương Trường, nó liền cúi người vái lạy: “Đa tạ thượng tiên đã khai sáng giúp tiểu yêu vượt qua được cửa ải này!”
Phương Trường thản nhiên nhận một lạy này, sau đó nói với khỉ: “Tất cả đều là duyên phận cả thôi. Ngươi luyện hóa được hoành cốt trong cổ họng, ấy là do cơ duyên của chính ngươi đã đến. Ta chẳng qua chỉ tình cờ gặp dịp, đưa một tay giúp ngươi mà thôi. Mong rằng sau này ngươi không quên đi cái tâm ban đầu, chớ làm những chuyện ác độc.”
Chú khỉ lại cúi đầu bái tạ.
Phương Trường liếc mắt nhìn về phía con đường mòn dẫn lên vách núi ở gần đó, khẽ cau mày, rồi hỏi khỉ: “Tiếp theo, con đường tu luyện phía sau người định đi như thế nào?”
“Tiểu yêu đến đây chính là để thỉnh giáo thượng tiên về việc này.”
Nhìn dáng vẻ cung kính của chú khỉ không còn giống như trước kia nữa, Phương Trường ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ta họ Phương, tên một chữ là Trường. Sau này ngươi có thể gọi ta là Phương tiên sinh.”
“Giữa chúng ta không có duyên thầy trò nên không thể nhận ngươi làm môn hạ. Còn về con đường tu luyện sau này của ngươi, nếu ngươi chưa có ý định gì hay ho, ta lại có một gợi ý.”
“Xuống núi, vào chốn nhân gian. Trước hết, tìm một bộ quần áo tử tế, sau đó học lễ nghĩa của con người, học cách nói chuyện của con người, làm lụng kiếm tiền để có cái ăn cái mặc. Sáng ăn tối ngủ, đi dọc Trường Thành, dạo qua những thôn trấn nhỏ để mà quan sát ngàn vạn vẻ nhân sinh, để mà xem người đời vì chút danh lợi hão huyền mà tất bật cả một kiếp, chẳng một ai chịu quay đầu nhìn lại.”
“Trong đó ắt có điều huyền diệu. Hãy dụng tâm mà cảm ngộ, biết đâu có thể trở về với sự thuần phác ban sơ, đạt thành đại đạo.”
Đây cũng là lựa chọn phổ biến của loài yêu, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, tùy thuộc vào giống loài của chúng.
Những loài như hổ, báo, hươu, sói, trăn, rắn, vốn có thân hình to lớn, tướng mạo hung dữ, đa phần sẽ đợi đến khi hóa thành hình người rồi mới tính tiếp, nếu không rất dễ bị người đời đánh chết. Còn những loài như trâu, bò, dê, mèo, chó, thỏ, cáo, vốn có vóc dáng nhỏ bé, hoặc có đồng loại sống giữa nhân gian thì sẽ lựa chọn xuống núi sớm hơn. Loài vượn khỉ thì hình dáng gần giống người, chỉ cần mặc quần áo, đội mũ vào là khó mà phân biệt được, xem như được trời ưu ái hơn cả.
Khỉ ta phủ phục xuống đất, mừng rỡ nói:
“Nghe nói trạch nhật bất như chàng nhật*. Đã được Phương tiên sinh chỉ lối, hôm nay tiểu yêu xin từ biệt xuống núi, lăn lộn một phen trong chốn hồng trần.”
*Chọn ngày không bằng gặp đúng ngày, gặp dịp thì làm luôn.
“Đã muốn xuống núi, không có một cái tên thì sao được. Thế này đi, ta sẽ đặt tên cho ngươi.” Chẳng đợi con khỉ đồng ý, hắn cứ thế nói tiếp: “Theo lệ cũ của người xưa, ngươi nên mang họ Tôn. Ngươi lại xuất thân từ Vân Trung Sơn, vậy thì cứ gọi là Tôn Vân đi.”
Nghe Phương Trường nói xong, chú khỉ mừng đến nỗi không kìm được, lại bắt đầu gãi tai gãi má: “Tôn Vân hay! Tôn Vân hay! Vậy là từ nay lão Tôn ta cũng có tên có họ rồi!”
Phương Trường lại liếc nhìn về phía con đường mòn dẫn lên vách núi, đoạn nói với khỉ: “Có người đến đấy. Ngươi đã muốn xuống núi trải nghiệm một phen, vậy thì đi từ biệt bầy khỉ của ngươi đi, rồi hãy xuống núi.”
Khỉ ta lại khấu đầu lạy tạ, sau đó quay người rời đi.
Phương Trường vẫn nhìn chằm chằm vào con đường mòn dẫn lên vách núi. Quả nhiên, nơi đó bắt đầu có động tĩnh.
Lùm cỏ ven sườn núi bị rẽ ra, tiều phu Lâm Hải tất tả chui lên từ đó. Đây cũng là lần đầu tiên có người dân miền núi đặt chân lên Tiên Tê Nhai. Hắn ta vừa đứng vững liền đảo mắt nhìn một vòng khắp khoảnh đất bằng phẳng này, phát hiện ra Phương Trường bèn vội vàng chạy tới.
Phương Trường đứng dậy, một tay chắp sau lưng đợi Lâm Hải đến gần.
Xem ra hôm nay lại lắm chuyện rồi đây.
Lâm Hải chạy đến, không dám lại quá gần, từ xa đã vội vàng khấu đầu lạy Phương Trường: “Cầu xin Phương tiên trưởng cứu mạng!”
Đưa một ngón tay khẽ nâng hắn dậy, Phương Trường hỏi: “Thôn Lâm Khê của các người đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta ở trên này nhìn xuống thôn, thấy có vẻ tiêu điều lắm.”
Nghe Phương tiên trưởng đã biết thôn Lâm Khê gặp nạn, Lâm Hải bất giác nước mắt cứ thế tuôn rơi. Hắn ta cúi đầu sát đất, chắp tay nói: “Vốn không dám làm phiền, nhưng dân làng sắp đến hồi cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc rồi, khẩn cầu tiên trưởng rủ lòng thương xót. Chuyện là gần đây…”
...
Thôn Lâm Khê là một trong số rất nhiều thôn làng dưới chân Vân Trung Sơn và cũng là thôn duy nhất nằm cheo leo ở lưng chừng núi.
Nơi đây có chừng hai ba mươi hộ.
Ngôi làng miền núi này lưng tựa vào Vân Trung Sơn trù phú sản vật, người dân khai khẩn được mấy khoảnh ruộng bậc thang dưới chân núi. May mắn gặp buổi thiên hạ thái bình, cuộc sống của dân làng cũng có thể coi là những ngày tháng yên ả.
Hỉ, nộ, ái, ố vốn là lẽ thường ở chốn nhân gian.
Hai năm trở lại đây, chuyện lớn duy nhất trong làng là việc Thẩm A Ngưu mắc bệnh nặng. Dân làng cùng nhau gom góp tiền nong, gạo thóc, vải vóc, tìm cho hắn ta vị đại phu duy nhất trong khắp mười dặm tám làng đến xem bệnh, kê đơn.
Còn về chuyện không tìm đủ thuốc thang cũng là lẽ thường tình. Người dân khắp vùng này đã quen với điều đó rồi. Dân làng cũng chỉ là đang “tận nhân sự thính thiên mệnh*” mà thôi.
*Ý nói làm hết sức mình, còn lại phó mặc ý trời.
Nếu Thẩm A Ngưu không qua khỏi cũng chỉ có thể nói là vận số hắn không tốt. Bà con trong làng đã chuẩn bị sẵn chiếu cói, góp sẵn tiền phúng điếu cả rồi.
.
Bình luận truyện