Tứ Ngược Hàn Ngu

Chương 120 : Nữ hoàng điện ảnh Rồng Xanh

Người đăng: teen120

Ngày đăng: 09:40 01-10-2020

Chương 120: Nữ hoàng điện ảnh Rồng Xanh Sự xuất hiện của Jang Ja-yeon khiến Ahn Jung-hoon có chút sa sút, hành động của hắn bao năm qua giống như một bộ phim chiếu lại trong đầu, có rất nhiều nghệ sĩ Hàn Quốc tự sát, thật ra mình cũng coi là một trong những hung thủ đi. Đây chính là lý do tại sao hắn cứ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nhìn thấy vẻ mặt vô cùng cảm kích của Jang Ja-yeon. Hắn không đủ tư cách. Hắn không xứng đáng. Đang tâm trạng hơi chán nản, Kim Min-ho đưa cho hắn danh sách những người đoạt Giải Rồng Xanh để hắn xem. Nhìn thấy một cái tên nào đó trong danh sách, tâm trạng vốn đã trầm lắng của hắn càng trở nên phức tạp hơn, và một nụ cười khổ nở trực tiếp trên khuôn mặt hắn. Nữ hoàng điện ảnh đoạt giải Rồng Xanh năm nay… Son Ye-jin, “Vợ tôi đã kết hôn”. "Ta nói Min-ho, ngươi đang chơi ta?" Kim Min-ho nhìn vào cái tên mà hắn đang chỉ, cũng có chút ngạc nhiên: "Thiếu gia, ta không biết ngươi có quan hệ với Son Ye-jin, và ta cũng chưa từng thấy ai nhắc tới. Hơn nữa, năm nay Son Ye-jin đạt giải Nữ hoàng điện ảnh gần như là cái đích mà mọi người cùng hướng tới, ngươi muốn loại bỏ nàng cũng phải tốn khí lực một chút mới có thể được." "Cút, ai nói ta muốn loại bỏ nàng rồi?" Ahn Jung-hoon tức giận lườm hắn một cái: "Ta không có quan hệ gì với nàng, đàn ông và phụ nữ trưởng thành nha, một đêm hoang đường, rất bình thường." "Ha ha..." Kim Min-ho cười đầy ý vị thâm trường. “Nụ cười đê tiện đó của ngươi là có ý gì…” Ahn Jung-hoon làm bộ muốn đánh, Kim Min-ho vội vàng nhảy tránh đi, Ahn Jung-hoon cũng không thật sự muốn đánh hắn, chỉ là thở dài: “Min-ho… Son Ye-jin trải qua thế nào trong suốt những năm qua?" Kim Min-ho chớp mắt: "Phát triển rất thuận lợi, đặc biệt là “Vợ tôi đã kết hôn” này. Đoán chừng thiếu gia không có thời gian xem, nhưng phản hồi rất tốt. Lần này không chỉ đoạt giải Rồng Xanh mà còn có cả giải Baeksang nữa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất có thể sẽ đạt được cả hai giải Nữ hoàng điện ảnh... Về đời tư... Ta không rõ lắm, nhưng sau khi bộ phim này trở nên nổi tiếng, ta nghe nói có người bắt đầu liên lạc với nàng và cố gắng bao nuôi nàng. Nếu thiếu gia muốn biết tình hình cụ thể, ta sẽ kiểm tra ngay." "Bao nuôi..." Ahn Jung-hoon sắc mặt trở nên rất khó coi, hai tay nắm chặt danh sách, lạnh lùng nói: "Đi, tìm hiểu rõ ràng, ta cho ngươi mười phút." "Vâng." Kim Min-ho cầm điện thoại đi ra ngoài, Ahn Jung-hoon trầm mặc thở dài, lẳng lặng nhìn danh sách trong tay, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau, Kim Min-ho bước vào, thận trọng nói: "Đúng là có chuyện như vậy. Nghe nói là con em Chung gia, gần đây có chút dây dưa. Công ty của nhà gái thấy chuyện này cực kỳ vui mừng, tạm thời không biết bản thân nàng muốn thế nào." Ahn Jung-hoon có chút bực bội nói: "Gọi Chung Mong-koo đến nhốt chó con nhà hắn lại. Em trai hắn thi cốt chưa lạnh, còn nhiều người muốn tìm ra vấn đề của hắn đâu. Con cháu vẫn chọi gà cưỡi ngựa chơi gái cả ngày, nếu muốn tìm đánh lão tử có thể giúp hắn một chút!” Kim Min-ho liên tục thưa dạ lui xuống. Ahn Jung-hoon bóp trán xoa xoa hồi lâu, sau đó đột nhiên lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số. Điện thoại kết nối, một giọng nữ dễ nghe vang lên: "Ai vậy?" Ahn Jung-hoon lạnh lùng nói: "Ngươi đi theo họ Chung?" Bên kia lập tức không có tiếng nói, thật lâu sau, mới do dự nói: "Ahn... Ahn thiếu?" "Ta hỏi ngươi có theo hắn không?" "Không... Không có." "Ngươi đã theo ai chưa?" "Chưa... Ngươi quản ta?" "Ta không chỉ quản ngươi, ta còn muốn bao ngươi. Hắn ra bao nhiêu? Ta trả gấp bội!" "Ahn Jung-hoon!" "Làm sao? Cho người khác bao còn không bằng cho ta, tốt xấu lần đầu tiên là ta, đến nơi đến chốn, đúng không." "Ahn Jung-hoon! Ta không phải loại nữ nhân như vậy!" "Ta mặc kệ ngươi có phải hay không, dù sao nữ nhân ta đã chơi, người khác chơi không được!" Lời này vừa nói ra, Son Ye-jin lại thất thanh, mấy giây sau mới cười khổ nói: "Ahn thiếu, ngươi đã chơi nhiều như vậy, làm sao có thể nuôi được toàn bộ?" Ahn Jung-hoon thờ ơ nói: "Tên của ngươi bắt mắt hơn. Tuyệt đại đa số ta không biết ai là ai." “Vậy thì ta có nên nói rằng ta rất vinh hạnh không?” Giọng Son Ye-jin cũng lạnh đi: “Các ngươi những công tử ca này, khi nào mới có thể coi nghệ sĩ là con người?” Ahn Jung-hoon im lặng, thở dài một hơi rồi nói: "Tin hay không thì tùy, ta có thể là công tử ca duy nhất có thể coi các ngươi như con người." Son Ye-jin lạnh lùng nói: "Ta không thấy sự khác biệt giữa ngươi và họ Chung." Ahn Jung-hoon bình tĩnh nói: "Ngươi nghĩ về ta thế nào cũng không quan trọng. Từ nay về sau, mọi người trong vòng đều sẽ biết ngươi đã thuộc về Ahn Jung-hoon." "Ngươi! ..." "Cứ như vậy đi." Trước khi Son Ye-jin bộc phát, Ahn Jung-hoon đã cúp điện thoại di động. Cất điện thoại lại trong túi, hắn lại đứng lên, đứng ở trước cửa sổ lặng lẽ nhìn bầu trời, đứng hơn nửa giờ không có động tĩnh gì. ... Chỉ mất chưa đầy sáu giờ để gặp được Son Ye-jin. Tại lễ trao giải Rồng Xanh tối hôm đó, Son Ye-jin vừa vào chỗ sau khi bước lên thảm đỏ, nàng vẫn đang chuẩn bị cho màn trình diễn mở màn của DBSK thì điện thoại di động của nàng đổ chuông. Cầm lấy xem xét, là một tin nhắn: "Sau khi kết thúc, ở lại." Son Ye-jin cắn môi, muốn đáp lại một câu mắng người, nhưng ngón tay treo trên bàn phím lại không thể nhấn xuống được. Thật lâu sau, nàng bất đắc dĩ thở dài, xóa tin nhắn, ngồi xem màn biểu diễn trên sân khấu mà suy nghĩ viển vông, trong lòng rối bời. Tại lễ trao giải Rồng Xanh năm nay, nàng đã giành được ba giải thưởng, giải Diễn viên được yêu thích nhất, giải Cặp đôi màn ảnh đẹp nhất và giải Nữ hoàng điện ảnh quan trọng nhất —— Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Với sự chuyên nghiệp của Son Ye-jin, những cảm xúc phức tạp trong lòng nàng sẽ không dễ dàng bộc lộ trên sân khấu. Những gì mọi người có thể thấy chỉ là nàng phát biểu cảm nghĩ của mình với một nụ cười tao nhã. Chỉ một số người hữu tâm mới phát hiện rằng khi nhận giải Cặp đôi màn ảnh đẹp nhất, Son Ye-jin dường như vô tình hay cố ý giữ một khoảng cách với bạn diễn Kim Joo-hyuk. Chính nàng cũng không biết tại sao mình lại làm vậy. Rõ ràng là không đồng ý sự bao nuôi của hắn, không phải sao? Cho đến khi Ahn Jung-hoon xuất hiện với tư cách khách mời trao giải cho Bộ phim hay nhất giữa những tiếng hoan hô ngập trời, sau khi nhìn thấy người đàn ông này lần đầu tiên sau nhiều năm, mắt nàng dần dần có chút mê ly. Vẫn bá đạo như vậy... Với tư cách là một khách mời trao giải, lại lấn át tất cả ánh đèn sân khấu của ê-kíp và nhà sản xuất của người ta, đến nỗi họ không biết đây là trao giải thưởng cho "Forever the Moment" hay là để quảng bá cho "Speedy Scandal" sắp trình chiếu của hắn... Chợt nhớ tới đêm đó nhiều năm trước, tiếng rên rỉ thần phục dưới người hắn, không chút phản kháng, ngoan ngoãn để hắn lật qua lật qua thay đổi nhiều tư thế ... Son Ye-jin mặt từ từ đỏ bừng. Cho dù những năm này nàng chỉ coi đó là một giấc mơ, nhưng chung quy đó cũng là lần đầu tiên của nàng... Người phụ nữ nào có thể dễ dàng quên được? Bao nuôi... Ha ha... Đối với họ Chung, nàng có thể tránh được sự dây dưa của hắn bằng nhiều cách khác nhau, dù biết rằng một ngày nào đó nàng sẽ không thể tránh được, nhưng nàng vẫn muốn kéo đến chừng nào còn có thể. Hôm nay lấy được Nữ hoàng điện ảnh lại thêm nhiều lợi thế khiến đối phương không tiện dùng phương thức bất thường nào. Nhưng đối với Ahn Jung-hoon... Nàng thậm chí không thể nghĩ đến việc né tránh, không thể lấy được lợi thế nào trên mặt bàn, và tất cả các thủ đoạn đều như trò đùa, không chỉ vì địa vị cao hơn của hắn, mà còn vì đó là người đàn ông đầu tiên của nàng. Nếu như nhất định phải chọn... Thì căn bản không có sự lựa chọn nào cả. ... Khi Ahn Jung-hoon xuất hiện tại lễ trao giải Rồng Xanh, chín nha đầu trong ký túc xá của công ty SM đã vây quanh TV không chớp mắt. "Chậc, oppa rất trang trọng tại Giải Rồng Xanh a, tràn đầy hào quang. Tại sao tại Golden Disc Awards ngày đó lại chơi ác như vậy?" "Nhìn một cái Golden Disc Awards là vì trao giải cho ai liền biết." "Ha ha, hẳn là sự hiện diện của Tae-yeon có thể kích hoạt đặc tính hài hước của oppa?" Kim Tae-yeon bất đắc dĩ nhìn xem bọn tỷ muội ác tâm, bĩu môi nói: "Thực ra là vì hắn không tôn trọng Golden Disc Awards." Tất nhiên là không tôn trọng. Sau khi trao giải liền dẫn đối tác vào toilet để bỉ ổi... Kim Tae-yeon bĩu môi, e rằng trong lịch sử Hàn Quốc chưa từng thấy khách mời trao giải nào như vậy a? Choi Soo-young vuốt cằm nói: "Tae-yeon nói có lý a. Giải Rồng Xanh do chính đài KBS của oppa đồng tổ chức nên rất trang trọng. Trong mắt oppa, Golden Disc Awards có lẽ là một chương trình tạp kỹ đi..." "Aigoo, lời này không thể đi ra ngoài nói." "Tất nhiên. Chúng ta cũng không phải là kẻ ngốc." Girls 'Generation líu ra líu ríu, tương tự, trong ký túc xá của thực tập sinh CCM, một số thiếu nữ cũng tụ tập trước TV. “Đây là Jung-hoon oppa của các ngươi a?” Hahm Eun-jung cong môi: “Trên TV đẹp hơn ảnh”. Nói xong không nhận được phản hồi. Nhìn sang trái và phải, khuôn mặt của Hyomin và Ji-yeon gần như được dán vào màn hình TV... "Các ngươi có cần phải thế không!" Hahm Eun-jung bi phẫn không thể hiểu được: "Có thể liếm vào màn hình được rồi!" "Hắc hắc... Hắc hắc..." Park Ji-yeon cười khúc khích và quay đầu lại: "Giải Bộ phim hay nhất đâu... Địa vị của oppa thực sự là cao!" "Đúng vậy a." Hahm Eun-jung ngược lại là thừa nhận điều này: "Ban đầu ta nghĩ rằng ít nhất phải là một quan chức của Bộ Văn hóa để trao giải thưởng này, không ngờ nó lại là Jung-hoon oppa của các ngươi." Park Hyomin một mực yên lặng mà nhìn xem màn hình không nói lời nào. Giải thưởng điện ảnh Rồng Xanh... “Sóng thần ở Haeundae” của hắn... Biết đâu năm sau mình liền có thể đứng trên tấm thảm đỏ đang ở trên TV giờ phút này? Hahm Eun-jung lại nói: "Hyomin, gần nhất ban đêm ngươi cứ đi đâu vậy, không phải đã nghỉ việc sao?" Park Hyomin cảm thấy hơi hồi hộp một chút, cuối cùng không đành lòng lừa gạt hảo hữu, đành phải thành thật nói: "Ta đang tập diễn xuất đâu." "Liều mạng như vậy." Hahm Eun-jung thở dài: "Ngày mai ta sẽ cùng ngươi luyện tập đi." Park Hyomin gật đầu, Eun-jung xuất thân là một ngôi sao nhí, nàng khá có kinh nghiệm diễn xuất, vừa vặn học hỏi một chút. Nhưng sau khi suy nghĩ, lại nói: "Eun-jung, sắc mặt của ngươi hôm nay không được tốt lắm, tốt hơn hết ngươi nên nghỉ ngơi đi, về sau lại luyện tập cũng không muộn." Hahm Eun-jung im lặng, một lúc sau mới nói: "Ta không phải là không được khỏe." "Hả?" Park Hyomin và Park Ji-yeon đều rời khỏi màn hình, sững sờ nhìn Hahm Eun-jung. Hahm Eun-jung lại thở dài: "Hôm nay chủ tịch đến gặp ta và nói muốn ta chịu trách nhiệm vai diễn đẹp trai. Ta đã đồng ý." "Chuyện tốt a, Wuli Eun-jung chính là đẹp trai a!" "Unnie, vậy ngươi than thở cái gì nha. A... Không đúng..." Park Ji-yeon bỗng giật mình: "Ra vẻ đẹp trai, không phải là phải cắt tóc ngắn sao?" "Đúng..." Hahm Eun-jung nhẹ nhàng nói: "Phải cắt tóc ngắn." "..." Như có dao bị mắc kẹt trong cổ họng, hai thiếu nữ im lặng, ngơ ngác nhìn mái tóc đen và thẳng của Hahm Eun-jung. Tỷ muội thân với nhau lâu như vậy, ai mà không biết rằng Eun-jung thích nhất mái tóc dài của mình? Chủ tịch không phải là nhầm lẫn a? Hắn không biết mái tóc dài người con gái bao năm nuôi nấng có vị trí gì trong trái tim của họ sao? Cắt tóc ngắn? Đẹp trai? Đẹp trai em gái ngươi a. Park Hyomin lo lắng đứng lên lớn tiếng nói: "Vậy ngươi đồng ý làm gì a!" Park Ji-yeon cũng cuống lên nói: "Ta sẽ nói chuyện với chủ tịch!" "Không cần đâu." Hahm Eun-jung cười cười: "Chủ tịch nói Ji-yeon quá trẻ, Hyomin quá quyến rũ, còn Ji-won và Ji-ah quá ngọt nên không thích hợp với vai diễn này." Park Ji-yeon nói: "Điều đó không có nghĩa là nhất định phải có ai ra vẻ đẹp trai mà! Rất nhiều nhóm cũng không có!" Hahm Eun-jung giang hai tay: "Với định vị phong cách của nhóm chúng ta... Có lẽ là cần thiết." Ba người đều im lặng, Park Ji-yeon sờ sờ tóc của Hahm Eun-jung, hốc mắt có chút đỏ. Hahm Eun-jung mỉm cười sờ đầu Park Ji-yeon: "Không sao đâu. Chủ tịch nói trước khi ra album đầu tay không cần cắt, sau này sẽ xem hiệu quả. Có lẽ còn có thể giữ lại đâu." Cả Park Jiyeon và Park Hyomin đều lắc đầu, chủ tịch đã lên ý tưởng thì đoán chừng chuyện này sẽ không tránh khỏi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Hahm Eun-jung lại nói: "Hơn nữa, nếu cắt tóc ngắn thực sự tốt cho đội của chúng ta, tại sao không cắt đi? Thôi nào! Cắt cái đầu mà thôi, đâu phải là chuyện gì lớn?" Hai thiếu nữ vẫn lắc đầu. Hahm Eun-jung cũng không nói nữa, mặc dù nàng giả vờ trấn tĩnh an ủi hai cái muội muội của mình, nhưng thật ra trong nội tâm nàng sớm khổ sở đến mức muốn khóc, không ai yêu và coi trọng mái tóc này hơn bản thân nàng a! Nhưng nàng là tỷ tỷ, nàng không thể khóc. Thực ra, chủ tịch không nói rằng Hyomin của Ji-yeon không thể làm được... —— các ngươi phải sống thật tốt, có việc gì cần làm, liền để tỷ tỷ ta làm đi. Trong im lặng, không ai để ý rằng Park Hyomin đang siết chặt nắm đấm của mình, nàng càng bóp càng chặt, thậm chí móng tay còn ăn sâu vào da thịt, từ từ rỉ ra máu. ——OPPA nói rằng bộ phim đó được quay vào mùa hè. Mùa hè... Thời điểm debut của chúng ta cũng là lúc đó. Vì cái đoàn đội này, bọn tỷ muội có thể cho bất cứ thứ gì, mà ta lại bỏ xuống Eun-jung bỏ xuống Ji-yeon, đi làm điện ảnh cho riêng mình? Ta... Làm được không? Park Hyomin lại quay đầu nhìn màn hình TV, Ahn Jung Hoon đã không còn ở đó nữa... Oppa... Ta phải làm sao đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang