Trang chủ Đồng Nhân Truy tầm điên phong(追尋巔峰)

Truy tầm điên phong(追尋巔峰)

Thiên Tử Kiếm Đang ra Đồng Nhân

Đời người như một giấc mơ. Lâm thiên lúc này cảm thấy...

0 Yêu thích| 9386Lượt xem| 0 Theo dõi| 0Đề cử tháng này

Đọc truyện Yêu thích Theo dõi Đề cử

0

5

0đánh giá

Ta muốn đánh giá
1 2 3 4 5

Đời người như một giấc mơ.

Lâm thiên lúc này cảm thấy thế giới này thật là giống mộng cảnh, không một chút chân thực.

Bây giờ hắn sắp rời khỏi thế giới này, hiện tại hắn 23 tuổi.

Đương nhiên không phải là Lâm Thiên sắp tự sát. Tuy rằng hắn có cái nhìn rất thoáng nhưng việc làm ngu ngốc như vậy hắn đương nhiên sẽ ko làm. Và dĩ nhiên cũng chẳng phải có người sắp giết hắn vì người như vậy trên đời này có lẽ vẫn chưa ra đời.

Hắn đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn biển mây. Giờ là sáng sớm, vì mãi mặt trời éo lên nên những du khách đến xem mặt trời mọc đã ra về trong thất vọng. Nơi này giờ chỉ còn trơ trọi một mình hắn.

Lâm Thiên chậm rãi móc từ trong ngực ra 1 chiếc ví da.

Đây là một chiếc phổ thông ví da, hơn nữa còn là khá cũ, trông không tương xứng một chút nào với y phục của Lâm Thiên. Tuy vậy nhưng có vẻ Lâm Thiên vô cùng coi trọng cái ví da này, hắn cẩn thận mở ra từng chút một.

Bên trong chỉ có một tấm ảnh của một cô gái, nhìn vẻ ôn nhu khi cười của nàng khiến mọi người cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lâm Thiên im lặng nhìn bức ảnh một lúc lâu rồi chậm rãi nhắm mắt lại tựa như đang trầm tư suy nghĩ một chuyện gì đó.

Bỗng nhiên hắn nắm chặt tay lại, lúc mở ra thì chiếc ví cũng bức ảnh bên trong đã thành tro tàn.
"Vĩnh biệt, Khiết Nhi." Lâm Thiên trong miệng mấp máy nói, âm thanh nhỏ đến mức hắn cũng có chút không nghe rõ.

Đưa tay ra, tro bụi trong tay hắn theo gió bay đi.

Lâm Thiên lại lặng yên đứng một mình, gió lạnh thổi quần áo bay phập phùng nhưng hắn éo care.

Hắn lần thứ hai mở mắt ra, trên mặt không lộ ra một chút cảm xúc nào.

Mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện, bầu trời sáng hẳn lên.

"Đến lúc rồi." Lâm Thiên nhẹ nhàng nói, tay phải hững hờ vung lên.

Tuy rằng nhìn như tùy ý vung tay nhưng nếu có người chạm vào dù chỉ một chút thì ta có thể khẳng định hắn sẽ không còn lại một mảnh cơ thể nào, dù chỉ là một mảnh thịt vụn.

Cái vung tay này nhìn như tùy ý nhưng đã bao hàm toàn bộ công lực của Lâm Thiên. Theo tay phải nhẹ nhàng xẹp qua, không khí như mặt nước hiện lên gợn sóng, một loại vặn vẹo xuất hiện như thể không gian sắp vỡ tan.

Lâm Thiên sắc mặt vẫn không đổi nhưng ánh mắt đã trở nên sắc bén.

.

Bình luận | Đánh giá Viết bình luận

Xếp hạng

1  2  3  4  5 Rất hay

Đánh giá ngắn