Trương Tiểu Hầu Ngoại Truyện

Chương 16 : Không đề

Người đăng: nguyeminhtu

Ngày đăng: 12:29 14-04-2019

.
Chương 16: Hiện tại đã là qua nửa đêm, cách bình minh cũng không quá hai giờ, Tẫn Long sơn mạch vẫn như cũ bị một luồng khí tức âm u bao phủ, những sương mù mông lung mộng ảo kia trong núi rừng, mị diệu thần kỳ, nhưng lúc này Trương Tiểu Hầu chỉ có thể xông vào núi rừng sương mù bao phủ, chỉ cầu những sương mù này có thể trở thành giúp đỡ tốt nhất của hắn. "Tê ~~~~~~~~~~~~~~~~~ " Đột nhiên, bên trong núi rừng sương mù truyền đến một tiếng thú minh(kêu) thần kỳ dị, xa xôi mờ ảo vang vọng giữa núi rừng, một lát sau, lại có một tiếng thú kêu đáp lại âm thanh trước đó, sau đó càng ngày càng nhiều thú kêu liên tiếp đáp lại trong rừng núi sương mù, như là một tiếng tín hiệu cảnh báo nào đó. "Là. . . Là Tiêu Phong Lộc lãnh địa!" Trương Tiểu Hầu hơi nhướng mày, mình bị truy hoảng không chọn đường, lại đánh bậy đánh bạ xông vào lãnh địa của Tiêu Phong Lộc. Hắn đột nhiên nhớ tới Vũ chỉ đạo đã từng nói trong dãy núi Tẫn Long bộ đội ở lại một bộ tộc Tiêu Phong Lộc, bởi vì Tiêu Phong Lộc trong mắt quân đội cũng không có bất kỳ giá trị nghiên cứu, hơn nữa bản tính dịu ngoan thương lượng, sẽ không dễ dàng phát động tấn công với nhân loại, vì lẽ đó bên trong sơn mạch vẫn như cũ tồn giữ lại bộ lạc Tiêu Phong Lộc. Ở ngoài lãnh địa của Tiêu Phong Lộc là phi thường an toàn, chỉ khi nào xông vào trong lãnh địa chúng nó, cái kia chính là vùng đất hung hiểm vạn phần. Trương Tiểu Hầu trên cây to nhanh chóng bay bổng, dưới chân chính là hỏa diễm quái vật cực tốc lao nhanh, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần, ma năng của hắn đang tiêu hao cực nhanh, tiếp tục chạy trốn kết cục cuối cùng hắn cũng đã nghĩ đến. Cùng với chết thảm dưới lợi trảo của quái vật này, Trương Tiểu Hầu cắn răng một cái, nhắm mắt trực tiếp xông vào trong núi rừng sương mù. . . . . . . Ánh bình minh mới vừa xuất hiện, phần cuối núi rừng xuất hiện một vệt hào quang chói mắt chiếu nghiêng vào bên trong Tẫn Long sơn mạch, hay là bởi suốt đêm mưa to, sau khi ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, cả vùng dãy núi mây mù dày đặc, trong sáng sớm như tiên cảnh mộng ảo. "Tiểu Hầu, Tiểu Hầu ngươi ở đâu a?" "Hầu tử, hầu tử! ! !" "Lý Vinh Sinh, là Lý Vinh Sinh, đại huấn luyện viên mau tới đây, Lý Vinh Sinh ở đây." . . . "Ngươi là nói Trương Tiểu Hầu một thân một mình dẫn quái vật kia ra?" Đại huấn luyện viên sắc mặt nghiêm nghị nhìn Lý Vinh Sinh thân thể suy yếu đến cực điểm nói. "Đúng, bởi vì ta không yên lòng Trương Tiểu Hầu một mình, liền lén lút theo hắn, không nghĩ tới quái vật kia liền từ trên kiếm long phong đuổi tới, Trương Tiểu Hầu liền vẫn chạy, thật giống đi vào trong lãnh địa của bộ lạc Tiêu Phong Lộc." Lý Vinh Sinh chỉ vào mảnh núi rừng sương mù dày bao phủ nói. "Đại huấn luyện viên, chúng ta đi cứu Trương Tiểu Hầu đi." Lưu Minh Huy sau khi biết được hướng đi của Trương Tiểu Hầu, không thể chờ đợi được nữa nói. "Đúng đấy, đại huấn luyện viên, chúng ta không thể để Trương Tiểu Hầu đi mạo hiểm à, Khiên Minh Lãng đã mất tích, Trương Tiểu Hầu không thể lại mất tích a." Ngô Hiểu Thông nói. Trương Tiểu Hầu đối với hắn có ân cứu mạng, không giống Khiên Minh Lãng, bước ngoặt sinh tử ném đội hữu để chạy, giữa hai người, Ngô Hiểu Thông càng nghiêng về trước tiên cứu Trương Tiểu Hầu. Lông mày đại huấn luyện viên nhưng cau chặt lại, ngóng nhìn mảnh núi rừng sương mù kia, biểu hiện càng thêm nghiêm túc. "Đại huấn luyện viên, không thể lại kéo dài, chúng ta hiện tại liền đi thôi." Lưu Minh Huy lòng như lửa đốt, trong lòng lo lắng an nguy của Trương Tiểu Hầu. Hiện tại đại huấn luyện viên mang theo quân pháp sư đến cứu bọn họ, bọn họ nhiều người như vậy, như thế nào sẽ sợ sợ một con quái vật. Hắn lo lắng chính là một mình Trương Tiểu Hầu không có cách nào đối phó quái vật kia, tình cảnh bây giờ. . . Lại hay là đã. . . "Không đi được rồi!" Đại huấn luyện viên cắn chặt hàm răng, đột nhiên nghiêm nghị nhìn về phía núi rừng mảnh sương mù nói. "Cái gì không đi được, nhiều quân pháp sư như vậy còn sợ quái vật kia hay sao?" Lưu Minh Huy nói. "Đó là lãnh địa của Tiêu Phong Lộc, bất luận người nào đều tiến vào đều sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, bao quát tổng huấn luyện viên Địch Long!" Đại Tinh Hà thay đổi dáng dấp nghiêm túc, biểu hiện nhiều hơn mấy phần lo lắng cùng nghiêm nghị. "Chỉ là Tiêu Phong Lộc mà thôi, chỉ cần cẩn thận Phong hệ công kích của bọn nó không phải có thể à." Trương Dũng nói. Trương Dũng tuy rằng trong lòng vẫn không phục Trương Tiểu Hầu, nhưng sau khi trải qua mấy lần chiến đấu ngày hôm qua, hắn tự nhận là không cách nào làm được dũng cảm cùng bình tĩnh như Trương Tiểu Hầu, đáy lòng đối với Trương Tiểu Hầu tán thành cũng dần dần kéo lên rất nhiều. "Nói dễ dàng, ngươi biết tại sao Tẫn Long bộ đội vì sao cùng Tiêu Phong Lộc tồn tại trên sơn mạch này sao?" Nói chuyện chính là Vũ chỉ đạo, Vũ chỉ đạo dẫn dắt đội chữa bệnh vừa đến nơi nay, liền nghe thấy các tân binh từng cái từng cái vội vã muốn đi vào núi rừng sương mù cứu Trương Tiểu Hầu. "Vũ chỉ đạo." Các tân binh vội vã cúi chào nói. "Vũ chỉ đạo ngươi nói lời kia có ý gì a, lẽ nào Tiêu Phong Lộc rất nguy hiểm sao?" Lưu Minh Huy bất an hỏi, nhiều hơn mấy phần trực giác không ổn. Vũ chỉ đạo trực tiếp đi tới bên cạnh Tiểu Đồng, để Tiểu Đồng trước tiên nằm xuống, mở ra băng bó vết thương tạm thời của Trương Tiểu Hầu ngày hôm qua. Tiểu Đồng đau đến trên trán cùng cổ toàn là mồ hôi lạnh, cắn chặt hàm răng kiên trì đau đớn nói: "Vũ chỉ đạo, ta không làm sao, các ngươi trước tiên nghĩ biện pháp cứu Trương Tiểu Hầu đi, cái mạng này của ta đều là hắn cho, ta bị chút thương này không coi là cái gì." "Hừ, nói đúng là nhẹ." Vũ chỉ đạo nhìn chân Tiểu Đồng tạm thời băng bó, nàng chỉ cần nhẹ nhàng nhúc nhích chân Tiểu Đồng, chân kia phảng phất liền muốn như rời bắp chân rơi xuống. "Nếu không có thuốc tiêu độc và băng bó cầm máu, trải qua một đêm gặp mưa xâm nhiễm, chỉ sợ chân ngươi sớm phế bỏ, coi như là hệ chữa trị cũng khó có thể chữa trị tốt." Vũ chỉ đạo vừa trị liệu vừa nói. "Tẫn Long sở dĩ cùng Tiêu Phong Lộc tồn tại trên một sơn mạch, là bởi vì Tẫn Long bộ đội không cách nào triệt để xua đuổi tiêu diệt chúng nó!" Vũ chỉ đạo lại bổ sung một câu. "Tại sao, lẽ nào lấy lực lượng của toàn bộ bộ đội cũng khó có thể làm được sao?" Lưu Minh Huy sắc mặt sốt ruột tiến lên hỏi. "Tiêu Phong Lộc tuy là yêu mcấp nô bộc a, một đầu Tiêu Phong Lộc căn bản không đáng sợ, thế nhưng bên trong toà sơn mạch này tồn tại một cái bộ lạc Tiêu Phong Lộc, dựa vào thống kê không trọn vẹn, chí ít có hơn năm vạn đầu Tiêu Phong Lộc, trong đó còn không bao gồm thủ lĩnh yêu ma cấp chiến tướng cùng cấp lãnh chúa. Một khi bước vào lãnh địa chúng nó, chúng nó thì sẽ hô hoán đồng bạn hợp nhau tấn công, xông vào sau chính là đến hàng mấy chục ngàn Tiêu Phong Lộc bão táp công kích khủng bố hủy diệt, coi như là Địch Long tổng huấn luyện viên đều tự thân khó bảo toàn, khó tránh khỏi có nguy hiểm tan xương nát thịt. Nhưng, không xông vào mà nói, chúng ta nhưng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm, đồng thời Tẫn Long bộ đội xây dựng căn cứ ở này, cũng có một phần nguyên nhân là tìm kiếm bảo vệ, Tiêu Phong Lộc chính là tốt nhất phòng hộ bộ lạc, điều này cũng làm cho quân bộ tiết kiệm một bút khổng lồ thiết kế phòng ngự chi." Vũ chỉ đạo rất chăm chú giải thích cho mỗi một cái các tân binh nghe. "Không chỉ có như vậy, bên trong dãy núi sương mù còn tồn tại một cái phong huyệt cực kỳ khủng phố, đó là căn nguyên chi địa Tiêu Phong Lộc làm sao sinh tồn, nồng độ phong nguyên tố trong phong huyệt chí ít là gấp ba ngoại giới trở lên, trong lãnh địa Tiêu Phong Lộc, chúng nó phóng thích công kích phong nguyên tố cũng được tăng mạnh gấp ba trở lên, mấy vạn con Tiêu Phong Lộc cùng công, tình cảnh đó không phải chúng ta tưởng tượng được." Đại huấn luyện viên cũng sắc mặt nghiêm nghị đi lên trước nói. Những câu nói kia của Đại Tinh Hà mới làm cho tất cả mọi người ý thức được, dãy núi này nguyên bản liền tràn ngập nguy hiểm, chỉ là bọn hắn vẫn chưa đặt chân khu vực nguy hiểm thôi. “Nhưng, nhưng là, chúng ta cũng không thể từ bỏ cứu viện à." Lưu Minh Huy vẫn như cũ không cam lòng nói. "Các ngươi chỉ cần lập tức trở về nghỉ ngơi liền được, tổng huấn luyện viên Địch Long đã dẫn dắt quân pháp sư tinh anh tiến vào tìm cứu Trương Tiểu Hầu." Vũ chỉ đạo động viên nói. Nghe có người đi cứu viện, thần kinh Lưu Minh Huy cũng không thư giãn xuống, bởi vì đó là địa phương ngay cả tổng huấn luyện viên Địch Long đều rất khó đi vào. Hắn nhìn kỹ vùng núi rừng sương mù kia, không biết lúc nào, mây mù trên núi rừng sương mù đang xoay tròn, ma vân đang ngưng tụ, hết thảy sương mù phảng phất tiến vào trong một cái nước xoáy vô hình, hình thành vòng xoáy mây to lớn bao phủ ở phía trên cả vùng núi rừng. Ánh mắt Lưu Minh Huy nhìn tới chỗ đó, có thể nhìn thấy một đoàn đám mây vô cùng khổng lồ mọc lên từ mặt đất và vòng xoáy đám mây giữa bầu trời kia đụng vào nhau, lực trùng kích thị giác của cái kia lấp kín cả vùng trời triệt để chiếm giữ con mắt hắn. Đột nhiên, cuồng phong gào thét, cả vùng núi rừng đều run rẩy lên!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang