Trùng Sinh Nghịch Tập Nhân Sinh Bên Thắng (Trọng Sinh Nghịch Tập Nhân Sinh Doanh Gia)

Chương 72 : Ta mua rất nhiều pháo hoa

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 02:50 03-11-2025

.
Không liên lạc được với Tô Niệm Khanh, cũng không biết phẫu thuật của hắn làm thế nào, sau mấy ngày suy sụp, Hạ Dụ bắt đầu biến bi thống thành động lực, cái đầu trống rỗng mấy ngày bỗng nhiên lập tức nhét đầy linh cảm, cầm bút thoăn thoắt là có thể viết xuống. Những tháng ngày cứ thế trôi qua có trật tự, mắt thấy học kỳ một lớp tám cũng sắp kết thúc. Chữ viết của Hạ Dụ bây giờ rất đoan chính, bản thảo đều được gửi đến tạp chí xã xử lý, vì vậy đến nghỉ đông, nàng cũng không đi quán net tìm Khương Vũ. Ở nhà mấy ngày, ngược lại là Khương Vũ tìm đến. Mấy năm nay, chiều cao của Khương Vũ phát triển nhanh như điên, thiếu niên hỏa tính lớn, mặc một chiếc áo lông vũ mỏng manh, khuôn mặt bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng. Hắn đứng tại cửa ra vào, dùng sức gõ cửa nhà Hạ Dụ. Hạ Dụ mở cửa, Khương Vũ trước thò đầu vào trong: "Cha mẹ ngươi ở nhà không?" "Đi làm." Hạ Dụ ra hiệu hắn tiến vào: "Chúng ta nghỉ đông rồi, bọn họ chỉ có Tết mới nghỉ." Nghe được trong nhà Hạ Dụ không có người, biểu cảm Khương Vũ bày ra để gặp phụ huynh lập tức liền biến đổi, ngay lập tức cũng không thèm khách khí lấy một chút, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha nhà Hạ Dụ: "Có gì ăn ngon không?" Hạ Dụ từ trong tủ tìm đồ ăn vặt, bỏ vào trên bàn trà trước mặt Khương Vũ, hỏi: "Ngươi đến làm gì?" "Để thăm ngươi." Khương Vũ không khách khí, xé mở đồ ăn vặt liền nhét vào miệng: "Ngươi sao đều không đi quán net rồi?" Thật uổng cho hắn, một khi nghỉ, liền mỗi ngày ở lì trong quán net, có người gọi hắn ra ngoài chơi hắn không đi ra ngoài, có người nghĩ đến quán net nhà hắn, cùng hắn cùng nhau chơi game hắn cũng cự tuyệt. Khương Vũ tân tân khổ khổ chờ đợi như thế, nhưng lại không gặp được Hạ Dụ, thời gian lâu rồi, trong lòng Khương Vũ không cân bằng, đành phải đích thân chạy đến. "Chỉ vì cái này?" Hạ Dụ đỡ trán. Khương Vũ hừ một tiếng: "Vì cái này không được sao?" "Được." Hạ Dụ nghĩ, phỏng chừng về sau số lần đi quán net có thể sẽ càng ít rồi, dứt khoát liền nói rõ ràng một lần cho Khương Vũ: "Ta cảm thấy luôn đi quán net không tốt lắm." Khương Vũ đầy mặt không tin: "Lừa người, trước kia ngươi sao không nói cảm thấy không tốt lắm. Bây giờ không quá cần nữa rồi, lý do tìm được còn nhanh hơn ai hết!" À, thằng bé này sao không dễ lừa như trước nữa rồi? Hạ Dụ trên mặt cười cười lúng túng, thấy mình khó lắm mới đốp chát với Hạ Dụ thành công, khóe môi Khương Vũ cũng không khỏi hiển lộ ra mấy phần vẻ mặt vui vẻ. "Ta chuẩn bị có tiền đi mua một chiếc máy tính, về sau nếu muốn lên mạng, sẽ lên mạng ở nhà." Hạ Dụ chậm rãi nói. Khương Vũ mở to hai mắt nhìn: "Hạ Dụ, ngươi biết máy tính bao nhiêu tiền không, máy tính phải mấy nghìn tệ đó." Hạ Dụ cúi xuống đầu: "Ta muốn mua laptop." "Cái gì?" Giọng Khương Vũ lập tức liền tăng lên mấy tông: "Ngươi biết laptop muốn bao nhiêu tiền?" Thanh âm của Hạ Dụ cũng nhỏ xuống: "Ta biết, hơn mười nghìn tệ." Nghe Hạ Dụ nói như vậy, Khương Vũ thở phào nhẹ nhõm, từ một khắc nàng bắt đầu nói ra rằng muốn mua laptop đó, hắn liền biết, Hạ Dụ chỉ là nói mà thôi. Bây giờ laptop là một món đồ hiếm có, người bình thường coi như là công việc cần, cũng tối đa là mua một cái máy tính để bàn. Hạ Dụ thấy Khương Vũ không tin, cũng không nhấn mạnh thêm nữa, dù sao đến lúc đó mua máy tính, nàng có khả năng còn muốn Khương Vũ theo cùng đi, bằng không nàng một người mù tịt về điện tử, còn không biết muốn chọn thành kiểu gì. Hạ Dụ ngược lại là biết, quyết định chính mình muốn mua máy tính, không phải nói mà thôi. Là một người đã quen ở trước máy tính sáng tác, hiện nay sáng tác viết tay, nàng đã rất không thích ứng rồi. Có những lúc tư duy như suối chảy, gõ bàn phím liền có thể linh cảm bùng nổ, nhưng nếu là viết tay, liền bị hạn chế bởi tốc độ viết tay, đợi chậm rãi viết xong một câu, lại viết đến câu tiếp theo, linh cảm vừa dâng lên liền có khả năng trong lặng lẽ biến mất. Nhất là, bây giờ nàng đem bản thảo gửi cho tạp chí xã, lúc viết chú ý chữ viết đoan chính, phòng ngừa người khác nhận không ra, ở trên linh cảm, liền càng thêm bị giới hạn. Hạ Dụ và Khương Vũ tám chuyện vu vơ, Khương Vũ bỗng nhiên hỏi: "Lúc Tết, có đi ra ngoài chơi pháo hoa không?" Nhắc tới pháo hoa, trên mặt Hạ Dụ lộ ra một nụ cười, bây giờ thành thị này, nhân khẩu không nhiều phòng ốc thưa thớt, dịp Tết thả pháo hoa bánh pháo, là một chuyện hết sức bình thường. Ai cũng nghĩ không ra, theo ngày sau nhân khẩu tăng nhiều, yêu cầu về môi trường sống tăng cao, thả pháo hoa một chuyện khiến người ta đã quen thuộc như thế, nhưng lại bị cấm chỉ rồi. Từ góc độ quản lý thành thị mà nói, đây là một cách làm đúng đắn, nhưng là trong lòng Hạ Dụ khó tránh khỏi chút tiếc nuối, vô cùng hoài niệm, cái thời điểm nhà mình đã thả pháo hoa xong, cứ ngẩng đầu là có thể xem pháo hoa nhà người khác bắn lên. "Không đi ra ngoài." Hạ Dụ lắc đầu: "Ta năm nay lúc Tết, sẽ đến nhà Đại bá ăn Tết." "Thật đáng tiếc a." Ánh mắt của Khương Vũ hơi u ám đi mấy phần: "Pháo hoa nhà ta năm nay mua, đặc biệt đẹp mắt." "Đợi sang năm nhà ngươi mua nữa, ta nhất định đi tìm ngươi để chơi." Hạ Dụ an ủi hắn mấy câu, biểu tình của Khương Vũ hơi khá hơn mấy phần. Hai người túm tụm vào nhau, tám chuyện vu vơ, rất nhanh sắc trời liền tối sầm lại, Hạ Quốc Bình cũng về nhà rồi. Hắn nhìn thấy Khương Vũ đang ngồi trên ghế sô pha, hơi giật mình một cái, nhưng lại không có giống Từ Mỹ Phượng, có ý muốn trò chuyện với bạn học của Hạ Dụ: "Tiếp đãi tốt bạn học của ngươi." Hạ Quốc Bình giao đại một câu, liền muốn về phòng ngủ tránh một chút. Khương Vũ nhìn thời gian không sớm, nếu kéo dài thêm nữa, liền sẽ đối mặt tình cảnh lúng túng là có nên ở lại nhà người khác ăn cơm tối hay không, vội vàng đứng người lên: "Chào chú, cháu là Khương Vũ, bạn học của Hạ Dụ, bây giờ cháu về đây, lần sau lại đến chơi nữa." Còn không đợi Hạ Quốc Bình phản ứng lại, Khương Vũ đã ra đến cửa, mang giày xong và vẫy tay chào tạm biệt Hạ Dụ. Xuất phát từ lễ phép, Hạ Dụ đưa hắn xuống tận dưới lầu. Xe đạp của Khương Vũ đậu trong hành lang cầu thang, hắn dùng Thược Thi mở khóa xe, một chân duỗi ra, leo lên xe đạp, nở một nụ cười thật tươi với Hạ Dụ: "Bên ngoài lạnh lẽo, ngươi mau về đi." Trong nhà tương đối ấm áp, Hạ Dụ ở trong nhà vẫn mặc quần áo không quá dày dặn, bây giờ đi ra ngoài đứng đó một lúc lâu, quả nhiên cảm thấy một trận hàn khí ập tới, nàng run cầm cập. "Vậy ta đi rồi, ngươi chú ý an toàn." Hạ Dụ cũng không dừng lại thêm, lập tức quay người tiến vào hành lang cầu thang. Khương Vũ nhìn thân ảnh của nàng, cho đến khi nàng rẽ một cái lên cầu thang, thiếu niên mới đạp xe đạp thật mạnh, biến mất trong gió lạnh và màn đêm. Về đến nhà, Hạ Quốc Bình chỉ vào phòng của Hạ Dụ: "Ngươi nếu không có chuyện gì, thì thu dọn đồ đạc một chút, lại qua năm ngày nữa, chúng ta liền muốn đi nhà đại bá rồi." Hạ Dụ nằm trên ghế sô pha, uể oải giãy giụa một chút, biểu cảm trông có vẻ rất không tình nguyện đáp một tiếng: "Ta biết rồi." Nàng không thích Đại bá Hạ Quốc An, rất không thích.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang