Trùng Sinh Nghịch Tập Nhân Sinh Bên Thắng (Trọng Sinh Nghịch Tập Nhân Sinh Doanh Gia)

Chương 37 : Ta không cẩn thận kiếm được mấy vạn khối tiền

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 01:50 03-11-2025

.
Nghe Hạ Dụ nói xong, Từ Yến Yến vô cùng kích động nhào tới, ôm lấy Hạ Dụ, chỉ thiếu chút nữa là bẹp môi hôn một cái. "Hạ Dụ, ngươi biết không, quyển sách này đã sớm bán hết sạch rồi, ta hỏi lão bản khi nào có hàng lại, lão bản nói không biết, ta còn tưởng rằng trong kỳ nghỉ đông này, sẽ không nhìn thấy quyển sách này nữa nha." Hạ Dụ trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, ý tứ của việc bán hết sạch, chẳng phải là nói bản in đầu tiên đã bán hết rồi sao. Nếu nàng không nhớ lầm, số lượng bản in đầu tiên đã là ba vạn bản, tòa soạn tạp chí đã nói, ba vạn khối tiền kia trong tháng này sẽ chuyển tới. Nếu in thêm nữa, lại là từng đống tiền hồng. Từ Yến Yến đã truyền bá lời Hạ Dụ nói cho toàn bộ nữ sinh trong lớp, địa vị của Hạ Dụ trong suy nghĩ của các bạn nữ lập tức tăng lên không ít, bởi vì tiểu thuyết, tất cả mọi người trong ngày thường đã có thêm không ít chủ đề chung. Vừa kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Hạ Dụ lập tức đóng gói những quyển sách giấu ở dưới giường, mang tới trường học. Trọn vẹn mười quyển sách, nàng bỏ sáu bản vào cặp sách, trong tay xách một cái túi, bên trong bỏ bốn quyển sách. Từ Mỹ Phượng nhìn con gái nhà mình, hiếm khi thấy nàng mang cặp sách về, kinh ngạc vô cùng: "Một kỳ học đều không nhìn thấy con mang cặp sách, nhưng kỳ học đã kết thúc rồi, người khác là mang sách vở từ trường về, sao con lại mang sách từ nhà đi học vậy?" Cho dù là nói dối thành thạo như Hạ Dụ, khi đối mặt với vấn đề này, nàng vẫn không biết trả lời như thế nào. Cũng may Từ Mỹ Phượng không phải loại phụ huynh quản con rất nghiêm khắc, Hạ Dụ mặt ngoài nhìn rất ngoan, thành tích cũng tốt, đối với một bộ phận chuyện không hợp với lẽ thường của nàng, bà ấy tự động xem nhẹ không tính đến. Hạ Dụ vác chiếc cặp nặng nề, một cái chớp mắt bước vào phòng học, tất cả nữ sinh cả lớp đều tranh nhau chạy ra nghênh đón nàng. Thi cuối kỳ xong, tất cả mọi người đều muốn hảo hảo thả lỏng một chút. Bây giờ mỗi người đều có thể ôm tiểu thuyết về xem, tháng ngày quả thực không nên quá mỹ hảo. Hạ Dụ đã từ Phạn Đoàn bên kia, biết được tin tức sách in thêm ba vạn cuốn, nhưng nghe nói thì là nghe nói, nàng vẫn muốn tự mình cảm thụ một chút, cảnh tượng bán sách thịnh vượng. Kéo một đống bài tập nghỉ đông và sách giáo khoa về, Hạ Dụ đi đến các nhà sách lớn gần trường học hỏi thăm một chút. Các chủ nhà sách đều mặt ủ mày ê: "Ngươi nói tiểu thư kiêu ngạo và ác ma vương tử kia hả, sớm đã bán hết rồi, muốn đi nhập hàng bây giờ cũng không nhập được, tiểu cô nương ngươi nghỉ đông đến xem thử, phỏng chừng lúc đó sẽ có hàng." Nghe mỗi chủ nhà sách phàn nàn một lần, rằng khó có được quyển sách bán chạy như vậy, vậy mà không nhập được hàng, sau đó, trên mặt Hạ Dụ là nụ cười đắc ý, không sao kìm lại được. Đối với Hạ Dụ mà nói, chuyện đau đầu nhất trong kỳ nghỉ đông này, không phải bài tập nghỉ đông và học tập, mà là trả lời như thế nào với phụ mẫu một cách thẳng thắn về số tiền bỗng dưng xuất hiện thêm này. Ngay từ lúc trùng sinh, nàng đã muốn gõ chữ kiếm tiền, sớm ngày mua nhà, điều không ngờ tới là, kế hoạch tiến hành thuận lợi như thế, bây giờ mới qua không đến một năm, nàng đã có đủ tiền của một căn nhà. Tuổi của nàng, nhất định không thể mua nhà, nếu muốn mua, nhất định cần phải có sự ủng hộ của Từ Mỹ Phượng và Hạ Quốc Bình. Hạ Dụ về đến nhà, bỏ sách giáo khoa và bài tập nghỉ đông vào ngăn kéo, sau đó từ chỗ sâu nhất của ngăn tủ, lấy ra số tiền đã giấu kỹ. Hơn bốn vạn tiền hồng, nàng càng nhìn càng thấy thân thiết, lại đếm một lần nữa số tiền hồng đó, nàng hít sâu một cái, tối nay liền nói với phụ mẫu. Trong mắt Từ Mỹ Phượng, Hạ Dụ hôm nay phá lệ chịu khó. Không giống như trước, nàng vừa về liền xông vào phòng của mình, nửa ngày không ra, lần này ở trong phòng bếp rửa bát, lau nhà, còn giúp nhặt rau. Từ Mỹ Phượng yên lặng nhìn hết thảy những điều này, đến buổi tối ăn cơm, bà ấy liếc mắt nhìn Hạ Dụ: "Nói đi, ngươi có chuyện gì." Hạ Dụ giả vờ bị dọa sợ, trên mặt cười nịnh nọt vô cùng: "Mẹ à, mẹ đúng là thần cơ diệu toán, thế mà cũng nhìn ra được." Từ Mỹ Phượng rất tự hào: "Ngươi là ta sinh ra, nói một câu khó nghe, chỉ cần ngươi có ý định gì, ta liền biết ngay." Hạ Quốc Bình đang ăn cơm, ho khan hai tiếng, ra hiệu cho lão bà đại nhân nhà mình, lúc ăn cơm, dùng từ ngữ hơi văn minh một chút, nhưng Từ Mỹ Phượng vẫn đắm chìm trong sự tự hào nhỏ bé của mình: "Ngươi nói đi." Hạ Dụ do dự một chút, nghiêm túc mở miệng: "Ba, mẹ, con muốn mua nhà." Hai người lớn trên bàn ăn sửng sốt một chút, rồi đồng loạt bật cười: "Ôi chao, ta nói con sao lại nghiêm túc như vậy, còn tưởng con muốn nói gì. Con gái nhà chúng ta sao thế, chê nhà chúng ta nhỏ không đủ ở nữa sao, sao cứ động một chút là đòi mua nhà vậy?" "Ai mà không muốn đổi căn nhà lớn hơn, nhưng bây giờ nhà mấy vạn khối tiền, đâu ra nhiều tiền như vậy." Hạ Dụ nhìn phụ mẫu đang cười vui vẻ, cắn răng, nói ra chuyện trọng yếu nhất: "Con có tiền." Phụ mẫu vẫn đang cười, Hạ Dụ nói càng nghiêm túc, bọn họ cười càng dữ dội. Không có biện pháp, Hạ Dụ đành phải trở về phòng, lấy xấp tiền hồng của mình ra, đưa cho Từ Mỹ Phượng, Từ Mỹ Phượng nhìn thấy đồ vật trong tay Hạ Dụ thì đôi đũa trong tay "lạch cạch" một tiếng rơi xuống, biểu lộ trên mặt là sự nghiêm túc chưa từng có: "Hạ Dụ, con giải thích cho mẹ một chút, cái này là từ đâu ra?" Hạ Quốc Bình cũng mặt lạnh tanh, không khí vui vẻ, trong khoảnh khắc này giảm xuống điểm đóng băng, Hạ Dụ trên tâm lý đã thành thục, đối mặt với sự băng lãnh như vậy, cũng không khỏi rùng mình một cái. "Con viết tiểu thuyết kiếm được." Sợ mình nói chậm một giây, sẽ phải dày vò thêm một giây trong bầu không khí này, Hạ Dụ dùng tốc độ nhanh nhất, nói ra quá trình mình viết tiểu thuyết kiếm tiền, cũng như hợp đồng đã ký với Nguyệt Quang Thiên Sứ, bao gồm cả phiếu chuyển tiền của bưu điện, tất cả đều lấy ra. Sau khi nói hết lời trong một hơi, biểu lộ của Từ Mỹ Phượng và Hạ Quốc Bình vẫn chưa dịu đi, nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào. "Con lấy đâu ra thời gian viết tiểu thuyết?" Từ Mỹ Phượng cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng chất vấn. Cửa ải này nhất định không thể trốn thoát rồi, Hạ Dụ đã sớm nghĩ qua vô số lần, đợi tiểu thuyết của nàng kiếm được khoản tiền lớn đầu tiên, là có thể thẳng thắn với phụ mẫu, nàng chỉ là không ngờ tới, ngày này lại tới nhanh như vậy. "Con mỗi ngày tan học về, đều ở trong nhà viết tiểu thuyết." Hạ Dụ cúi đầu xuống. Từ Mỹ Phượng vừa định nổi giận, đột nhiên lại nghĩ tới thành tích hiện tại của Hạ Dụ, bà ấy không phải là loại phụ huynh không nói đạo lý, bắt con cái phải học tập không ngừng. Theo quan niệm giáo dục của bà ấy mà nói, chỉ cần con cái đã học những gì cần học, cũng không cần thiết phải dùng tất cả thời gian để học tập, lúc không ảnh hưởng đến thành tích, có chút sở thích nàng cũng không phản đối. Chỉ là, sở thích của tiểu hài tử trong ấn tượng của bà ấy, lập tức biến thành bốn vạn khối tiền xuất hiện trước mặt, bà ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất định phải để bà ấy nói ra chỗ nào không đúng, bà ấy lại không nói ra được. Từ Mỹ Phượng và Hạ Quốc Bình lại không nói lời nào nữa. Trong chuyện này, Hạ Dụ tựa hồ không có gì đáng để trách cứ, nếu nhất định phải nói nàng có gì không đúng, đó chính là len lén kiếm được một khoản tiền lớn như vậy, nghiêm trọng dọa sợ lão phụ mẫu của nàng! "Hạ Dụ, con về phòng trước đi, chuyện này, ta và cha ngươi thương lượng một chút." Từ Mỹ Phượng nói với vẻ mặt không cảm xúc. Hạ Dụ ngoan ngoãn trở về phòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang