[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 68 : Khế ước bán thân của vua thầy thuốc

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 03:06 30-05-2020

"Kỹ năng bị động tốt đấy." "Kỹ năng tốt thì đã sao chứ. Xác suất thành công khi chế thuốc của tôi chỉ có 70% so với người bình thường. Ai muốn tôi chế thuốc cho thỉ tổ ăn thiệt thòi thôi." "Tôi đã tìm tới anh thì ắt hẳn là vì anh hữu dụng rồi. Nếu như anh đồng ý thì ký bản hợp đồng này với tôi đi." Nhiếp Ngôn nói. Mặc dù Tín Ngưỡng là thế giới ảo nhưng nếu người chơi muốn lập hợp đồng đúng theo quy định của pháp luật, thì hợp đồng này vẫn có hiệu lực. Điểu Bất Thặng Đản hơi nghi hoặc nhìn vào bản hợp đồng mà Nhiếp Ngôn đưa cho hắn. Hắn bắt đầu tỉ mỉ đọc điều khoản đầu tiên của hợp đồng. Mọi thứ trên hợp đồng đều khá đơn giản, ý nghĩa đại khái là Nhiếp Ngôn sẽ dùng tiền của mình mua nguyên vật liệu cho Điểu Bất Thặng Đản chế thuốc, ngược lại, tất cả thuốc mà hắn chế ra sẽ do Nhiếp Ngôn tùy ý phân phối. Nếu thuốc của hắn bán có lời thì 30% tổng lợi nhuận sẽ thuộc về hắn. Hợp đồng này có ý nghĩa tương tự như hợp đồng chiêu mộ các thầy thuốc của các bang hội lớn. Chẳng qua, thù lao trên các hợp đồng bang hội thường chỉ có 20%. Trả thù lao 30% như Nhiếp Ngôn thì cao hơn nhiều lắm. Ai cũng biết muốn tạo ra một thầy thuốc cấp cao thì cần rất nhiều tiền, thế mà Nhiếp Ngôn lại đứng ra gánh hết. Nghĩa vụ mà một bang hội cần làm, Nhiếp Ngôn đều làm được hết. "Anh muốn tôi ký hợp đồng này hả?" Điểu Bất Thặng Đản thấy thì có vẻ bằng lòng lắm rồi, nhưng mà hắn vẫn phải hỏi lại cho chắc. Những điều khoản trong hợp đồng này rất tốt, chỉ sợ hắn có đốt đèn trong đêm đi kiếm cũng không kiếm ra chỗ khác ra giá tốt hơn Nhiếp Ngôn đâu. "Đúng vậy." "Tôi học chế thuốc đến bây giờ, vẫn luôn thất bại liên miên. Thảo dược bị hủy trên tay tôi không ít, tính tới nay thì tôi đã hủy hết 2 bạc tiền nguyên liệu rồi. Bang Hiệp Khách Hắc Ám đuổi tôi đi cũng vì việc này đấy. Nếu anh bị lỗ vốn thì đừng đổ lỗi lên đầu tôi đó. Giờ, nếu anh muốn thu hồi bản hợp đồng này cũng chưa muộn đâu." Điểu Bất Thặng Đản đưa trả hợp đồng lại cho Nhiếp Ngôn. Hắn có chút thấp thỏm. Nếu Nhiếp Ngôn thật sự lấy lại bản hợp đồng này thì sao đây? "Tiền thì tôi không thiếu. Cho dù bị lỗ thì tôi sẽ chịu. Tuy nhiên, mắt nhìn người của tôi từ trước tới giờ không tệ. Tôi chưa từng nhìn nhầm ai bao giờ." Nhiếp Ngôn cười đầy tự tin. "Tiền lương 30% có cao quá không?" Điểu Bất Thặng Đản hơi tự ti nói. Mặc dù là bang hội có đãi ngộ tốt nhất, các thầy thuốc khác cũng chỉ được trả 20% là cùng." "Cứ quyết định như vậy đi. Anh xứng đáng với số thù lao này." Nhiếp Ngôn khoát tay nói. Muốn khiến một người như Điểu Bất Thặng Đản xem Nhiếp Ngôn là chốn "nương thân" thì không phải chỉ cho hắn chút tiền là xong. Muốn mua được lòng người thì trước hết hắn phải đặt niềm tin vào họ đã. Điểu Bất Thặng Đản không biết Nhiếp Ngôn lấy ở đâu ra nhiều tự tin khi tín nhiệm hắn như vậy. Nhưng theo Điểu Bất Thặng Đản thì những lời mà Nhiếp Ngôn nói chính là một loại công nhận. Lúc một người cảm thấy chán chường khi gặp thất bại, điều hắn cần nhất không phải là sự bố thí của kẻ khác, mà chỉ là sự công nhận rằng hắn vẫn có năng lực để đứng lên. Nhiếp Ngôn chỉ thuận miệng nói ra mấy câu xã giao thế mà lại đâm xuyên được qua tầng phòng bị của Điểu Bất Thặng Đản, đâm thẳng vào tim hắn. "Được rồi, tôi sẽ ký hợp đồng này. Thật ra thì anh trả tôi tiền lương ít một chút cũng không sao, chỉ cần nếu anh chịu thua thiệt gì thì cũng đừng trách tôi đấy." Điểu Bất Thặng Đản nhịn không được nên nói thêm một câu. "Anh yên tâm đi, cho dù có thiệt thòi gì thì tôi cũng sẽ không làm phiền anh đâu." Nhiếp Ngôn thản nhiên nói. Sau khi sống lại thì hắn tự tin một cách tuyệt đối rằng bản thân sẽ không thiếu tiền. Sau khi trò chơi phát hành được một tháng thì sẽ mở dịch vụ nạp tiền vào game. Máy chủ sẽ đem các tài sản trong trò chơi đi bán đấu giá. Cửa hàng, phòng đấu giá, đất đai, vân vân, đều có thể trở thành tài sản cá nhân. Các bang hội được sự ủng hộ của các tập đoàn tài chính nhất định sẽ tranh nhau mua những tài sản ảo này. Khi hệ thống chuyển đổi tiền thật sang tiền ảo hoàn tất, giá trị của các tài sản ảo sẽ tăng cao như diều gặp gió. Lúc bấy giờ, chúng người chơi mới phát hiện ra muốn mua một cửa hàng, họ phải dùng đến mười vàng, trăm vàng hoặc thậm chí nghìn vàng mới được. Trên chợ đêm, giá của cửa hàng cao đến hàng triệu hoặc hàng chục triệu điểm tín dụng. Giá của sàn đấu giá thì càng khỏi phải bàn, phải lên đến hàng trăm triệu. Vì các tài sản ảo được các tập đoàn tài chính rót tiền vào, cho nên giá cả của chúng tăng vọt. Tuy nhiên, cửa hàng và sàn đấu giá đúng là sẽ đem lại đấu vàng đấu bạc cho người sở hữu. Với con mắt có thể nhìn thấu tương lại(1) của Nhiếp Ngôn thì, về sau, tiền bạc sẽ không phải là vấn đề cần lo lắng. Hắn không sợ sẽ không "nuôi" nổi một vị Điểu Bất Thặng Đản. Nếu Nhiếp Ngôn thật sự có thể đào tạo ra một vị "vua thầy thuốc" thật, thì lợi nhuận hắn có thể kiếm được sẽ không chỉ dừng lại ở mức đó thôi đâu. Khi cha của Nhiếp Ngôn bắt đầu rót vốn vào Tín Ngưỡng, việc ông gặp thất bại(2) và mất phần khi đám tư bản chia nhau các tài sản ảo thật ra cũng liên quan đến việc này. Đám tài phiệt đã chia nhau xong các tài sản ảo và tạo ra một thị trường ổn định. Cha của Nhiếp Ngôn đến sau lại muốn tranh phần, tất nhiên sẽ bị đám tài phiệt bài xích. Nhiếp Ngôn muốn thay cha mình trải đường ở Tín Ngưỡng trước để tránh cho bi kịch ở kiếp trước lại tái diễn lần nữa. Trong một tháng trước khi việc nạp tiền vào trò chơi diễn ra, Nhiếp Ngôn có rất nhiều chuyện phải làm. Hắn muốn kiếm thật nhiều tiền và gầy dựng lên thế lực của riêng mình. Tiếp đến, Nhiếp Ngôn phải mua cửa hàng rồi tiệm thuốc, rồi nhà đấu giá, rồi ngân hàng, vân vân. Hắn phải có thật nhiều đất và tài sản ảo. Mặc dù Nhiếp Ngôn được sống lại lần này, nhưng Nhiếp Ngôn vẫn hiểu được câu "một cây làm chẳng nên non." Thứ quan trọng nhất trong ngành kinh doanh là gì? Đó chính là nhân tài. Người trước mắt Nhiếp Ngôn không phải là một nhân tài đây sao?! Nhiếp Ngôn đoạt vua thầy thuốc tương lai của bang Khải Hoàn và đào tạo một vua thầy thuốc mới cho riêng mình. Như vậy, Nhiếp Ngôn không những làm suy yếu kẻ địch là bang Khải Hoàn, mà còn tự tăng cường lực lượng cho bản thân. Việc tốt như thế ai lại không làm chứ? Hợp đồng mà Nhiếp Ngôn đưa ra có nhiều chỗ tốt như vậy bởi vì hắn muốn Điểu Bất Thặng Đản trung thành với hắn, sẵn sàng bán mạng vì hắn. Vì được Nhiếp Ngôn tin tưởng vô điều kiện như thế cho nên Điểu Bất Thặng Đản không thể không thừa nhận là hắn đã bị cảm động. Hắn bắt đầu nghĩ làm thế nào hắn có thể vì Nhiếp Ngôn mà làm việc hết mình. Việc Điểu Bất Thặng Đản khẩn thiết muốn sự tán thành từ người khác giống như sự khẩn thiết của một kẻ chuẩn bị chết đuối vậy, và Nhiếp Ngôn đưa bản hợp đồng này cho hắn chẳng khác gì đưa một cái phao để cứu hắn khỏi chết đuối. Nhiếp Ngôn đã cứu rỗi hắn. Về phần tại sao Nhiếp Ngôn lại tìm tới hắn, vì sao Nhiếp Ngôn lại tin tưởng vào khả năng của hắn như vậy, đối với Điểu Bất Thặng Đản, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Điểu Bất Thặng Đản soàn soạt ký tên của mình lên hợp đồng. Từ nay về sau, những gì mà Nhiếp Ngôn đưa cho Điểu Bất Thặng Đản chi tiêu đều sẽ được hệ thống lưu lại. Nếu như Điểu Bất Thặng Đản vi phạm hợp đồng thì phải trả lại gấp mười lần số tiền Nhiếp Ngôn đã bỏ ra và ngược lại, nếu Nhiếp Ngôn hủy bỏ hợp đồng thì những gì hắn chia cho Điểu Bất Thặng Đản đều sẽ không lấy lại được. "Đi theo tôi." Nhiếp Ngôn nói rồi đi về nhà đấu giá. Điểu Bất Thặng Đản đi theo sau lưng Nhiếp Ngôn. Hắn vẫn cảm thấy tương lai của hắn mù mịt làm sao. Rốt cuộc hắn có thích hợp làm thầy thuốc hay không? Sau này, nếu hắn làm cho Nhiếp Ngôn thua lỗ quá nhiều, liệu Nhiếp Ngôn có bắt hắn cuốn gói rời đi không? Đây đều là những dấu chấm hỏi lớn trong đầu hắn. Hắn chế thuốc phải tiêu tốn rất nhiều tiền lực, Nhiếp Ngôn thật sự sẽ cung cấp đủ cho hắn ư? Hai người, một trước một sau, đi vào nhà đấu giá. "Tiếp đến, anh cứ chuyên tâm đi chế thuốc là đủ rồi. Tôi sẽ chuẩn bị một số nguyên liệu cho anh. Khi nào anh dùng hết thì cứ gửi tin nhắn cho tôi." Nhiếp Ngôn nói và ngồi xuống một bàn đấu giá, mở bảng đấu giá lên xem. Ở trang đồ vật được bán đấu giá, Nhiếp Ngôn mua liền một mạch bốn cái ba lô. "Anh mua nhiều ba lô như thế làm gì?" "Làm thầy thuốc mà có ba lô nhỏ thì làm sao được?" "Anh mua cho tôi đó hả?" Điểu Bất Thặng Đản ngạc nhiên hỏi. Hội trưởng của một bang thường sẽ không vì một thầy thuốc mà tự mình đi sắm này sắm nọ. Trừ khi tay thầy thuốc này vô cùng xuất sắc, hội trưởng lo sẽ bị người cướp mất nên mới sắm đủ thứ để lấy lòng. "Chứ còn ai vào đây nữa." Nhiếp Ngôn tùy tiện buông một câu vừa nhấp nút mua đủ một bộ dụng cụ điều chế thuốc. Đây là một bộ dụng cụ tương đối tốt, tăng 5% xác xuất thành công khi điều chế thuốc. Thứ này tiêu hết của Nhiếp Ngôn 3 bạc. Ngoài ra, Nhiếp Ngôn còn mua thêm một số lớn thảo dược và cách điều chế nữa. Điểu Bất Thặng Đản thấy Nhiếp Ngôn mua nhiều đồ như vậy thì vừa khiếp sợ vừa cảm động. Hắn khiếp sợ là vì hắn phát hiện Nhiếp Ngôn thế mà lại là một tay đại gia nhiều tiền, và cảm động là vì Nhiếp Ngôn tiêu tốn rất nhiều tiền vì hắn, rõ ràng là Nhiếp Ngôn rất quan tâm tới hắn. Đồng thời, Điểu Bất Thặng Đản cũng xác định được rằng Nhiếp Ngôn sẽ không hủy bản hợp đồng mà hắn đã ký. Nhiếp Ngôn có rất nhiều tiền trong tay, hắn có thể dùng số tiền này để tạo nên một vị vua thầy thuốc. Một thầy thuốc đẳng cấp trong tương lai sẽ vô cùng quý giá! Thời gian tới đây, một thầy thuốc có thể đáng giá tới cả trăm triệu. Kiếp trước, khi Điểu Bất Thặng Đản ở bang Khải Hoàn, giá thuê của hắn cũng lên tới con số trăm triệu. Hắn đứng hàng thứ ba trên bảng xếp hạng các thầy thuốc giỏi nhất. Nhiếp Ngôn không tin với thực lực kinh tế của hắn làm sao lại không tạo ra nổi một vị vua thầy thuốc được. 1 Vì Nhiếp Ngôn được sống lại nên có thể nói trước được một số chuyện trong tương lai. 2 Bản gốc là "gặp Waterloo." Ở đây tác giả lấy ví dụ về trận đánh ở Waterloo (1815) của Napoleon I, cuộc chiến này đã chấm dứt chiến tranh Napoleon của quân Pháp, ý chỉ sự thất bại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang