[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 59 : Vua sư tử Cardo
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 16:26 26-01-2020
.
Đa số người chơi vẫn chưa ai theo kịp cấp độ của Nhiếp Ngôn thế nên có rất ít người đến đồi Phi Mộng. Nhờ vậy mà hành động lần này của Nhiếp Ngôn vô cùng bí mật.
Ngay lúc này, trên đồi Phi Mộng cách chỗ Nhiếp Ngôn không xa, có một đội mười người đang chăm chú đánh quái vật. Họ đang chờ những con sư tử cấp 7 xuất hiện lại, cấp độ của những con sư tử này tương đối cao so với họ. Trong đội của họ, người có cấp cao nhất đang là cấp 6 và cấp thất nhất là cấp 4, dù vậy thì họ vẫn không dám tiến sâu hơn vào đồi Phi Mộng.
Mặc dù giết sư tử cấp 7, họ sẽ được thêm 300% điểm kinh nghiệm, nhưng khi chia đều cho mỗi người thì lượng kinh nghiệm đó lại chẳng là bao. Bởi vì lúc nãy họ vừa nhặt được một lá chắn đầu sư tử và đám sư tử này có thể lột da, lấy lông, tiền lời coi như cũng có, thế nên họ mới tiếp tục chờ ở đây. Nếu không thì họ chẳng rảnh rỗi đến nỗi đi trêu chọc mấy con sư tử máu dày(1) và khó giết thế này. Họ đã dùng biết bao nhiêu bình máu rồi, mà đám thuốc hồi máu này đều mắc cắt cổ chứ chẳng chơi.
"Anh Đao Quang à, chúng ta đánh thêm hai giờ nữa là thu đủ số da và lông sư tử cần thiết rồi." Một tay linh mục ở phía sau nói với theo tay chiến sĩ thuẫn giáp cấp 6 ở đằng trước.
Người được gọi là "Đao Quang" đang đứng ở phía trước, hắn giơ tấm lá chắn trong tay lên, chặn lại một con sư tử đang nhào tới. Hắn vung đao lên, sử dụng chiêu Anh Dũng Tấn Công, vừa đánh vừa lùi lại. Tay pháp sư đứng sau cũng tung phép đánh cho máu con sư tử chẳng còn lại bao nhiêu. Đao Quang điên cuồng chém xuống một nhát, kết liễu con sư tử này.
"Chúng ta đánh thêm một giờ nữa để xem sao đã. Lúc nãy ra lá chắn đầu sư tử rồi, giờ mà ra thêm áo giáp đầu sư tử nữa là đẹp." Thôi Xán Đao Quang(2) nói. Hắn thong thả nhặt lên những thứ mà con sư tử đánh rơi, cho vào túi.
"Trên diễn đàn, người ta nói tỷ lệ rơi ra áo giáp đầu sư tử chỉ có 0.2% thôi. Xét theo con số đó thì tôi thấy nó không rơi ra đâu." Pháp sư nguyên tố cạnh đó tiếp lời. Hắn và Thôi Xán Đao Quang là hai người cấp 6 duy nhất trong đội.
Pháp sư đứng gần Thôi Xán Đao Quang tên là Hắc Trác. Hai người đều thuộc hàng cao thủ. Tuy họ luôn nói với người khác rằng họ là bạn bè nhưng thật ra thì họ chẳng ai phục ai cả. Xét về mặt kỹ thuật, rõ ràng là Thôi Xán Đao Quang cao tay hơn. Thế nhưng, khi Hắc Trác lập nên Tung Hoành Thiên Hạ dưới danh nghĩa của cả hai, hắn lại quản lý bang hội rất tốt, từ khi bang mới thành lập cho đến khi bang đi vào quỹ đạo và có tiếng tăm.
Thôi Xán Đao Quang thì lại không mặn mà lắm với việc quản lý bang hội, cho nên uy danh trong bang của hắn không bằng Hắc Trác.
"Tỷ lệ rơi ra lá chắn đầu sư tử chỉ có 0.1%, thế mà chúng ta vẫn lượm được một cái đấy thôi." Thôi Xán Đao Quang cãi lại.
"Là do cậu ăn may đấy." Hắc Trác thấy Thôi Xán Đao Quang nói thế thì rất không vui, nhưng hắn vẫn bình tĩnh đáp lại một câu.
"Nếu có thêm áo giáp đầu sư tử nữa thì tôi thành vô địch rồi." Thôi Xán Đao Quang nói một cách đầy tự tin.
"Đúng là đồ tự cao tự đại." Hắc Trác âm thầm khinh thường Đao Quang nhưng ngoài mặt thì vẫn cư xử bình thường. Hắn mà đi PK với Thôi Xán Đao Quang, thắng được hai trên mười trận đã là tốt lắm rồi. Thôi Xán Đao Quang có danh tiếng rất tốt, hơn nữa kỹ thuật của hắn cũng rất giỏi, cho nên lời nói của hắn rất có trọng lượng trong đám người chơi. Thực tế mà nói thì Tung Hoành Thiên Hạ được dựng lên là mượn hơi của hắn. Hiện tạo, Hắc Trác vẫn phải dựa vào Thôi Xán Đao Quang nhưng theo đà phát triển của Tung Hoành Thiên Hạ, Hắc Trác đã từ từ đẩy Thôi Xán Đao Quang ra khỏi đội ngũ quản lý.
Khi Thôi Xán Đao Quang ngẩng đầu lên thì vô tình nhìn thấy có một người đang rơi từ trên vách đá xuống. Hắn nghĩ: "Năm nay đúng là chuyện quái gì cũng xảy ra được. Ở trong game mà vẫn có người muốn nhảy vực tự vẫn. Anh chàng kia làm gì mà lại nghĩ quẩn thế không biết?" Tuy nhiên, hắn ngạc nhiên nhận ra rằng người nọ rơi xuống càng lúc càng chậm. Với tốc độ đó thì cho dù người này rơi xuống đất cũng không chết.
"Mọi người nhìn xem ở vách núi trước mặt kìa!" Thôi Xán Đao Quang sửng sốt thốt lên.
"Có chuyện gì à?" Hắc Trác hỏi. Hắn lơ đãng nhìn về hướng mà Thôi Xán Đao Quang chỉ.
Ngay lập tức, hắn cũng ngây người khi thấy Nhiếp Ngôn. Cùng lúc này, tay trái Nhiếp Ngôn bắn ra vật gì đó dính vào vách đá. Nhiếp Ngôn cứ treo mình lơ lửng trên không như thế, sau đó hắn rút nỏ ra, bắn xuống dưới.
"Cậu ta đang làm gì thế?" Các thành viên trong đội cũng ngạc nhiên vô cùng.
"Giỏi thật. Cách này mà cậu ta cũng nghĩ ra được. Mọi người không thấy sao, người ta đang đánh quái đó!" Thôi Xán Đao Quang đứng thẳng người lên để quan sát rõ hơn. Hắn cảm thấy cậu thanh niên ở vách đá đối diện vô cùng thú vị. Kẻ có thể nghĩ ra được mánh khóe như vậy rồi đến đây áp dụng đúng là không phải người bình thường.
"Cái nhẫn mà cậu ta sử dụng chính là nhẫn của người đan tơ!" Hắc Trác sở hữu rất nhiều trang bị cho đội cho nên hắn có nghe qua về chiếc nhẫn này.
"Nếu chúng ta cũng có nhẫn của người đan tơ thì có thể đánh quái giống như hắn rồi."
"Có nhẫn của người đan tơ vẫn không đủ đâu. Từ trên vách núi nhảy xuống như thế sẽ sinh ra một lực lớn làm cho dây tơ của nhẫn đứt đoạn. Trừ khi chúng ta cũng có trang bị Vũ Lạc như cậu ta thì may ra." Đao Quang giải thích. Nhẫn của người đan tơ là một món hàng hiếm, có giá trị xa xỉ. Vũ Lạc thì càng khỏi phải nói, là thứ cầu mà không được. Người chơi có tiền cũng chưa chắc mua nổi hai món đồ này. Cậu ta chỉ muốn đi đánh quái vật mà cầm tới cả nhẫn của người đan tơ lẫn trang bị Vũ Lạc. Rốt cuộc đây là ai?
"Trời ạ, đánh quái như vậy thì quá khỏe rồi. Cậu ta không cần lo sẽ bị gây sát thương, chỉ cần chuyên tâm bắn tên là được. Như vậy thì không bao lâu cậu ta sẽ thăng thêm mấy cấp cho coi."
"Cũng chưa chắc. Phạm vi công kích của cậu ta có hạn, khu vực nhỏ như thế thì có mấy con quái vật chứ. Cậu ta đánh xong một lượt rồi chỉ sợ phải mất một lúc lâu mới có quái vật khác xuất hiện, giết xong lại phải ngồi chờ. Tốc độ cày cấp như thế thì không nhanh được đâu." Không thiếu đội viên có kiến thức đều hiểu được điều này.
Nghe mọi người bàn tán xôn xao, Hắc Trác chỉ bực bội không nói năng gì. Đội của hắn không dám vào sâu hơn vì càng gần vách núi quái vật càng nhiều. Bọn họ không vào được cũng không biết được Nhiếp Ngôn đang đánh loại quái nào.
"Rào!" Một âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng từ phía dưới vách núi. Các đội viên đều nghiêm mặt lại. Họ hoảng sợ nhìn nhau.
Một con sư tử to lực lưỡng nhảy lên khoảng năm mã. Nó muốn vồ lấy Nhiếp Ngôn nhưng chân trước của nó chỉ đập trúng vào vách đá. Lực đập mạnh đến nỗi khiến cả ngọn núi rung rung. Độ cao mà con sư tử này nhảy lên vẫn còn cách Nhiếp Ngôn xa lắm. Nó không bám được vào vách đá, chỉ có thể rơi xuống. Về phần Nhiếp Ngôn, dù sư tử Cardo có đánh đấm kiểu gì thì hắn vẫn "vững như kiềng ba chân," đu trên vách đá và không ngừng bắn tên.
"Là quái vật tinh anh đấy!" Hắc Trác gằn giọng nói.
Các đội viên hai mắt nhìn nhau. Cho dù bây giờ họ có đủ hai mươi người cũng không giết được con vua sư tử cấp tinh anh này. Vậy mà vua sư tử cấp 7 cứ thế sẽ bị một thằng nhãi đu dây giết chết? Bọn họ nghĩ không cam tâm, nhưng thực chất đều là đố kỵ.
"Chúng ta có thể tập kích hắn, chờ khi hắn giết chết vua sư tử thì cướp trang bị không?" Một đội viên hỏi.
"Không được đâu. Đội này của chúng ta cướp không nổi. Trừ khi hội trưởng Hắc Trác gọi thêm người tới, nhưng như thế thì tốn kém quá."
"Hài, quên đi vậy."
Trong lúc Hắc Trác và Đao Quang lâm vào trầm tư thì mặt đất đột nhiên rung động mãnh liệt như thể có rất nhiều sinh vật đang chạy về hướng này. Từ đằng xa, họ có thể thấy mấy trăm con sư tử đang tiến lại đây, tất cả mọi người đều sợ đến tái mét. Tiếng rống của vua sư tử đã khiến cho đám sư tử trở nên khác thường.
"Không xong rồi. Mọi người nhanh chóng rút lui đi!" Hắc Trác hoảng sợ hô to. Thế nhưng lời hắn nói quá trễ, đàn sư tử đã phát hiện ra đội của hắn. Trước mắt bọn họ chính là tai ương ngập đầu.
Đao Quang thấy lần này hắn khó lòng chạy thoát cho nên hắn nâng lá chắn lên, sẵn sàng nghênh địch.
Trên vách đá đối diện, Nhiếp Ngôn vẫn rất thong thả. Hắn không cần tốn sức gì mấy, chỉ cần giữ tốc độ bắn đều đều là được. Từng mũi tên được liên tục bắn đi. Tất cả những mũi tên này đều được cộng thêm sát thương. Mặc dù là quái vật tinh anh nhưng vua sư tử Cardo chỉ có tầm 5000 đến 6000 máu thôi. Dưới sự công kích không ngừng nghỉ của Nhiếp Ngôn, lượng máu của vua sư tử nhanh chóng chỉ còn một nửa.
Giá trị thù hận của sư tử Cardo tập trung trên người Nhiếp Ngôn, nhưng nó lại với không tới chỗ Nhiếp Ngôn. Nó còn cách nào đâu chứ, nó chỉ biết đánh cận chiến thôi, các kỹ năng nó sở hữu đều là sát thương vật lý cả. Khi nó nhảy lên thì cao lắm cũng chỉ được 6 hoặc 7 mã, mà Nhiếp Ngôn thì lại lơ lửng trên tận 20 mã cơ.
Các mũi tên của Nhiếp Ngôn được cộng thêm sát thương, cho nên việc vượt cấp giết quái là vô cùng đơn giản. Hắn bắn phát nào là đau phát nấy.
Chú thích của dịch giả:
1. Máu dày có nghĩa là nhiều máu, tương tự như câu "da dày thịt béo," chỉ người có sức chịu đựng tốt.
2. Thôi Xán Đao Quang nghĩa là ánh đao sáng rực, chói mắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện