[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 54 : Vua Ma Cây

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 21:32 20-01-2020

Vũ Lam thấy Nhiếp Ngôn chẳng màng chút gì đến tấm thuẫn tròn, liền nghĩ đội của cô nợ ân tình của Nhiếp Ngôn ngày càng nhiều, chỉ sợ họ không có cách nào báo đáp đủ. "Yểu Yểu, em giúp bọn chị cảm ơn Niết Viêm nhé. Nếu không có cậu ấy thì chúng ta không thể được nhiều trang bị tốt như thế này." Vũ Lam nói. Bây giờ nghĩ lại thì việc Nhiếp Ngôn cầm đi hết tất cả trang bị của đạo tặc cũng không có gì là quá đáng. "Vâng ạ." Yểu Yểu đáp lời rồi lon ton chạy tới chỗ Nhiếp Ngôn. Cô nhìn hắn bằng một đôi mắt trong veo. "Nhìn tôi làm gì?" Nhiếp Ngôn cười hỏi. "Đội của tôi lấy tấm thuẫn tròn này, vậy cậu không cảm thấy bị thiệt thòi ư?" Yểu Yểu khẽ cười, trên đôi má cô lấp ló một cặp lúm đồng tiền. "Có cái thuẫn tròn thôi mà. Bộ tôi nhìn keo kiệt lắm sao? Mấy món đồ tôi dùng được thì tôi đã lấy hết rồi, hơn nữa đá Vũ Lạc từ người vua Ma Cây rơi ra cũng của tôi nốt, như thế là tôi vui rồi. Tấm thuẫn kia đối với tôi có tác dụng gì đâu. Với cả vào rừng Ma Cây, mọi người cũng ra sức không ít, một mình tôi thì làm sao qua được phụ bản chứ." Nhiếp Ngôn trả lời. Nghe thấy thế, Yểu Yểu cất tiếng cười vang, vui vẻ vô cùng. Sự rạng ngời của cô làm cho tim Nhiếp Ngôn đập nhanh hơn, nhưng khi Nhiếp Ngôn nhớ đến Tạ Dao, hắn liền bình tĩnh lại. "Vì giá trị tấm thuẫn tròn này rất cao cho nên đội trưởng của bọn tôi muốn tôi thay mặt cảm ơn cậu." "Ừ, không có gì." Nhiếp Ngôn nhìn sang Vũ Lam ở bên kia. Dáng người Vũ Lam thon thả, cao ráo, có lồi có lõm, không chê vào đâu được. Trên mặt cô lộ ra chút tươi cười. Trong ấn tượng của Nhiếp Ngôn thì Vũ Lam luôn rất cao ngạo, hiếm khi thấy cô chủ động cúi đầu lấy lòng ai đó. Hiểu biết của Nhiếp Ngôn về Vũ Lam cũng chỉ giới hạn ở một lần khi cô đuổi giết một tên nào đó đã buông lời chòng ghẹo mình. Cô đã giết cho gã đó về không cấp. Lúc đó, Nhiếp Ngôn nghĩ "người phụ nữ này thật đáng sợ." Còn những lần hai người chơi chung, Vũ Lam rất kiệm lời, cư xử rất ôn hòa, tóm lại là không có gì xấu. Ngoài việc Nhiếp Ngôn thi thoảng có bình luận đôi lời về dáng người của Vũ Lam thì hắn cũng không quan tâm mấy tới chị gái này. Hắn và Vũ Lam không nói chuyện nhiều, chỉ là người quen sơ sơ. Lấy trang bị làm động lực, các đội viên diệt quái càng hăng hái hơn. Đặc biệt, Nước Sôi luôn băng băng đi đầu. Cả đội rẽ vào một con đường nhỏ, giết chết năm con ma cây đang nấp ở đó. Đúng như lời Nhiếp Ngôn nói, chúng làm rớt một cuốn sách kỹ năng Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản. Thế là giờ đây, cả đội lại có thêm một linh mục nữa biết chữa thương. Đám ma cây bị mọi người dọn dẹp sạch sẽ. Họ tiến sâu hơn vào nội địa của phụ bản. Thảm thực vật dần trở nên thưa thớt, ngay cả ma cây cũng không thấy bóng dáng nữa, chim chóc và muông thú lại càng hiếm gặp. "Chúng ta đến nơi rồi. Mọi người chú ý dây leo ở dưới chân nhé." Nhiếp Ngôn cảnh giác hơn. Hắn tiến lên đi đầu, mở đường cho cả đội và phá tất cả các bẫy ở phía trước. Đột nhiên, hai thân dây leo lao vút ra, uốn éo như rắn. Nhiếp Ngôn nghiêng người tránh đi, đồng thời đổi chiều cầm dao, chặt đứt hai thân dây leo đó. Ở phía sau, các đội viên khác cũng bị tấn công, nhưng vì đông người cho nên nếu có người gặp nguy hiểm thì các thành viên bên cạnh vẫn có thể giúp đỡ, giải cứu kịp thời. Băng qua khu rừng heo hút này, cuối cùng mọi người cũng được gặp mặt vua Ma Cây. Nó là một thân cổ thụ khổng lồ, cao tới 10 thước, lớn gấp mấy lần so với những ma cây thông thường. Tán lá của nó rậm rạp, như một cái ô lớn, phủ bóng cả mảng đất ở phía dưới. Vỏ cây của nó đen đúa như than. Dường như vua Ma Cây cảm giác được đội của Nhiếp Ngôn tiến lại gần, nó tỉnh dậy từ trong cơn ngủ mê. Nó mở ra đôi mắt âm u của mình. Vua Ma Cây: Lãnh chúa cấp 5. HP 10000/10000 "Sinh vật cấp lãnh chúa kìa!" Hoàng Hôn sốc. Khi hắn đi rừng Ma Cây cấp khó thì vua Ma Cây chỉ là cấp tinh anh. Sự khác biệt giữa tinh anh và lãnh chúa không chỉ có một tầng thôi đâu. Lượng máu của lãnh chúa còn nhiều hơn gấp mấy lần cấp tinh anh nữa. Nếu mà không có sáo của Ian Pat thì cho dù là đoàn ưu tú của Đế Quốc La Mã Thần Thánh cũng chỉ có nước diệt đoàn ở đây thôi. "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Đứng theo đội hình. Đừng lo lắng gì cả, nghe theo chỉ dẫn của tôi." Nhiếp Ngôn nói rồi phóng thẳng về phía vua Ma Cây. Đầu tiên, Nhiếp Ngôn tiến vào tầm nhìn của vua Ma Cây. "Loài người đáng chết kia, ngươi dám xâm phạm vào lãnh thổ của ta. Xuống địa ngục đi!" Vua Ma Cây rít gào. Nó vung cánh tay khổng lồ, được tạo nên từ những cành cây dài quấn chặt lấy nhau, đánh về phía Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn thấy cánh tay tráng kiện đó sắp đánh tới mình thì nhanh chóng né đi. "Ầm." Tay của vua Ma Cây đánh hụt, tạo thành một hố sâu trên mặt đất. Nhiếp Ngôn chạy về hướng cạnh bên. Vua Ma Cây lại vung tay muốn vồ lấy hắn. Cánh tay khổng lồ của vua Ma Cây ngày càng gần, Nhiếp Ngôn cúi người làm cho tay của vua Ma Cây chỉ xé gió lướt qua trên đầu của hắn. Ấy thế mà cơn gió kia vẫn mạnh đến nỗi làm da mặt hắn bỏng rát. Suýt chút nữa thì hắn bị vua Ma Cây đánh bay. Nhiếp Ngôn lại chạy đi. Dưới sự tấn công dữ dội của vua Ma Cây, Nhiếp Ngôn vẫn có thể né tránh như thường. Nó chưa từng chạm đến dù chỉ một cọng tóc của Nhiếp Ngôn. Nếu một đội thông thường vào phụ bản này, họ sẽ phái chiến sĩ thuẫn giáp lên trước vì chỉ có chức nghiệp này mới chịu nổi sát thương của vua Ma Cây. Chứ nếu là chức nghiệp khác, một đòn của nó thôi cũng đủ để người ta đi đời nhà ma rồi. Nhưng, họ thường bỏ qua một vấn đề quan trọng, đó là chiến sĩ thuẫn giáp mặc một thân áo giáp nặng trịch, chuyển động chậm như rùa, mà các đòn công kích của vua Ma Cây lại có hiệu ứng đánh bay. Nếu chiến sĩ thuẫn giáp không có ai hỗ trợ thì đừng mơ đến gần được vua Ma Cây. Cách tránh né của Nhiếp Ngôn nhìn có vẻ vụng về, nhưng mà mỗi lần cả đội cứ tưởng Nhiếp Ngôn sẽ bị vua Ma Cây đánh trúng, hắn lại thần kỳ né đi được. Hoặc là lăn mình, hoặc là nghiêng người hay nhảy lên, Nhiếp Ngôn chỉ dùng các động tác cơ bản trong trò chơi. Hắn chẳng gặp chút nguy hiểm nào. Hoàng Hôn chấn động lắm. Đạo tặc này mới mạnh mẽ làm sao! Hoàng Hôn lặng lẽ đem Nhiếp Ngôn đi so sánh với các đạo tặc trong đội của hắn. Hắn bỗng phát hiện không một ai ở Đế Quốc La Mã Thần Thánh có thể bì được với Nhiếp Ngôn cả, cho dù chỉ bằng một nửa của Nhiếp Ngôn cũng rất tốt rồi. Đối với Nhiếp Ngôn thì các đòn đánh của vua Ma Cây khá chậm. Mỗi lần tấn công đều cách nhau ít nhất là 1 giây. Nhiếp Ngôn muốn né đi thì chẳng có gì là khó. Giống như việc kêu một người trưởng thành đi giải toán của học sinh tiểu học vậy, vô cùng đơn giản. Thấy lực chú ý của vua Ma Cây đã bị mình thu hút, Nhiếp Ngôn hét lên trong kênh đội ngũ: "Nước Sôi dẫn đầu, các tay cận chiến khác theo sau. Các pháp sư không được đến gần vua Ma Cây trong phạm vi 30 mã." Nước Sôi xông tới vua Ma Cây. Vì vua Ma Cây chỉ mải chú ý đến Nhiếp Ngôn cho nên Nước Sôi rất nhanh đã đuổi kịp nó. Hắn tung một chiêu Lá Chắn Va Chạm và một chiêu Anh Dũng Tấn Công. "Đậu xanh! Phòng ngự của thằng cha vua Ma Cây này cao bà cố luôn!" -36. -52. Mặc dù Nước Sôi có sáo của Ian Pat trong tay nhưng sát thương của hắn cũng chỉ có bấy nhiêu. Những tay đánh cận chiến nối đuôi theo sau, bao quanh vua Ma Cây. Dưới sự tấn công mãnh liệt từ Nước Sôi, giá trị thù hận của vua ma cây nhanh chóng chuyển dời lên người hắn. Nó bắt đầu công kích Nước Sôi. "Pháp sư, ra tay đi!" Nhiếp Ngôn vừa nói hết câu thì vô số phép thuật cũng được ào ào xả ra. Chúng bay lên không trung rồi rơi xuống người vua Ma Cây, nổ tung tóe. Các giá trị thương tổn liên tiếp bay lên từ trên đầu vua Ma Cây, đa số là dưới 10 điểm, một số khác là "hụt," cao nhất là tầm 30 điểm. Đây là sát thương của Hoàng Hôn và Đường Nghiêu. Hoàng Hôn mặc Bóng Tối Đầu Đông, còn Đường Nghiêu thì mặc Người Lửa. Hai bộ trang bị này đều xuất phát từ phụ bản rừng Lửa Đen, vậy nên sát thương còn tạm chấp nhận được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang