[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 53 : Tấm thuẫn tròn cao cấp
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 21:30 20-01-2020
.
"Có gì đâu. Lúc nãy tôi nói chuyện với bọn nó bằng tiếng Long tộc ấy mà. Bọn nó tưởng tôi là Long tộc. Ở thời kỳ Đen Tối, tộc Hắc Tinh Linh là nô lệ của Long tộc, cho tới nay, bọn nó vẫn làm tôi tớ cho người ta đấy, thế nên bọn nó mới cung kính với tôi như vậy. Tôi còn moi được một nhiệm vụ phụ từ bọn nó nữa kìa. Khi nào về thành, mọi người chỉ cần đi trả nhiệm vụ là được." Nhiếp Ngôn nói.
"Tiếng của Long tộc cơ á? Cậu học ở đâu đấy?" Yểu Yểu hỏi. Nhiếp Ngôn có thật nhiều bí mật làm sao, luôn luôn làm cho người ta ngạc nhiên không ngớt.
"Ừ ừ, nghe nói sinh vật Long tộc hiếm gặp lắm mà." Đường Nghiêu cũng tò mò nói. Anh bạn Nhiếp Ngôn của hắn quả thật càng ngày càng trâu bò rồi. Đến cả tiếng Long tộc mà hắn cũng biết.
Hoàng Hôn thì ngược lại, không tỏ vẻ gì nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực lên. Hắn tự hỏi phải chăng việc Nhiếp Ngôn học được tiếng Long tộc và sinh vật Long tộc ở thị trấn Link có quan hệ với nhau?
Đến đây thì Nhiếp Ngôn mới biết mình nói lỡ lời rồi. Khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Hôn thì cũng biết người ta đã đoán ra được gì đó.
"Có một hôm, tôi lạc tới một thung lũng, nhìn thấy một quyển sách. Tôi mở sách ra đọc thì biết đó là một quyển biên niên sử, ghi chép về những năm tháng xa xưa. Sau đó, cũng chẳng biết thế nào mà tôi học được tiếng Long tộc luôn, còn có tiếng cổ đại và tiếng Khổng Lồ Kosat nữa. Tiếp đến là tôi bị một sinh vật Long tộc truy sát, cũng hên là tôi thoát được." Nhiếp Ngôn giả vờ bâng quơ nói.
Nhiếp Ngôn nói vậy chẳng qua là để Hoàng Hôn nghe. Hắn đương nhiên sẽ không khai ra chương Dũng Khí rồi.
Hoàng Hôn nghe xong thì mới vỡ lẽ. Dù sao thì đây là bí mật của Nhiếp Ngôn, hắn cũng không tiện đi hỏi cặn kẽ.
"Thật ra thì mấy thứ ngôn ngữ này cũng không khó học lắm đâu. Mọi người chờ cấp cao hơn tí, đến thư viện công cộng, tốn 1 đồng vàng là có thể học được tiếng cổ đại, hoặc là đến thư viện tộc Khổng Lồ, chỉ cần 3 đồng vàng là học được tiếng Khổng Lồ Kosat."
"Làm sao cậu biết hay thế?" Hoàng Hôn ngạc nhiên hỏi.
"Thì mọi người cứ tới thư viện công cộng đọc qua một lượt các sách ở đó, mọi người sẽ biết thêm được rất nhiều thứ về đại lục Atlanta. Trong thư viện còn có các sách liên quan đến các chức nghiệp khác nhau. Nếu mọi người đọc được hết thì đảm bảo ai cũng có thể thăng cấp thành cao thủ ngay."
"Đâu có ai rảnh để tới thư viện công cộng đọc sách chứ. Ở đó sách nhiều không đếm xuể, cuốn nào cuốn nấy đều là trăm vạn chữ trở lên. Giờ mà tôi đi đọc bằng hết cái đống sách miêu tả chức nghiệp với cả lịch sử thế giới gì đó thì ít nhất cũng mất cả tháng trời. Làm gì có ai rảnh rỗi đến thế."
"Cũng đúng ha, không có ai rảnh để đọc hết mấy cuốn sách dày cộm đó đâu."
Kiếp trước, Nhiếp Ngôn cũng chơi đạo tặc nhưng lại thất bại liên miên. Thế nên, hắn trở nên rất thích đọc sách. Lịch sử và các điển tích của đại lục Atlanta vô cùng cuốn hút, mang đậm nét nhân văn và triết lý. Hắn "cắm trại" ở thư viện hơn một tháng trời, đọc tất tần tật từ lịch sử xa xưa của phái đạo tặc đến tiểu sử và kỹ năng đặc biệt của những đạo tặc truyền kỳ, không sót chữ nào. Nhiếp Ngôn đọc càng nhiều thì biết càng nhiều, hắn hiểu ra được không ít thứ. Lúc rời khỏi thư viện, hắn đã nắm được rõ hơn nhiều vấn đề về chức nghiệp đạo tặc. Cộng thêm mấy năm mài dùi khổ luyện nữa, cuối cùng hắn cũng leo lên được top 50 trên bảng xếp hạng chức nghiệp, và được tính là có chút tiếng tăm.
"Tôi chỉ đọc sơ qua thôi. Cơ mà mấy tiểu sử của các nhân vật đọc cũng hay lắm." Nhiếp Ngôn cười nói.
Nhiếp Ngôn còn có thời gian rảnh rỗi để đến thư viện đọc sách, còn các đội viên khác, từ khi Tín Ngưỡng mở cửa, thì phải liều sống liều chết để cày cấp cho tới bây giờ, thế mà vẫn bị Nhiếp Ngôn dễ dàng bắt kịp và vượt lên trước. Trái tim của bọn họ nghẹn ngào biết bao.
Các đội viên chỉ biết cảm thán một tiếng, rồi không quan tâm về vấn đề này nữa.
"Không biết sau khi trả nhiệm vụ thì ta được thưởng cái gì nhỉ?" Nước Sôi nói. Điều mà mọi người để ý nhất vẫn là vấn đề tiền thưởng mà.
"Cây sáo này để làm gì thế?"
"Đây là cây sáo của Ian Pat, vật phẩm nhiệm vụ. Trước khi rời phụ bản, chúng ta phải đem trả cho NPC." Nhiếp Ngôn chia sẻ thuộc tính của cây sáo với cả đội. Mọi người ai cũng xuýt xoa. Vật phẩm nhiệm vụ này mới "trâu bò" làm sao. Trang bị kiểu này mà đem được ra ngoài kia, đám người chơi không phát cuồng lên mới là lạ.
Nhiếp Ngôn có chương Dũng Khí rồi nên hắn chẳng để vào mắt cây sáo của Ian Pat nữa.
"Tiếc thật. Thế mà phải đem trả cho NPC."
Các thành viên trong đội rất bất mãn.
Nhiếp Ngôn mở bảng giao dịch ra, đưa cây sáo cho Nước Sôi. Món đồ này phải được giao cho lá chắn chủ lực mới có thể phát huy đầy đủ công dụng của nó.
"Trời đất! Tôi có tận 700 HP này! Cho dù bây giờ gặp phải vua Ma Cây tôi cũng chẳng cần phải sợ nữa." Sau khi Nước Sôi xem lại thuộc tính của mình thì tự tin hơn hẳn.
"Anh chớ có xem thường vua Ma Cây của phụ bản cấp chuyên gia. Thằng cha này khó nhai lắm. Anh cứ ở đó mà cười. Hiện tại linh mục vẫn chưa học Hồi Sinh. Tôi biết chỗ để kiếm thêm một cuốn Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản nữa đấy. Trong đội có hai linh mục biết hồi máu thì sẽ đỡ hơn nhiều." Nhiếp Ngôn thẳng thừng cho Nước Sôi một gáo nước lạnh.
"Không phải chứ. Vua Ma Cây ở độ khó cấp chuyên gia khó đối phó đến vậy à?"
Dù gì thì Nước Sôi cũng chưa từng đánh qua vua Ma Cây cấp chuyên gia. Khi nghe Nhiếp Ngôn nói thế, hắn cũng phải bớt bỡn cợt lại.
Từ khi bước vào phụ bản cấp chuyên gia đến bây giờ, tiền lời của cả đội đã vượt xa tưởng tượng của mọi người. Không kể đến mấy món trang bị mà Nhiếp Ngôn đã lấy, tổng số các trang bị đồng và sách kỹ năng thu hoạch được, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới. Nếu mà Nhiếp Ngôn có thể dẫn dắt đội của họ đi nhiều thêm mấy lần thì tốt biết bao. Nghĩ là một chuyện, họ biết Nhiếp Ngôn không phải là thành viên chính thức của đội. Bọn họ vẫn nhớ lời của Nhiếp Ngôn, đây là lần cuối hai bên hợp tác với nhau, sau này, Nhiếp Ngôn sẽ không bao giờ theo chân đội của họ nữa. Thế nên họ rất bực mình Trần Bác vì gã đã xúc phạm Nhiếp Ngôn. Lúc mà Nhiếp Ngôn đá Trần Bác ra khỏi đội, họ đúng là bất bình lắm, vì dù gì thì Trần Bác cũng là thành viên chính thức kia mà, Nhiếp Ngôn làm như vậy thật quá chuyên chế. Nhưng hiện tại, tâm lý của họ đã thay đổi 180 độ.
Có được cây sáo của Ian Pat trong tay, Nước Sôi trở thành một cỗ xe tăng chân chính, lại được các linh mục ở phía sau chữa trị cho nên một mình hắn có thể đồng thời gánh năm con ma cây. Hắn đánh đâu thắng đó, dũng mãnh vô cùng. Nhờ vậy mà đoạn đường vừa qua, cả đội có thể thả lỏng hơn rất nhiều khi thanh lý quái vật.
Trang bị mà cả đội thu vào ngày càng nhiều, một cuốn Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản, và thêm hai món trang bị bạc. Một trong số đó là một đôi găng tay của đạo tặc, +3 sức mạnh và +2 cảm giác, thuộc về Nhiếp Ngôn. Món còn lại là tấm thuẫn tròn nhỏ của chiến sĩ thuẫn giáp +15% phòng ngự và +5 thể chất. Các đội viên đều trợn mắt nhìn. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy tấm thuẫn chất lượng tốt thế này.
Thuẫn tròn so với lá chắn lớn thì không giống nhau. Phòng ngự của nó không cao như những lá chắn thông thường nhưng vì nó rất nhẹ cho nên ảnh hưởng rất nhỏ đến khả năng hoạt động của các chiến sĩ thuẫn giáp. Mà thuẫn tròn có phòng ngự cao thì lại càng đắt giá.
"Đúng là đậu xanh mà. Nhóm kia của tôi đi rừng Lửa Đen chưa bao giờ lượm được tấm thuẫn tròn nào tốt đến vậy." Hoàng Hôn trừng mắt. Tỷ lệ rơi đồ gì thế kia? Từ lúc hắn cùng cả đội vào phụ bản này, trang bị cứ rơi ra hết món này đến món khác. Đừng nói đến mấy trang bị đồng lúc trước, bây giờ bọn hắn lại còn lượm được hẳn một tấm thuẫn tròn cấp bạc tốt đến không thể tốt hơn. "Nếu mọi người muốn bán thì hội trưởng bên tôi nhất định sẽ ra 10 bạc hoặc hơn cho mọi người."
Tất cả người chơi đều hiểu được chiến sĩ thuẫn giáp có một tấm thuẫn tròn tốt có ý nghĩa như thế nào với một đội. Chiến sĩ thuẫn giáp có thể trụ vững trước sát thương của Boss tương đương với việc toàn đội cũng có thể sống xót. Vì thế mà trang bị phòng ngự của chiến sĩ thuẫn giáp ở trên thị trường đều có giá trên trời. Mặc dù giá đấu giá phải nói là kỷ lục, nhưng những thứ đó vẫn luôn là mục tiêu săn đón của các đoàn, đội lớn.
"Chúng tôi sẽ không bán tấm thuẫn này!" Vũ Lam hít sâu rồi nói. Tấm thuẫn này nói lên được cho dù không có Nhiếp Ngôn thì đội của cô vẫn có thể đi đến các phụ bản khác có đẳng cấp cao hơn. Vậy nên đừng nói là 10 bạc, cho dù là 20 bạc cô cũng không bán.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện