[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 51 : Hắc Tinh Linh

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 21:29 20-01-2020

.
Rương bạc này không có khóa cho nên Nhiếp Ngôn chỉ việc mở nó ra bằng tay thôi. Hệ thống: Bắt đầu quá trình mở rương báu. Độ hoàn thành 37%... Độ hoàn thành 53%... "Xoạch." Rương báu được mở ra. Nhiếp Ngôn đưa tay mò mẫm dưới đáy rương. Rương báu trong phụ bản chứa đồ ngẫu nhiên, còn việc đó là thứ gì thì phụ thuộc vào ăn ở của mỗi người. Nhiếp Ngôn lần mò thật lâu mới lôi ra được một cuốn sách kỹ năng và một chiếc dây chuyền từ trong rương. "Ra đồ trang sức này, mình ăn ở tốt ghê." Nhiếp Ngôn khoái trá. Trong số các loại trang bị thì trang sức (bao gồm nhẫn, dây chuyền và huy chương) là khó tìm nhất và có giá nhất. Nhiều ngươi chơi phải chịu để các ô trang sức của mình trống không vì không có hàng đấy. Vòng cổ rừng xanh: Chưa giám định. Nhiếp Ngôn sử dụng Ánh Mắt Tinh Tường nhìn qua. Vòng cổ rừng xanh (trang bị bạc): yêu cầu cấp độ: 0. Thuộc tính: Phòng thủ 2 - 3. Nhanh nhẹn +2. Cảm giác +1. Trọng lượng: 1 cân. Quy định người sử dụng: Không có. Đây đúng là đồ tốt, lại còn là trang bị bạc nữa chứ, thật là bất ngờ đáng mừng. Xong đâu đấy, Nhiếp Ngôn đi kiểm tra cuốn sách kỹ năng còn lại. Đó là một cuốn Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản, là thuật trị thương cấp thấp nhất của linh mục. Vì sách này chỉ rơi ra trong phụ bản nên rất khó kiếm. Giá của nó cao tận trời, thậm chí còn cao hơn cả một trang bị bạc. Nhiếp Ngôn lấy vòng cổ rừng xanh rồi cho nên không để ý nhiều tới cuốn Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản nữa. Nói cho cùng thì cuốn sách đó chỉ tầm 3 bạc mà thôi, hắn nào có tiếc gì chút tiền ấy. Nhiếp Ngôn tung người xuống khỏi vách đá. "Vận may không tồi, trong rương là một sợi dây chuyền và một quyển sách kỹ năng Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản. Mọi người lấy sách kỹ năng còn dây chuyền là của tôi nhé." Nhiếp Ngôn lấy trang bị thì không phải trả tiền. Đội của Vũ Lam muốn có trang bị là vì họ muốn chia tiền cho Hoàng Hôn. Dù gì họ cũng mời người ta tới giúp, không thể để người ta ra về tay trắng được. "Thuộc tính của sợi dây chuyền này tốt thật." Mắt của Nước Sôi và những người khác trừng muốn rớt ra. Đây là dây chuyền cấp bạc lận đó, giá của nó phải là bao nhiêu cho đủ?! Thế nhưng họ chỉ có thể ngậm ngùi nhìn Nhiếp Ngôn cất dây chuyền vào ba lô thôi, vật này đã có chủ rồi. "Không nhờ cậu Niết Viêm mở rương thì bọn tôi không thể lấy được cuốn sách này rồi. Để bên tôi bỏ tiền ra mua cuốn Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản này đi." Vũ Lam nói. Cô không muốn chiếm tiện nghi của Nhiếp Ngôn. Cuốn sách này là do Nhiếp Ngôn tìm thấy, chứ đội của họ nào có đóng góp gì. "Chị đã nói vậy thì tôi không khách sáo nữa. Giá thị trường của Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản là 3 bạc, thế mà đôi khi người ta còn mua không được đấy. Nhưng tôi sẽ hạ giá cho mọi người, 2 bạc thôi. Mọi người thấy thế nào?" Nhiếp Ngôn nói rành mạch. "Cậu còn không biết ý mà vờ từ chối chị ấy một chút à?" Yểu Yểu tức giận dậm chân. Nhiếp Ngôn lại nhe răng cười: "Người ta đưa tiền cho thì tội gì không lấy. Được tiền mà không lấy thì chính là đầu đất. Nếu cậu muốn cuốn Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản này thì tôi sẵn sàng đưa cho cậu, cho dù cậu muốn mười quyển như thế tôi cũng ráng tìm giúp cho. Nhưng mà đội trưởng của cậu muốn trả tôi tiền vì không muốn mắc nợ tôi. Nếu tôi từ chối thì người ta sẽ thấy tôi giả dối, còn tôi cũng thấy mệt mấy trò này." "Đội của tôi bôn ba khắp nơi mới thu được 5 bạc, vậy 2 bạc này cho bọn tôi nợ được không?" Vũ Lam khó khăn hỏi. Nếu mà cô xuất ra 2 bạc bây giờ thì tình hình tài chính của đội sẽ rất chông gai. "Đội của chị nghèo đến thế à? 2 bạc cũng muốn ghi nợ? Vậy thôi khỏi đi. Biết đời nào trả nổi hả trời." Nhiếp Ngôn khoát tay. Hắn không tưởng tượng nổi làm sao một đội mười mấy người lại không trả được 2 bạc. Thật ra thì đội của Vũ Lam đã được tính là có ăn có để rồi. Nhưng họ vẫn không sánh được với Nhiếp Ngôn giàu nứt khố đổ vách. Các thành viên khác trố mắt nhìn nhau. 2 bạc là một số tiền không hề nhỏ! Ấy thế mà Nhiếp Ngôn lại chẳng coi vào đâu. Người này chắc là giàu phải biết. Yểu Yểu kéo gấu áo của Nhiếp Ngôn. Cô nhìn hắn bằng một đôi mắt lúng liếng, đầy ngây thơ vô hại. "Niết Viêm, cậu thật sự sẵn lòng cho tôi mười cuốn Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản hả?" "Ừ thì tôi nói thế thôi chứ tôi kiếm đâu ra mười cuốn ngay bây giờ chứ." Nhiếp Ngôn cảm thấy lành lạnh sau gáy. Hắn biết cô phù thủy nhỏ này chẳng tốt đẹp gì mà. "Hừ, chẳng có chút thành ý nào hết." Yểu Yểu giả vờ giận dỗi nhưng trên môi lại nở nụ cười. Đương nhiên, cô sẽ không thật sự cần mười cuốn Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản của Nhiếp Ngôn rồi. Cô chỉ muốn đùa hắn chút thôi. Đường Nghiêu ngẩng cổ lên nhìn lại phía vách núi. Chiếc rương báu được giấu tận trên đó mà Nhiếp Ngôn cũng tìm ra được. Hắn quả thực càng ngày càng không hiểu rõ Nhiếp Ngôn. Người anh em mà hắn cùng lớn lên hồi bé đã thay đổi rất nhiều, đến nỗi hắn thiếu đường không nhận ra được. Tuy nhiên, hắn chắc chắn rằng cho dù Nhiếp Ngôn có thay đổi ra làm sao thì Nhiếp Ngôn vẫn là anh em của hắn! "Tiếp đến, chúng ta phải dụ cho hai tên Hắc Tinh Linh đi theo mình. Trước mặt là đường dẫn đến thung lũng. Chúng ta sẽ chia làm hai đội, một đội do tôi dẫn đầu, đi vào trước, đội còn lại thì cách xa lối vào thung lũng một chút. Hai tên Hắc Tinh Linh này rất xảo quyệt, thế nên ta phải dụ cho chúng nó vào đây trước rồi chặn lại lối vào thung lũng, sau đó mới có thể dùng bụi hiện thân được. Tất cả mọi người phải thật chú ý vào, sức chiến đấu của hai tên Hắc Tinh Linh này không ra sao nhưng chúng được cái chạy nhanh lắm. Thế nên chúng ta phải hết sức cẩn thận, đừng để chúng chạy thoát. Nếu chúng nó thoát được một lần thì lần sau sẽ rất khó để cho chúng vào tròng." Nhiếp Ngôn nói ra kế hoạch của mình với cả đội. Thế là đoàn người chia ra làm hai nhóm, một nhóm chín người, một nhóm mười người. Một nhóm được ngồi nghỉ tại chỗ để chờ lệnh, nhóm kia thì tiến vào thung lũng. Đoàn người của Nhiếp Ngôn di chuyển một cách lặng lẽ. Có một khoảng tối ở phía trước bên trái, nhưng Nhiếp Ngôn không cảm giác được gì. "Không lẽ hai tên Hắc Tinh Linh nọ không bám theo mình sao?" Hắn tự hỏi. Trong lúc Nhiếp Ngôn còn đang suy nghĩ thì hắn cảm giác được có thứ gì đó đang ở phía sau, cách khoảng 10 mã. "Chúng đang đến đấy." Nhiếp Ngôn mỉm cười. Hai tên Hắc Tinh Linh này rất nhát gan nên chúng luôn dính lấy nhau như hình với bóng, như vậy càng thuận tiện để Nhiếp Ngôn tiêu diệt chúng cùng một lượt. Nhóm Nhiếp Ngôn tiến vào một thung lũng, hai bên là vách đá cao chót vót hơn 10 mã, chỉ có một lối đi nhỏ hẹp ở giữa rộng đủ cho năm hoặc sáu người qua. Nơi chật hẹp thế này là địa điểm lý tưởng để bày mai phục. Nhiếp Ngôn thầm nhủ hắn phải tóm được hai tên Hắc Tinh Linh nội trong lần này. Chúng tinh vi lắm, không thể bị lừa mãi được đâu. Nhiếp Ngôn cảm giác được hai tên Hắc Tinh Linh đó đứng ở lối vào thung lũng băn khoăn một lát rồi mới tiến vào. "Chúng mắc bẫy rồi. Giờ chỉ việc bắt 'cá nằm trên lưới' nữa thôi." Nhiếp Ngôn vui vẻ trong lòng. Hắn nói trong kênh đội ngũ: "Vũ Lam, mọi người lại đây được rồi. Mọi người nhớ chặn lối vào thung lũng lại, nhất quyết không được để hai tên này chạy mất đấy!" Bị Nhiếp Ngôn gọi bằng tên, Vũ Lam cảm thấy thật kỳ cục và không thoải mái chút nào. Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc để nghĩ đến những chuyện như thế. Cô hướng dẫn những người còn lại đi về phía thung lũng. "Bọn tôi tới nơi rồi!" Vũ Lam nhắn lại cho Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn mở gói bụi hiện thân ra làm chúng bay khắp nơi, bao trùm toàn bộ thung lũng. Đám bụi lững lờ bay tới chỗ tối tầm 10 mã gần đó, ngay lập tức có hai tên gầy oắt như con khỉ chạy ra, cơ thể của chúng từ từ hiện rõ đường nét. Chúng chỉ có da bọc xương, gầy như que củi. Da chúng màu xám tro, quần áo tả tơi rách nát, lỗ tai chúng thì vừa dài vừa nhọn. Nếu so sánh với tộc Tinh Linh (hay còn gọi là Bạch Tinh Linh) xinh đẹp thì hai tên này đúng là xấu thôi rồi. "shougoshougo!!" Một trong hai tên Hắc Tinh Linh rú lên một tiếng rất chói tai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang