[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 48 : Kỹ thuật như thần!
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 11:11 16-11-2019
.
"Ánh mắt của cậu Niết Viêm tinh tế quá. Tìm được một vị trí thật tốt!" Hoàng Hôn nói một cách đầy thán phục. Kiến thức của hắn so với Vũ Lam và Nước Sôi rộng hơn nhiều lắm. Dù gì thì hắn cũng được đi cùng lão đại Hồ Ly Ngái Ngủ vào không biết bao nhiêu là phụ bản khó nhằn, thế nên một vài kỹ xảo khi đánh phụ bản hắn không thể không biết được.
"Anh nói xem Niết Viêm đang làm gì thế?" Vũ Lam tuy là đội trưởng nhưng đội của bọn họ chỉ là một đội thường thường bậc trung, không thông thạo lắm đối với các tình huống khi đi đánh phụ bản. Nếu không thì họ đã không bị diệt đoàn ở phụ bản thông thường của rừng Ma Cây rồi.
"Lúc đánh phụ bản thì việc quan trọng bậc nhất đó là tìm được một vị trí thích hợp để tấn công một con quái vật nào đó trong nhóm quái, làm thế nào chỉ kéo đi một đến hai con từ bầy quái thôi. Nhờ thế, cả đội mới có tiêu diệt từng nhóm nhỏ trong đàn quái lớn. Thường thường thì việc này đều do các đạo tặc dùng cung nỏ đảm đương. Mọi người phải biết là đám mười tám con quái vật ở đằng trước đứng rất gần nhau, một khi quấy nhiễu một con thì cả bầy ma cây cũng sẽ nối đuôi nhau mà đến đây. Phụ bản cấp chuyên gia nó khó thế đấy. Ngay cả đám quái nhỏ cũng khó đánh muốn chết. Tôi vừa nhìn qua rồi, nhưng tôi chẳng tìm thấy được chỗ nào có thể thuận lợi ra tay được. Đến khi nhìn thấy cậu Niết Viêm leo lên cành cây kia mới hiểu. Nơi đó là địa điểm tốt nhất để dụ quái. Nếu người chơi không có mắt nhìn tinh tế thì căn bản không thể nhận ra được đâu! Trong đội mà có được đạo tặc bậc này thì tỉ lệ sống sót của đội trong phụ bản phải tăng ít nhất là 30% đấy." Hoàng Hôn cặn kẽ giải thích cho cả đội. Hắn không hề che dấu sự ngưỡng mộ của mình đối với Nhiếp Ngôn.
Vũ Lam im lặng không nói gì. Cô cứ tưởng mình có đủ năng lực để gánh vác được một đội ngũ, ai ngờ ý nghĩ đó của cô mới non nớt làm sao.
Lúc Yểu Yểu nhìn Nhiếp Ngôn, trong mắt cô toát lên ánh sáng ngời ngời. Địa vị của Nhiếp Ngôn trong lòng cô giờ đã thăng cấp cao đến nỗi, trừ chị Vũ Lam ra, thì hắn là người đầu tiên khiến cô bội phục như thế.
"Chẳng qua là cho dù có tìm được vị trí tốt nhất đi nữa thì việc chỉ dụ một hai con ma cây ra khỏi đàn cũng đòi hỏi đạo tặc phải có mắt nhìn và độ nhạy bén cao. Chỉ cần đi sai một ly thôi thì đạo tặc vẫn có thể dụ hết cả đàn ma cây chạy tới đây, từ đó dẫn đến diệt đoàn. Ngay cả đạo tặc ưu tú nhất cũng khó có thể không mắc sai lầm." Hoàng Hôn nhìn về phía Nhiếp Ngôn và nói với vẻ hơi lo ngại.
Nhiếp Ngôn đứng trên chạc cây, dao găm dắt ở thắt lưng. Hắn rút nỏ ra, lắp vào cánh tay trái. Mắt hắn đặt vào vị trí ngắm bắn hình dấu cộng và hướng về phía đám ma cây. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi. Nhiếp Ngôn thật sự rất căng thẳng vào lúc này. Hắn đang nắm mười chín mạng người ở trong tay đấy!
Không gian như ngừng lại. Nhiếp Ngôn chỉ cảm thấy xung quanh trống rỗng, trước mắt hắn chỉ còn có cây nỏ trên tay hắn và mục tiêu rõ ràng phía trước.
Từng giây từng phút trôi qua. Nhiếp Ngôn vẫn đang chờ đợi cơ hội.
Đa số những con ma cây đều chỉ đứng yên, chỉ thỉnh thoảng với có một hai con ma cây di động một chút. Khoảng cách giữa mỗi con ma cây đều tầm tầm 2 mã. Điều này rất nguy hiểm khi dụ quái.
Mười tám đội viên còn lại đang chăm chú dõi theo Nhiếp Ngôn. Mới đầu thì mọi người chẳng cảm thấy gì, nhưng sau khi nghe Hoàng Hôn giải thích xong, tất cả mới hiểu được tính mạng của mình đều đang đặt cả vào Nhiếp Ngôn. Một khi đám ma cây phía trước phát hiện ra họ rồi tấn công lại đây, họ biết chạy đi đâu trốn trong cái phụ bản bị đóng kín như thế này chứ?
Nhiếp Ngôn vẫn ở trên cây, lăm lăm chiếc nỏ trong tay không nhúc nhích. Nhìn hắn chẳng khác gì một pho tượng.
Thời gian chợt như ngừng trôi.
Ánh mắt của Nhiếp Ngôn từ điểm ngắm và con ma cây ở phía xa tạo thành một đường thẳng.
Một trận gió thổi qua trong rừng khiến đám lá cây rào rạt rơi xuống như những cánh bướm đang bay.
Nhiếp Ngôn nhìn xuyên qua đám lá rụng bị gió cuốn đi, tốc độ gió trở lại bình thường.
Hắn đột ngột nâng nỏ lên, bóp cò. Dây nỏ run bần bật. Các mũi tên được bắn ra mãnh liệt uốn lượn. Vù vù vù. Ba mũi tên bay ngang qua không trung, không phải theo cùng một đường thẳng mà lại chĩa ra ba hướng khác nhau.
"Thôi xong. Niết Viêm bị run tay!" Hoàng Hôn sợ hãi than. Phải biết là trong khoảnh khắc bắn tên ra, tay của người chơi không thể run, không thể cẩu thả. Chỉ cần một chút sai lầm thôi thì cả đội có thể sẽ bỏ mạng.
Người bắn tên, không cần biết là chức nghiệp gì, phải vượt qua được tâm lý hồi hộp căng thẳng. Bởi vì một mũi tên này sẽ quyết định số phận của cả đội. Dưới áp lực tâm lý cao như thế thì cho dù là một tay chơi già đời cũng có thể vì quá lo lắng mà mắc sai lầm. Mà kết quả của sai lầm đó chính là cả đội sẽ bị diệt vong.
"Xem ra tâm lý của anh chàng Niết Viêm này cũng không cứng cỏi lắm." Hoàng Hôn nghĩ.
Nghe Hoàng Hôn nói xong, tâm trạng của tất cả mọi người trong đội đều như đứng trên đống lửa.
"Nước Sôi chuẩn bị sẵn sàng nào. Đứng chặn ở tọa độ 289. 288. 212!" Nhiếp Ngôn bắn tên xong thì không thèm nhìn xem chúng đi về đâu mà vội vã nhảy từ cành cây xuống, chạy về phía đội.
Hoàng Hôn và các đội viên khác nhìn về phía trước thì thấy mũi tên đầu tiên xuyên qua đám ma cây bắn về phía một thân cây xa nhất. Mũi tên thứ hai thì găm vào một thân cây khác ở phía Tây. Tóm lại không có mũi nào bắn trúng ma cây cả mà chỉ trúng vào thân cây phát ra hai tiếng "phấp" trầm đục, làm đám ma cây ở gần đó chú ý. Có hơn mười con ma cây theo hướng âm thanh mà chạy đi tìm kiếm.
Còn mũi tên thứ ba thì bắn trúng một con ma cây gần nhất. Hai con ma cây phát hiện ra Nhiếp Ngôn liền giương nanh múa vuốt mà lao tới.
Hai con ma cây này nhanh chóng thoát ly khỏi đàn và rơi lại phía sau. Chúng chỉ mải miết đuổi theo Nhiếp Ngôn thôi.
Vậy là Nhiếp Ngôn chỉ dụ về hai con ma cây mà không làm những con còn lại chú ý!
"Cậu ta giỏi quá. Đúng là kỹ thuật như thần." Hoàng Hôn thở dài đánh thượt một cái. Những đội viên khác có thể không thấy rõ sự việc vừa diễn ra, nhưng hắn thì lại khác. Thứ mà Nhiếp Ngôn cầm trên tay chính là một cái nỏ bắn nhiều phát. Ba mũi tên bắn về ba hướng khác nhau. Hai mũi tên đầu tiên là để dụ đám ma cây rời đi. Mũi tên cuối cùng chỉ dụ hai con ma cây lại đây. Vậy là lúc bắn tên, tay của Nhiếp Ngôn không phải do lo lắng mà run, mà là để tạo lực đủ mạnh làm thay đổi hướng bay của các mũi tên! Loại kỹ thuật cao siêu như thế này Hoàng Hôn chỉ được nghe qua ở trong truyền thuyết thôi.
Cùng một cái nỏ, nếu người sử dụng khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau!
Hoàng Hôn lén ghi lại đoạn băng này. Các đoạn phim như thế, nếu người trong phim không đồng ý thì người quay sẽ không thể tung lên mạng được, tuy nhiên họ vẫn có thể chia sẻ cho bạn bè mình coi. Hoàng Hôn muốn đưa cho lão đại Hồ Ly của mình xem.
Đây mới gọi là đạo tặc đứng đầu!
Toàn bộ quá trình dụ quái này đều có thể để các đạo tặc khác xem như là "sách giáo khoa" mà học tập.
Đánh nhau với hai con ma cây thì không khó lắm. Nước Sôi đứng chắn một con, Nhiếp Ngôn làm choáng con ở phía sau. Các chức nghiệp cận chiến ở phía sau đồng loạt xông lên. Các pháp sư cũng cùng nhau tung phép. Đùng đùng đùng, tiếng phép thuật rơi trên người ma cây rồi nổ tung tóe.
Cánh tay của ma cây quét một đường, đẩy lùi được đám cận chiến. Nước Sôi hét to, cứng rắn không lùi. Hắn dùng lá chắn tung ra một chiêu Va Chạm.
"Các chiến sĩ thuẫn giáp nghe rõ, tấn công không cần như vũ bão nhưng nhất định phải vững vàng. Mặc kệ là lúc nào, không được đặt trọng tâm về phía trước." Nhiếp Ngôn nhìn lối đứng của Nước Sôi và nói. Đúng là kỹ thuật của Nước Sôi không tồi, nhưng mà so với các cao thủ mà Nhiếp Ngôn biết thì còn kém lắm.
Trên thực tế thì người mạnh hơn với Nhiếp Ngôn ở kiếp trước rất nhiều. Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều chỉ mới tham gia trò chơi không lâu, ai ai cũng còn trong giai đoạn tìm tòi học hỏi các kỹ xảo chiến đấu. Còn Nhiếp Ngôn thì đã có kinh nghiệm mười năm chơi đạo tặc, các kỹ thuật đó hắn đã thuộc nằm lòng. Người ta nói rằng "hay làm thì quen tay." Hắn chơi Tín Ngưỡng lâu như thế cho nên mấy thứ đó hắn đều giỏi vượt trội hơn đám người mới chơi ở kiếp này. Những việc mà Nhiếp Ngôn đang làm lúc này, mười năm sau, các cao thủ ai ai cũng biết cả. Những kỹ thuật khó mà ngay cả Nhiếp Ngôn không dám trưng ra mới đúng là những tuyệt kỹ!
Nước Sôi điều chỉnh lại thế đứng của mình. Lúc trước, hắn đúng là không phục Nhiếp Ngôn. Nhưng sau khi thấy Nhiếp Ngôn thực hiện pha dụ quái vừa rồi, mặc dù hắn không nhìn rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn rất chấn động. Hắn đã xếp Nhiếp Ngôn vào hàng ngũ siêu cấp cao thủ, cho nên những lời mà Nhiếp Ngôn nói ra hắn tin đến sái cổ.
Sau khi Nước Sôi đổi lại cách đứng chắn thì cho dù con Boss có tấn công dữ dội thế nào hắn vẫn đứng vững. Bước chân của hắn luôn rất kiên định. Tất cả áp lực đều được giải tỏa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện