[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 47 : Sự khác biệt giữa người với người!
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 02:09 07-11-2019
.
Trong rừng cây, nguy hiểm luôn rình rập khắp mọi nơi. Thỉnh thoảng, cả đội lại gặp phải bẫy. Đoạn đi tra bẫy, Nhiếp Ngôn suýt rơi vào một hố bùn. Cũng hên là hắn đủ cẩn thận để tránh được cái hố đó. "Nếu mà rơi vào hố bẫy kia thì mất mặt phải biết." Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Nhiếp Ngôn liền quyết định không thông báo về hố bùn này. Về phần Trần Bác, gã chỉ chọn những nơi mà Nhiếp Ngôn đã kiểm tra qua để đi, rồi vờ nhìn ngó phía trước.
Hơn mười phút trôi qua, chẳng có việc gì để Trần Bác có thể làm cả. Những nơi Nhiếp Ngôn đã tra xét qua đều chưa từng có bẫy sót lại.
Thấy Nhiếp Ngôn đã đi qua chỗ đất trống phía trước rồi, Trần Bác mới làm bộ kiểm tra lung tung quanh đó. Gã bước thẳng qua nơi mà Nhiếp Ngôn vừa đi. Lúc gã đi tới giữa bãi đất trống, Trần Bác phát hiện đất dưới chân hơi mềm. Tuy nhiên, gã chẳng thèm suy nghĩ nhiều, sải bước đi tiếp.
Oành. Mặt đất sụp xuống tạo thành một hố sâu. Trần Bác rơi vào hố bẫy. Cả người gã lấm lem bùn đất. Do trong bùn có độc cho nên các con số "-2" liên tục bay lên từ trên đầu gã. Trần Bác thở hồng hộc nhìn lên trên. Gã cách mặt đất phải đến 3 mã, chỉ sợ là gã sẽ mất rất nhiều công sức mới trèo lên nổi.
Nhiếp Ngôn đi lại phía miệng hố và nhoài đầu vào trong: "Ôi chao, anh 'Thần Bột' ơi, sao anh lại rơi xuống hố bùn thế kia? Không phải tôi đã bảo là làm đạo tặc phải học cách né bẫy ư? Anh lại cứ nhắm vào bẫy mà đạp là thế nào nhỉ?"
"Đậu xanh nhà ngươi, ta rõ ràng thấy ngươi đi qua đây rồi mà. Ngươi đi qua thì tốt lắm, còn ta lại bị ăn bùn. Ngươi hãm hại ta thì có!" Trần Bác lại thể hiện sự ăn hại của mình một lần nữa. Gã biết mình bị chơi khăm cho nên đứng trong bùn chửi ầm lên.
"Anh tự rơi vào bẫy chứ tôi có đẩy anh xuống đấy đâu. Tôi hại anh chỗ nào chứ? Là do anh không cẩn thận thôi. Nhân đây tôi nhắc anh luôn, không phải nơi tôi bước qua được thì anh cũng bước qua được. Giữa người với người đều có sự khác biệt cả đấy." Nhiếp Ngôn nhìn Trần Bác một cách đầy khinh thường. Hắn lắc lắc ngón trỏ: "Anh không có cửa đâu!" Ở kiếp trước, Nhiếp Ngôn biết rõ gã Trần Bác này có bụng dạ hẹp hòi tới mức nào. Gã không muốn người khác giỏi hơn mình. Thế nên, nếu Nhiếp Ngôn đã làm gã ghét thì chi bằng sảng khoái chơi khăm gã đi. Nhiếp Ngôn nào có sợ bị gã giở thủ đoạn gì, gã có ngon thì phóng ngựa sang đây!
"Niết Viêm, đồ khốn kiếp nhà ngươi! Ta nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi. Ta sẽ nhớ kỹ món nợ này. Khi nào đấu một chọi một ta sẽ cho ngươi biết tay." Trần Bác căm phẫn ngập trời gào thét.
"Một mình anh thì chắc không đủ trình đâu. Lần sau nhớ kêu thêm vài người nữa nhé. Không thì chán lắm." Nhiếp Ngôn hoàn toàn phớt lờ lời đe dọa của Trần Bác. Hắn hướng đám người Bánh Bao nói: "Mọi người kéo anh ta lên cái, chúng ta còn phải đi tiếp nữa."
Hoàng Hôn và Đường Nghiêu nhìn nhau. Họ thấy Trần Bác bị Nhiếp Ngôn lăn qua lăn lại thật thảm hại.
Hệ thống: Trần Bác rời đội.
Trần Bác tự giác biết rằng hắn không còn mặt mũi nào để ở lại nữa cho nên hắn dứt khoát ra đi cho thanh thản.
"Ấy chà, kẻ đáng ghét đã đi rồi. Vắng mợ thì chợ vẫn đông, chúng ta tiếp tục thôi." Nhiếp Ngôn nói và thầm nghĩ: "Tên Trần Bác này vẫn còn biết điều một chút."
"Cậu hơi quá đáng đấy." Vũ Lam cau mày. Mặc dù, cô cũng ghét Trần Bác nhưng gã vốn là người trong đội của cô, giờ lại bị Nhiếp Ngôn đuổi đi mất, nên cô có chút không vui.
"Mọi người đều thấy cả rồi cơ mà. Tôi không có làm anh ta va vào ma cây, cũng không đẩy anh ta vào bẫy. Đều là do anh ta tự làm hết. Tôi chỉ hơi nhiều chuyện một chút, thế mà anh ta lại giận dỗi bỏ đi. Chuyện này làm sao trách tôi được chứ?" Nhiếp Ngôn còn làm vẻ mặt "con nai vàng ngơ ngác," quay sang hỏi Yểu Yểu, "bộ tôi làm sai điều gì ư?"
Nhìn biểu hiện của Nhiếp Ngôn, Yểu Yểu cười thầm trong lòng một cách khoái trá đến nỗi suýt không kìm được. "Người này rõ ràng đang được tiện nghi lại còn muốn khoe mẽ." Cô thầm nghĩ.
"Chị Vũ Lam à, là do thái độ của Trần Bác quá kém đấy chứ. Mặc dù Niết Viêm hơi quá lời một chút nhưng việc Trần Bác đi dò đường mà không cẩn thận rành rành ra đó, hắn không nên đẩy hết trách nhiệm lên người Niết Viêm được." Ấn tượng của Yểu Yểu về Trần Bác hiển nhiên là chẳng tốt đẹp gì cho nên vừa mở miệng là cô đã nói giúp cho Nhiếp Ngôn.
"Chúng ta hãy lo đánh cho xong phụ nản này trước đã. Những việc khác quay về rồi nói." Vũ Lam lắc đầu.
"Dù sao thì tôi chỉ hợp tác cùng với mọi người lần này thôi. Lần sau, nếu Trần Bác vẫn còn ở trong đội, mọi người có mời tôi cũng không đến đâu. Tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ đấy. Nếu Trần Bác có đến làm phiền tôi, tôi cũng sẽ không gây liên can đến mọi người." Nhiếp Ngôn lên tiếng. Nếu Yểu Yểu không mời thì đời nào hắn lại đi theo đội của Vũ Lam vào rừng Ma Cây. Nhiếp Ngôn xem Trần Bác không vừa mắt nên tìm cách đuổi gã đi, thế thì đã làm sao? Nê Bồ Tát còn biết tức giận chứ huống chi là hắn. Nếu Nhiếp Ngôn bị Trần Bác trêu chọc mà vẫn cố nén trong bụng thì hắn chẳng khác gì quả hồng mềm mặc người nhào nặn cả.
"Niết Viêm này, xin lỗi nhé." Yểu Yểu cảm thấy rất áy náy. Là cô gọi Nhiếp Ngôn đến nhưng lại làm cho hắn bực mình.
Yểu Yểu thật là lương thiện quá. Đây là lỗi của Trần Bác thế mà cô nàng lại nhận hết về mình.
"Có liên quan gì đến cậu đâu nào. Tôi là người 'có thù tất báo' mà. Nếu có kẻ đối đầu với tôi, đương nhiên tôi sẽ khiến cho kẻ kia gặp rắc rối. Tôi quen như thế rồi. Thế nên tôi không chịu nổi ước thúc khi đi theo đoàn đội nào đó. Tôi thấy, nếu sau này tôi mà có muốn vào phụ bản ấy, thì tự mình lập một đội không phải tốt hơn sao?" Nhiếp Ngôn ha hả cười một cách tùy ý.
Nhiếp Ngôn đánh giá thấp vấn đề này thế nên chỉ hời hợt trả lời cho qua. Tuy nhiên, trong mắt của Yểu Yểu, Nhiếp Ngôn lại trở nên hiền hoà hơn hẳn. Ấn tượng của Yểu Yểu về Nhiếp Ngôn lại tốt hơn một chút.
"Chính thế. Nhất định qua một thời gian ngắn nữa chúng ta tự lập một đội đi." Đường Nghiêu đồng ý một cách sâu sắc.
Nhiếp Ngôn nghĩ, nếu hắn có lập đội thì những ai muốn vào đội của hắn đều phải là cao thủ mới được.
"Nếu các cậu lập đội thì tôi không tham gia được rồi." Yểu Yểu cáo lỗi vì cô đã có nhóm cố định. Mặc dù cô đúng là ghét Trần Bác thật đấy nhưng trong đội còn có chị Vũ Lam nữa, cô không thể bỏ mặc chị Vũ Lam mà chạy sang đội của Nhiếp Ngôn được.
"Tôi hiểu mà. Được rồi, cậu lo tập trung vào phụ bản này đi. Nếu bị diệt đoàn thì sẽ khiến cho anh 'Thần Bột' chê cười đấy." Nhiếp Ngôn nói với một nụ cười.
"Niết Viêm, thủ đoạn của cậu ghê gớm thật." Hoàng Hôn cười nói. Hắn cho rằng Nhiếp Ngôn là một người rất thú vị.
Trong khu rừng u ám, một đám ma cây đang hoạt động ở phía trước, chặn hoàn toàn lối đi. Nhiếp Ngôn cẩn thận tiến lên trước xem. Hắn đếm được có tổng cộng 18 con quái vật. Những con ma cây này có lượng máu lớn hơn 30% so với đám ma cây ở phụ bản thông thường, thuộc tính của chúng cũng được tăng cường lên nhiều lắm. Chúng nó sở hữu kỹ năng đặc thù của ma cây là Vướng Víu (ràng buộc người chơi không thể di chuyển) và Quất Roi (gây hiệu quả vết thương sâu). Đội của bọn họ chỉ có thể đối phó với ba con ma cây cùng lúc, nếu nhiều hơn con số này, họ sẽ gặp nguy hiểm. Nếu họ không may phải đánh năm con ma cây trở lên thì đảm bảo sẽ chết sạch cả đám. Vì cấp độ của các linh mục còn thấp cho nên chưa có người nào có kỹ năng Trị Thương và kỹ năng Phục Sinh cả. Lần đi rừng ma cây này, cả đội cũng có mục đích là tìm cho được một cuốn sách kỹ năng Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản mà.
"Đằng trước có 18 con ma cây đấy. Trước mắt, mọi người cứ đứng lại trong rừng đã." Nhiếp Ngôn vừa nói vừa nhìn địa hình xung quanh để phân tích các biện pháp có thể dùng tới.
"Chúng ta làm sao mà đọ lại nhiều ma cây như thế chứ?" Vũ Lam cảm thán. Nói thật thì từ khi bước vào phụ bản chuyên gia này, trong lòng cô vẫn luôn thấp thỏm lo âu. Nếu đội của cô bị diệt đoàn một lần nữa thì sẽ có rất nhiều đội viên bị rớt cấp. Đội của cô muốn gượng lại được cũng phải mất thời gian rất lâu.
"Chị yên tâm đi. Tôi làm sao lại ngu ngốc đến nỗi để đội của chị đi đánh nhiều ma cây cùng một lần như thế được." Nhiếp Ngôn quan sát. Hắn nhận thấy khoảng cách của đội đến con ma cây gần nhất là 10 mã. Hắn nhìn lên phía trên thì trùng hợp ở đó lại có một thân cây cao đồ sộ, một trong những chạc cây của nó có thể để một người đứng lên. Nhiếp Ngôn giơ tay trái lên, bắn một dây tơ nhện từ nhẫn của người đan tơ vào nhánh cây. Hắn khẽ búng người một cái đã bay được lên chạc cây. Động tác của hắn nhanh như sóc vậy.
"Niết Viêm đang tính làm gì thế nhỉ?" Yểu Yểu nhìn Vũ Lam và Nước Sôi đầy vẻ thắc mắc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện