[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 46 : Thế nào mới là đạo tặc chân chính!

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 01:12 22-10-2019

.
“Niết Viêm, cậu đảm bảo là sẽ qua được ư?” Yểu Yểu lúc lắc cánh tay của Nhiếp Ngôn. Khi hỏi, khuôn mặt cô không giấu được vẻ lo lắng. “Cậu đừng lo. Không sao đâu.” Hành động của Yểu Yểu rất bình thường, nhưng trong mắt Trần Bác, như vậy vẫn là quá thân thiết. Thế nên nỗi căm tức trong ánh mắt gã càng hiện rõ mồn một. Cả đoàn hai mươi người từ từ tiến sâu hơn vào trong rừng rậm. Chiến sĩ và thánh kỵ sĩ dẫn đầu, pháp sư thì đi phía sau. Do Nhiếp Ngôn đặc biệt căn dặn cho nên khoảng cách giữa mỗi người đều không vượt quá 2 mã. “Phiền anh ‘Thần Bột’ thăm dò đường đi ở phía trước nhé.” Nhiếp Ngôn nói. Khóe mắt hắn lóe lên một tia sáng âm u lạnh lẽo. Gã Trần Bác này đã đạo đức giả, lại còn sân si. Chỉ cần gã mếch lòng một chút thôi là sẽ thù dai dăng dẳng. Nhiếp Ngôn làm cho Trần Bác mất mặt, coi như hắn đã xúc phạm gã một cách triệt để. Tuy nhiên, Nhiếp Ngôn không có sợ gã. Hắn muốn xem thử Trần Bác có khả năng đến đâu để mà hại mình. “Ta và ngươi đều là đạo tặc, tại sao lại bắt ta đi?” Trần Bác chất vấn bằng một giọng điệu lạnh lùng. “Tôi là đội trưởng, còn phải chỉ huy đội ngũ. Hay là anh nghĩ tôi nên đi thám thính phía trước, giao cả đội cho anh ‘Thần Bột’ quản lý thì tốt hơn?” Nhiếp Ngôn vặn lại hỏi. “Thôi khỏi. Ta vẫn muốn chống mắt lên xem ngươi làm sao để thông qua được phụ bản chuyên gia đây!” Trần Bác hừ mũi rồi bỏ đi. Với động tác nhanh nhẹn, gã bắt đầu thăm dò đường đi ở phía trước. Xét theo động tác của Trần Bác thì gã chỉ miễn cưỡng được coi là có nghề một chút, chứ không thể nào đánh đồng cùng Đường Nghiêu và Nhiếp Ngôn được. Trong rừng cây âm u, thỉnh thoảng có vài cơn gió lạnh lẽo ào ạt thổi tới, làm cho người ta cảm thấy hãi hùng. Nhiếp Ngôn tập trung nhìn về phía trước. Hắn thấy được ở đằng xa, ẩn mình trong một góc tối là đám ma cây. Bọn này rất am hiểu về lẩn trốn trong bóng tối và đánh lén. Nếu thuộc tính nhận biết của người chơi không cao hơn 10 điểm trở lên thì không thể nào phát hiện chúng được. Trần Bác lần mò đi về phía trước để mở đường cho cả đội. Cành cây mọc xum xuê dọc hai bên đường, còn dây leo thì nằm ngổn ngang chằng chịt dưới chân. Chúng như những con rắn khổng lồ bò ngổn ngang trên nền đất, khiến cho việc đi lại trở nên càng khó khăn. "Đám rác rưởi chết tiệt này!" Trần Bác vừa nói vừa tung chân đá một thân dây leo ở trên đường. Ấy thế mà dây leo kia như một con rắn, quấn chặt lấy chân của gã, nhấc bổng cả người gã lên trên không. "Cứu tôi với!" Trần Bác thảm thiết kêu gào. Cây cổ thụ mọc cạnh đó bất chợt cử động, dây leo dâng cao khắp trời. Trên thân cây là một đôi mắt, một cái mũi và một cái miệng, còn có cả một chòm râu dài. Đây rõ ràng là một tên ma cây. “Là ma cây đó! Nước Sôi, Bánh Bao, từ bên phải đánh qua! Thánh kỵ sĩ tụ lại thành tường chắn đi, phía pháp sư thì hãy tung hết hỏa lực!” Nhiếp Ngôn chỉ huy đâu vào đấy. Đoạn Trần Bác đi về phía kia, Nhiếp Ngôn đã thấy con ma cây đang đứng trá hình rồi. Tuy nhiên, hắn lại không có nhắc nhở Trần Bác. Hắn muốn để cho đám ma cây dạy dỗ cái tên không biết chừng mực này một phen. Bánh Bao nhấc tấm khiên gỗ từ phía cánh phải lao lên. Một tiếng “oành” vang dội. Hắn sử dụng Va Chạm lên thân cây. Nhóm đội viên thuộc phái cận chiến bao bọc chặt chẽ con ma cây trong vòng vây. Ở phía sau, nhóm pháp sư tha hồ tung chiêu. Hàng chục phép thuật được tung ra, bay lên trên khung thành hình vòng cung rồi rơi thẳng vào người của con ma cây. Nó thét lên thảm thiết rồi hoá thành một đống gỗ vụn vung vãi trên mặt đất. Con ma cây này chỉ là quái vật nhỏ thường thấy, làm sao chịu được một đợt tấn công mạnh mẽ như vậy. Trần Bác được thả ra, rơi xuống vũng bùn trước mặt đánh “bịch” một tiếng. Nhìn bộ dạng chật vật của Trần Bác, mọi người không khỏi bật cười. “Sao lại thế chứ?” “Sao trăng gì đâu.” Trần Bác cảm thấy gã không còn mặt mũi nào mà nhìn người nữa. Gã căm tức nhìn Nhiếp Ngôn: “Ngươi cố tình đúng không?” Chắc hẳn Nhiếp Ngôn đã nhìn thấy con ma cây kia trước nhưng lại không nhắc nhở gã. Nếu không, Nhiếp Ngôn làm sao mà bình tĩnh chỉ huy trong tình huống phát sinh đột ngột như thế được. “Anh 'Thần Bột' à, anh phải hiểu rõ một chút, tôi không muốn vì chuyện này mà khiến đôi ta trở nên gượng gạo đâu. Rõ ràng là anh không cẩn thận mới va phải con ma cây kia, đâu có liên quan gì đến tôi chứ.” Nhiếp Ngôn cười mà như không cười đáp lại Trần Bác. Vẻ mặt kia rõ ràng đang nói “ừ thì tôi thấy con ma cây kia đấy, cơ mà tôi lại không muốn nhắc anh biết, anh làm gì được tôi nào?” “Trần Bác, cậu đừng có vô duyên vô cớ mà gây sự nữa.” Vũ Lam quát lên. Cô cũng không rõ Nhiếp Ngôn có phát hiện được con ma cây vừa rồi hay không. “Phụt, coi như tôi không may.” Trần Bác phun bùn đất trong miệng ra rồi quay đầu bỏ đi. “Ấy ấy, anh 'Thần Bột,' coi chừng dưới chân kìa…” Nhiếp Ngôn chầm chậm nhả chữ. Trần Bác nào có kịp dừng lại, thế là chân gã đạp thẳng vào bẫy. Một thanh xà ngang bay xuống nện vào bụng của gã, khiến gã xụi lơ văng ra xa. Một lần nữa, gã lại gặm bùn. Cũng hên là độ phản xạ của phái đạo tặc tương đối cao, cho nên ngay cả khi họ giẫm lên bẫy thì vẫn ít chịu sát thương hơn các chức nghiệp khác. Tuy nhiên, cái bẫy này vẫn ăn hết phần lớn lượng máu của gã. Lúc bấy giờ Nhiếp Ngôn mới thong thả nói. “Tôi đã bảo là anh phải coi chừng rồi đấy thôi, chỉ tiếc là anh không có nghe. Anh chơi đạo tặc kiểu gì mà không biết né bẫy thế? Thật chẳng hiểu làm sao anh lại chọn phái đạo tặc nữa. Phải biết là một đạo tặc giỏi có thể khiến khả năng sống sót của đội cao hơn 50% đấy. Như anh thì thôi, khỏi bàn đi. Mà tôi cũng không muốn lắm lời đâu, mất công chạm tự ái của anh nữa.” Hết lần này đến lần khác Trần Bác giẫm vào bẫy. Hiện tại, nghe Nhiếp Ngôn chế nhạo như vậy, đôi mắt gã như muốn phun lửa. Nhiếp Ngôn vẫn nhìn gã mà không hề nao núng. Nhiếp Ngôn chẳng phải là người tốt đẹp gì cho cam. Kể từ khi vào đội, hắn đã bị Trần Bác đâm thọc nhiều lần, nếu mà hắn vẫn nhịn xuống thì hắn đã không mang tên "Nhiếp Ngôn" rồi. “Kỹ thuật không tốt thì đừng có bày đặt thể hiện. Đã chật vật như thế rồi lại còn muốn đổ lỗi cho người khác.” Đường Nghiêu vờ lo lắng nói. “Uổng cho một thân trang bị tốt thế kia. Cho dù có tùy tiện kêu một đạo tặc ở ngoài đường vào, chỉ sợ người ta vẫn chơi tốt hơn ngươi đấy.” Hoàng Hôn cũng lên tiếng góp phần. Rõ ràng hắn đang đứng về phía Nhiếp Ngôn. Trần Bác ăn ở vô duyên quá cho nên chẳng ai trong đội chịu đứng ra nói đỡ cho gã cả. “Niết Viêm, cậu biết hết đúng không?” Yểu Yểu tủm tỉm cười và hỏi. Cô trưng ra một vẻ mặt kiểu “đây cóc tin nhé.” Trần Bác, trước tiên là bị túm lên trên cao rồi quăng đi, sau đó lại dẫm phải bẫy. Tất cả chỉ là do gã “không cẩn thận” thôi ư? “Liên quan gì tới tôi chứ.” Nhiếp Ngôn trả lời với một biểu cảm ngây thơ vô số tội. “Cái đầu của cậu chỉ toàn ý nghĩ xấu xa. Ai mà biết có phải cậu đang tính kế người ta hay không.” Yểu Yểu thì thầm vào tai Nhiếp Ngôn. Giọng nói thỏ thẻ và mùi hương thơm ngát của cô lượn lờ bên tai khiến hắn càng khoái chí. “Nếu tôi thật sự là Vũ Lam thì tôi không muốn nhận một đạo tặc chơi dở như thế vào đội đâu. Trong số các đạo tặc mà tôi quen thì hết 99 trên 100 người đã giỏi hơn anh rồi. Anh có cần tôi dạy một chút cách chơi đạo tặc không?” Giọng nói của Nhiếp Ngôn càng mang đậm sự chế giễu. Nếu hắn đã coi một người là kẻ địch, chỉ đem người đó dẫm dưới chân thôi thì chưa đủ, hắn phải bồi thêm vài cú đạp nữa mới hả dạ. Đây mới là tính cách của Nhiếp Ngôn. Trần Bác bị xúc phạm như vậy liền nắm chặt dao găm trong tay, tính liều mạng với Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn chỉ chăm chú nhìn dao găm của mình. Những ngón tay của hắn khéo léo chơi đùa với con dao găm. "Kỹ thuật người trong đội tôi không tốt lắm, khiến cậu chê cười rồi. Trần Bác chỉ là không cẩn thận nên mới đạp bẫy. Khi đi dò đường thì những vụ thế này cũng thường xảy ra mà." Vũ Lam, thân là đội trưởng, Trần Bác bị Nhiếp Ngôn chế nhạo đến nỗi cả cô cũng cảm thấy mặt mình không còn sáng sủa được nữa, nên cô mới nói giúp gã một câu. "Để tôi đi dò đường cho. Xem ra anh 'Thần Bột' làm không được rồi." Nhiếp Ngôn nói. Vì Vũ Lam đã lên tiếng cho nên hắn cũng không muốn làm quá. Trong đội của Vũ Lam, chỉ có Trần Bác làm hắn khó chịu chứ những người khác thì hắn vẫn có thể hòa đồng. "Phiền cậu rồi." Vũ Lam đáp. Chỉ một câu đó thôi đã làm bầu không khí hòa hoãn đi rất nhiều. Nhiếp Ngôn nhanh chóng đi kiểm tra tất cả các bẫy trong rừng. Đôi mắt của hắn quét qua toàn bộ những tán cây để tìm đường. Mỗi một ngõ ngách có khả năng xuất hiện cạm bẫy, Nhiếp Ngôn đều tỉ mỉ quan sát. Mỗi nhánh cây nằm ven đường nhỏ hắn đều không bỏ qua. Hắn biết rõ ở đâu có bẫy. Nhiếp Ngôn vươn tay chạm nhẹ vào một cành cây hơi nhô ra ngoài một chút rồi nhanh chóng rụt tay lại. Vài tiếng "vun vút" vang lên, một đám mũi tên phóng sang đây, cắm phập vào thân cây. Nhiếp Ngôn đã né đi từ lâu cho nên không một mũi tên nào bắn trúng hắn cả. Từng cái bẫy bị Nhiếp Ngôn tìm ra và phá. Vũ Lam, Yểu Yểu và Hoàng Hôn chỉ thấy bóng dáng của Nhiếp Ngôn vụt qua vụt lại trong rừng cây. Cả ba đều vô cùng kinh ngạc. Hiệu xuất phá bẫy của Nhiếp Ngôn quá nhanh đi. Đoạn đường kế tiếp mà cả đội đi tới, chẳng ai trong đội đạp phải bẫy nữa. Nhiệm vụ của đạo tặc là tìm và phá bẫy. Đây cũng là một trong những thuộc tính quan trọng của phái đạo tặc. Hơn nữa, đạo tặc được cộng thêm điểm cho độ phản xạ, thế nên cho dù họ có giẫm phải bẫy thì tỷ lệ sống sót vẫn cao hơn 50% so với các chức nghiệp khác. Trần Bác cũng là đạo tặc thế mà lại chỉ ngồi không ăn bát vàng, hưởng chùa kinh nghiệm của đội. Gã so với Nhiếp Ngôn thì đúng là mất mặt chết đi được. Gã chỉ làm bộ làm tịch đi lui đi tới ở trong rừng cây lại cứ tưởng mình biết thế nào là dò bẫy. Trải qua vụ việc trên mới khiến gã nhận ra bản thân và Nhiếp Ngôn chênh lệch đến cỡ nào. Tuy vậy, gã vẫn không muốn hạ mình. Gã cười nhạt trong lòng, lẩm bẩm một cách ghen tị: "Chỉ là chơi game giỏi chút thôi. Bộ tưởng mình đặc biệt hơn người chắc."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang