[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 45 : Phụ bản cấp chuyên gia
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 08:18 15-10-2019
.
“Đá Vũ Lạc là gì thế? Đội của tôi đi rừng Ma Cây mấy chuyến mà đã gặp lần nào đâu.” Hoàng Hôn ngạc nhiên hỏi.
Đương nhiên Hoàng Hôn sẽ không biết Đá Vũ Lạc là gì, bởi vì thứ này chỉ rơi ra từ người vua Ma Cây trong phụ bản cấp chuyên gia thôi. Độ khó của phụ bản cấp chuyên gia sẽ thay đổi theo cấp độ của người chơi trong đội. Nếu đội nào có càng nhiều người chơi cấp độ cao thì độ khó gặp phải sẽ càng cao.
Đã có người từng muốn thử qua rừng Ma Cây cấp chuyên gia nhưng mà đó nào phải là chuyện dễ dàng. Ngay cả đoàn ưu tú của các bang lớn cũng đừng mơ có thể thuận lợi thông qua được mức độ chuyên gia. Thế nên, Đá Vũ Lạc càng trở nên vô cùng quý giá.
“Khi nào đến nơi anh sẽ biết thôi.” Nhiếp Ngôn chỉ nhàn nhạt cười đáp lời.
Hoàng Hôn hơi bực mình khi nghe Nhiếp Ngôn nói thế. Mặc khác, hắn lại nghĩ nếu Nhiếp Ngôn đã không muốn nói, hắn chỉ cần đi theo cả đội thì tự nhiên sẽ được nhìn thấy thôi!
“Trang bị của cậu bạn Đường Nghiêu này lạ ghê. Rõ ràng cậu là pháp sư bí truyền thế mà lại mặc bộ Người Lửa là sao?” Hoàng Hôn tò mò hỏi.
Xét theo quan điểm của một người quản lý đội ngũ mà nói, nếu trong phụ bản có rớt ra trang bị Người Lửa thì nên ưu tiên cho pháp sư nguyên tố mới đúng, đằng này Người Lửa lại được đưa cho một pháp sư bí truyền. Việc này thật kỳ quặc.
Nhiếp Ngôn chỉ mỉm cười không đáp.
Đường Nghiêu thì mặt đỏ lên. Hắn mặc bộ Người Lửa này cũng chột dạ lắm chứ. Hắn đã hạ quyết tâm rằng phải kiếm cho được một bộ trang bị cao cấp của phái pháp sư bí truyền. Như thế hắn mới nở mày nở mặt được.
“Nhiếp Ngôn này, làm sao cậu quen được hội trưởng của Đế Quốc La Mã Thần Thánh thế?” Yểu Yểu mở to đôi mắt mọng nước hỏi, nhìn chẳng khác gì một đứa bé đang tò mò.
“Thật ra thì tôi chỉ biết anh ta sơ sơ thôi.” Nhiếp Ngôn bèn kể lại đầu đuôi sự việc xảy ra ở thị trấn Link ngày hôm trước, nhưng lượt bỏ đi chi tiết về chương Dũng Khí.
“Tôi vẫn thấy cậu rất giỏi mà.” Yểu Yểu nghiêm túc bình luận. Nếu mà Nhiếp Ngôn không có tài thì làm sao Hồ Ly Ngái Ngủ lại ngưỡng mộ hắn như thế chứ.
"Mà tôi thấy cũng lạ lắm nha. Sinh vật Long tộc tại sao lại vô duyên vô cớ chạy đến bên trong thị trấn cơ chứ. Đám quái ưu tú và các sinh vật cấp lãnh chúa đều không thể rời khỏi khu vực hoạt động của chúng được mà." Hoàng Hôn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Chuyện này đúng là thật hiếm gặp.
Nhiếp Ngôn đảo mắt nhanh vào trong ba lô đang chứa chương Dũng khí. Hắn chỉ hy vọng không ai sẽ nghĩ hắn dính dáng đến sự xuất hiện của người bảo vệ Trật Tự.
“Có gì lạ đâu nào. Chắc là máy chủ muốn con quái vật đó đi tấn công thị trấn Link để tạo thêm phấn khích cho các người chơi thôi mà. Mấy vụ kiểu đó cũng không ít.” Đường Nghiêu nói như thể đó là chuyện đương nhiên, vô tình cũng giải vây cho Nhiếp Ngôn.
“Có lẽ vậy.” Hoàng Hôn gật đầu.
Nhóm hai mươi người băng qua một thảo nguyên rộng lớn. Từ xa, họ có thể thấy được một khu rừng ở dưới chân núi, cây cối rậm rạp, tươi tốt, còn có từng chùm sương trắng lượn lờ xung quanh. Nơi này cách thị trấn Amtrak tầm mười phút đi bộ, cũng là phụ bản hai mươi người nức tiếng gần xa, rừng Ma Cây.
Tại lối vào của khu rừng, rất nhiều các đoàn đội đang tụ tập, chủ yếu là các nhóm lớn hai mươi người cả. Tất cả mọi người đều muốn thông qua phụ bản này.
“Rừng Ma Cây cũng nhộn nhịp đấy chứ. Lắm người tập trung ở đây ghê.”
"Đã tới cấp này rồi mà muốn kiếm trang bị thì chỉ có nước đi đánh phụ bản cùng đoàn đội thôi."
Phụ bản rừng Ma Cây tương đối khó, cho nên các trang bị ở đây đều tốt hơn rất nhiều so với các phụ bản phổ thông khác. Có nhiều đội qua không được phụ bản này cũng muốn vào trong đó đánh mấy con quái vật thông thường. Nếu họ có đánh không lại thì cũng có thể chạy ra ngoài. Nhưng như thế thì giá trị vinh quang đạt được sẽ bị trừ đi rất nhiều. Đa số các đội ở đây đều không phải là đoàn ưu tú gì cho cam, cho nên họ chẳng quan tâm lắm đến giá trị vinh quang được trao, chỉ cần cả đội còn sống là sẽ có miếng ăn.
Trong trò chơi Tín Ngưỡng hiện nay, có ba mươi sáu phụ bản cấp độ năm cho đội hai mươi người, được phân bố rải rác khắp đế quốc Greenland. Độ khó của chúng không giống nhau. Trong số đó, có sáu phụ bản có độ khó cao nhất, chỉ có các đội có giá trị vinh quang nhất định mới có thể vào được, các phụ bản còn lại thì không có yêu cầu này.
"Pháp sư thánh ngôn sát thương phép 37 đây. Xin vào đội đi rừng Ma Cây."
"Phòng ngự 35, máu 170, sát thương 67, cuồng kiếm sĩ, xin nhập đội đi rừng Ma Cây!"
Lối vào rừng Ma Cây náo nhiệt vô cùng. Có không ít người chơi đang hò hét muốn tìm đội. Họ thấy đám người Nhiếp Ngôn đi tới thì đều chạy tới hỏi thăm.
"Anh hai à, mời tôi vào đội với."
"Người anh em ơi, đội của cậu còn thiếu người không?"
Nước Sôi phải ra mặt trả lời: "Hết chỗ rồi, mời mọi người giải tán cho."
Đám người nọ nghe thế đành phải mất hứng rời đi.
"Mọi người đứng đây chờ tôi một chút. Tôi đi mở phụ bản đã." Nhiếp Ngôn nói. Hắn đến chỗ cửa vào khu rừng, đây là một khối đá phát sáng. Đoạn Nhiếp Ngôn đứng trước khối đá, hắn vươn tay ra, chạm vào bề mặt của đá. Một cảm giác kỳ lạ từ từ dâng lên trong người hắn.
"Bạn tìm thấy một tảng đá kỳ dị được khắc đầy các văn tự cổ quái trước khu rừng rậm rạp này: Những người vào rừng đều muốn hưởng thụ hạt nắng trong ánh mặt trời buổi sáng sớm. m thanh của người chăn cừu văng vẳng giữa những tán cây. Những linh hồn của cây đang ngủ say bị đánh thức. Hội trưởng lão của Greenland phán rằng trong rừng cây này xuất hiện vết tích của tộc Hắc Tinh Linh. Bạn tự nhủ: 'Làm thế nào để ngăn chặn đám Hắc Tinh Linh đáng chết này đây?' "
Hệ thống: Bạn có muốn vào phụ bản rừng Ma Cây không?
Có!
Nhiếp Ngôn nhấn đồng ý.
Hệ thống: Xin mời chọn độ khó của phụ bản: đơn giản, thông thường, khó, cao thủ, chuyên gia?
Cấp chuyên gia!
Hệ thống: Bạn có chắc không?
Chắc chắn.
Nhiếp Ngôn vừa nhấn xác định xong thì một luồng ánh sáng liền lóe lên. Lúc hắn và những người khác mở mắt ra lần nữa thì tất cả đã ở trong một khu rừng xanh ngát, rợp bóng cây. Tuy có ánh sáng mặt trời le lói qua những tán cây, nhưng toàn cảnh vẫn có vẻ ảm đạm.
Hệ thống: Chào mừng bạn đến với phụ bản rừng Ma Cây, độ khó của phụ bản: cấp chuyên gia!
Từng người một trong đám mười chín người còn lại đều nhận được tin nhắn từ hệ thống.
Cấp chuyên gia?
“Đội trưởng Niết Viêm, anh chọn sai cấp độ hả? Sao lại thành cấp chuyên gia thế này?”
“Đúng vậy đấy, làm sao chúng ta qua nổi cấp chuyên gia chứ?” Các thành viên khác cũng lo lắng lên tiếng.
Vũ Lam nhìn qua Nhiếp Ngôn thì chỉ thấy hắn trưng ra cái mặt tự nhiên như không. Người như Nhiếp Ngôn làm sao lại mắc phải một sai lầm sơ đẳng như thế này chứ? Hay là hắn cố tình chọn cấp chuyên gia? Cho đến hiện tại vẫn chưa có người dám khiêu chiến cấp chuyên gia của rừng Ma Cây đâu đấy. Cho dù là phụ bản cấp thấp nhất, đơn giản nhất, nếu đã chọn cấp chuyên gia thì cũng đã khó muốn chết rồi chứ đừng nói gì đến cấp chuyên gia của rừng Ma Cây.
“Tôi đưa được mọi người vào thì ắt có thể đưa mọi người ra.” Nhiếp Ngôn bình tĩnh cất tiếng.
“Ngươi chỉ được cái mạnh miệng. Chẳng có đội nào từng qua được phụ bản cấp chuyên gia cả. Ngươi cho rằng đội này có khả năng sao? Ngay cả mức độ đơn giản của rừng Ma Cây bọn ta còn chưa qua được nữa là. Ngươi đừng có vì muốn được nổi danh mà cho dù có làm điều ngu xuẩn cũng muốn kéo đội của ta vào.” Trần Bác cười khẩy, nói bằng một giọng điệu giễu cợt.
“Gã đó là bạn của anh à?” Hoàng Hôn không nghe nổi lời nói chối tai của Trần Bác nên mới nhìn Nhiếp Ngôn hỏi.
"Không?" Nhiếp Ngôn lắc đầu.
“Nếu đội của tôi có kẻ thô lỗ với đội trưởng như thế thì đã bị đá ra từ lâu rồi. Làm gì để cho hắn có cơ hội lảm nhảm nhiều đến vậy.”
Hoàng Hôn nghĩ: “Nếu Nhiếp Ngôn đã chọn cấp chuyên gia cho rừng Ma Cây thì cậu ta hẳn phải rất chắc chắn về việc này. Thú vị lắm.” Lúc đầu, Hoàng Hôn chỉ muốn tới chơi cho vui, không ngờ hắn lại thu được lợi ích ngoài dự đoán.
Mặc dù Trần Bác rất tức tối nhưng Hoàng Hôn vốn là khách được Nước Sôi mời đến, xúc phạm Hoàng Hôn cũng chính là xúc phạm Nước Sôi, gã sẽ bị cả đoàn cô lập mất.
“Trần Bác, Nhiếp Ngôn là khách do tôi mời. Nếu anh có ý kiến gì với tôi thì cứ nói thẳng ra.” Yểu Yểu nói với đôi mày thanh tú cau chặt. Nhiếp Ngôn không chấp nhặt Trần Bác là vì hắn nể mặt cô. Nếu cô không nói đỡ vài lời cho hắn thì thật quá đáng.
“Ấy, không phải như vậy đâu.” Trần Bác thấy Yểu Yểu tức giận thì vội vàng thanh minh.
Yểu Yểu chỉ hừ mũi một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
“Tôi được họ mời đến. Cả đội muốn thông qua rừng Ma Cây nên tôi mới đi. Chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Tôi cũng không phải đội trưởng của nhóm. Đội trưởng chân chính là cô gái xinh đẹp này nè.” Nhiếp Ngôn chỉ về phía Vũ Lam, giải thích cho Hoàng Hôn. Nhiếp Ngôn vốn cũng chẳng phải là người tốt tính gì cho cam. Trần Bác đúng là đã chọc vào vảy ngược của hắn. Nhiếp Ngôn muốn dạy cho gã một bài học nhớ đời, cơ mà vì một kẻ như thế mà làm bẩn tay mình thì thật là tự hạ thấp giá trị bản thân quá.
“Trần Bác, cậu ngậm mồm lại cho tôi, nếu không thì đừng có trách.” Vũ Lam quát rồi quay qua xin lỗi Nhiếp Ngôn và những đội viên khác. “Tính cậu ta thế đấy. Tôi thay mặt cậu ta xin lỗi anh bạn Niết Viêm nhé.”
Vũ Lam cũng mất mặt lắm chứ. Cô là bạn học của Trần Bác trong nhiều năm, cha mẹ của hai người lại còn là đồng nghiệp tốt của nhau, nên cô không thể làm việc quá mức tuyệt tình với gã được.
Trần Bác không ngờ rằng Vũ Lam sẽ nói đỡ cho người ngoài thế nên ánh mắt gã nhìn Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu càng trở nên ác độc hơn.
Hoàng Hôn cũng thấy rằng đi so đo với tay Trần Bác kia thì tự hạ thấp thân phận quá cho nên liền nói lảng sang chuyện khác: “Nhiếp Ngôn chắc đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, nếu không cậu ấy cũng không dám vào phụ bản có độ khó cấp chuyên gia đâu.” Hoàng Hôn là người của Hồ Ly Ngái Ngủ cho nên hắn cũng rất muốn xem trình độ của Nhiếp Ngôn đến đâu.
“Thật ra thì cấp chuyên gia cũng không khó lắm. Nhất định máu và phòng ngự của chiến sĩ thuẫn giáp cộng với đầu ra sát thương của pháp sư phải cao chút. Đặc biệt, máu của chiến sĩ phải cao hơn 30% so với thông thường. Lúc vua Ma Cây có thay đổi gì quan trọng thì tôi sẽ nhắc nhở mọi người.” Nhiếp Ngôn dặn dò cả đội.
Nghe Nhiếp Ngôn nói mới dễ làm sao. Hoàng Hôn biết rõ, trong phụ bản, lượng máu nhiều hơn 30% có ý nghĩa như thế nào. Lúc vào phụ bản, chỉ cần HP kém 1%, phòng ngự ít đi 1 điểm, sát thương thiếu 1 hoặc 2 điểm đã có thể khiến cả đoàn bị diệt rồi. Rốt cuộc Nhiếp Ngôn lấy tự tin ở đâu ra mà nói như vậy?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện