[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 44 : Pháp sư bí truyền Hoàng Hôn
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 08:18 15-10-2019
.
“Vậy biết kiếm ai bây giờ?” Yểu Yểu cảm thán. Cô thiết nghĩ mặc dù bạn cùng lớp của đội viên nọ cũng thuộc bang Quang Minh Thánh Diễm nhưng người đó không phải là những kẻ đã trực tiếp gây hấn với Nhiếp Ngôn, cho nên nếu mời đến thì vẫn có thể giải quyết êm thấm được, sau đó còn có thể để cho Nhiếp Ngôn và người kia làm quen nữa. Tuy nhiên, hiện tại nhóm của cô vẫn đừng nghĩ đến chuyện này thì hơn.
"Tôi có quen một người ở Đế Quốc Thần Thánh La Mã, tên là Hoàng Hôn. Anh ta là một pháp sư bí truyền, sát thương phép 52. Chỉ là tôi không biết hôm nay anh ấy có rảnh hay không thôi. Đoàn của anh ấy đã thông qua rừng Lửa Đen rồi, đang chuẩn bị đi đầm lầy Ogmat, giờ muốn mời anh ấy đi rừng Ma Cây chưa chắc người ta đã đồng ý. Để tôi nhắn tin hỏi thử xem đã." Chiến sĩ thuẫn giáp Nước Sôi suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.
Một lát sau, Vũ Lam hỏi thăm: "Nước Sôi, sao rồi? Anh ta đồng ý chứ?"
"Đồng ý rồi." Nước Sôi hưng phấn thông báo. Đây đúng là một bất ngờ đáng mừng. Hắn ta và người bạn kia đã từng cùng nhau lập đội đánh quái vật. Họ chỉ gặp nhau có mấy lần mà thôi, thế mà mời một cái người ta đã tới rồi. Nói chung, Hoàng Hôn rất nể mặt hắn.
"Vậy đội của ta đã vừa đủ hai mươi người rồi. Đợi anh bạn kia tới là chúng ta có thể xuất phát." Nhiếp Ngôn gật đầu nói với toàn đội. Hắn lại gặp người của Đế Quốc Thần Thánh La Mã lần nữa. Chuyện này cũng trùng hợp quá đi chứ.
"Cũng là do mặt mũi của anh Nước Sôi lớn đấy. Ngay cả người trong đoàn ưu tú của Đế Quốc Thần Thánh La Mã vẫn có thể mời được." Trần Bác nịnh nọt nói. Gã liếc nhìn Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu. Nếu lần đi phụ bản rừng Ma Cây này thuận lợi, e là sau này hai tên kia sẽ tiếp tục tham gia hoạt động của đội Vũ Lam. Gã nhất định phải tìm cách đá đít hai vị khách không mời này đi mới được. Mà muốn thế, gã phải tìm thêm người đứng cùng phe với gã trước đã.
"Nào có. Là do anh bạn kia dễ tính đó thôi." Nước Sôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều vì đã mời được Hoàng Hôn.
"Hoàng Hôn mới đúng là cao thủ nè. Người ta đã xuống đầm lầy Ogmat luôn rồi cơ mà, chắc chắn có thể đánh thắng được rừng Ma Cây thôi. Cho dù có để anh ấy làm đội trưởng cũng còn được nữa là." Trần Bác liếc xéo Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu.
Thằng cha Trần Bác này làm Đường Nghiêu ngứa ngáy lắm rồi đấy. Nếu không vì Nhiếp Ngôn ngăn cản, hắn đã sớm nổi đóa rồi.
"Nếu anh ấy đã qua được rừng Ma Cây thì để anh ấy làm đội trưởng cũng được." Nhiếp Ngôn không mặn không nhạt nói.
"Ngươi nên tự biết mình bất tài đi. Đã làm không được thì đừng có bày đặt múa may nữa." Trần Bác cho rằng mình đang đắc thắng nên ăn nói càng quá trớn, một chút chừng mực cũng không có.
"Trần Bác..." Vũ Lam cau mày quát. Giọng nói của cô rất không vui.
Trần Bác thấy Vũ Lam giận thì chỉ lẩm bẩm gì đó rồi không nói nữa.
Một lúc sau, trong thị trấn Amtrak xuất hiện một vầng sáng trắng, một người nọ hiện ra ở điểm dịch chuyển. Người này mặc một chiếc áo choàng Công lý thâm hậu màu đen, là một pháp sư bí truyền tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Trên chiếc áo choàng pháp sư đen tuyền mà anh ta đang mặc là đầy những ký hiệu quỷ dị, mang lại cảm giác vừa bí ẩn, vừa trang nghiêm. Nhiếp Ngôn chỉ liếc mắt đã nhận ra được đây là bộ trang bị của phái pháp sư bí truyền, Bóng Tối Đầu Đông, hiện tại đang là trang bị cao cấp nhất của phái này. Bộ Bóng Tối Đầu Đông xếp ngang hàng với bộ Người Lửa của Đường Nghiêu. Chỉ khác nhau là Bóng Tối Đầu Đông thích hợp với pháp sư bí truyền còn Người Lửa thì hợp với pháp sư nguyên tố. Đối với pháp sư bí truyền, hiển nhiên là Người Lửa sẽ không đáng giá bằng Bóng Tối Đầu Đông.
"Chà, anh Hoàng Hôn, lâu rồi không gặp." Nước Sôi nghênh đón.
"Đúng là đã lâu không gặp." Hoàng Hôn cũng chào đáp lại Nước Sôi, sau đó mới nhìn về phía cả đội nói: "Chào mọi người." Cách Hoàng Hôn nói chuyện hơi kiêu ngạo một chút.
Dù gì thì hắn cũng là người trong đoàn ưu tú của Đế Quốc Thần Thánh La Mã, so với cái đội nho nhỏ của Vũ Lam thì làm sao mà cùng đẳng cấp được. Hôm nay, hắn đồng ý tham gia đội của Vũ Lam là vì đang rảnh rỗi quá, đội của hắn đang còn mải lo chuẩn bị để đi đánh đầm lầy Ogmat mà; với cả anh bạn Nước Sôi này cũng biết cách làm người, có giao tình với hắn, nếu không hắn cũng lười tới đây.
"Đây là đội trưởng của bọn tôi, tên là Vũ Lam." Nước Sôi giới thiệu sơ qua Vũ Lam.
Hoàng Hôn gật đầu với Vũ Lam. Hắn cười nói: "Không ngờ đội trưởng của mọi người lại là một mỹ nhân đấy. Chào người đẹp." Hoàng Hôn chào hỏi Vũ Lam. Hắn vốn đã quen với việc xã giao nhiều, cho nên khi nhìn thấy một cô gái đẹp ngất ngây như Vũ Lam hắn vẫn không tỏ ra thất thố chút nào. Hắn nói chuyện rất nho nhã, lễ độ, lại còn không mất đi tính hài hước.
Vũ Lam gật đầu chào đáp lại. Hoàng Hôn đúng là rất có phong thái của bậc cao thủ.
Trần Bác đi lại gần Nước Sôi. Gã vốn muốn để Nước Sôi cũng giới thiệu gã đến Hoàng Hôn. Nhưng mà Hoàng Hôn thấy Nhiếp Ngôn đang đứng ở sau, mắt liền sáng lên, đi thẳng về phía mà Nhiếp Ngôn đang đứng.
"Không ngờ cậu bạn Niết Viêm cũng ở đây." Hoàng Hôn ngạc nhiên nói.
"Anh là?" Nhiếp Ngôn trầm ngâm. Hắn cố gắng lục lọi trong đầu coi thử mình đã gặp người này ở đâu. Hắn nhớ ra là vào cái ngày hắn gặp Hồ Ly Ngái Ngủ ở thị trấn Link, đứng đằng sau Hồ Ly có một người trông như anh chàng này.
"Cậu không biết tôi nhưng mà tôi biết cậu. Lúc trước, hội trưởng của bọn tôi có mời cậu đi phụ bản, ở thị trấn Link ấy, tôi đã đứng phía sau anh ấy. Cậu cũng có bản lĩnh lắm đấy.
Vào lúc quan trọng thì ngáng chân Lập Mã Hoành Đao làm hắn té lăn quay." Hoàng Hôn nhắc lại cho Nhiếp Ngôn nhớ lúc hai người gặp nhau, vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
Nghe Hoàng Hôn nói vậy, cả đội đều nhìn Nhiếp Ngôn với ánh mắt tò mò. Rốt cuộc Nhiếp Ngôn có địa vị như thế nào mà ngay cả hội trưởng của Đế Quốc Thần Thánh La Mã cũng quen, còn biết cả Lập Mã Hoành Đao, hình như là hội trưởng của Hắc Ám Sát Lục nữa chứ? Những người mà Nhiếp Ngôn tiếp xúc đều là tai to mặt lớn cả đấy.
"Anh biết anh bạn Niết Viêm này sao?" Nước Sôi đứng một bên cũng kinh ngạc hỏi.
"Chỉ 'biết' thôi mà được à. Cái cậu Niết Viêm này giờ là người nổi tiếng của cả bang Đế Quốc Thần Thánh La Mã bọn tôi đấy. Hội trưởng bọn tôi mời cậu ấy cùng đi đầm lầy Ogmat, kết quả là cậu bạn Niết Viêm này đưa ra yêu cầu rất hà khắc, nếu có trang bị của đạo tặc rớt ra thì để cậu ấy chọn trước. Trong bang của bọn tôi chẳng ai có can đảm để ăn nói kiểu đó với với hội trưởng đâu." Hoàng Hôn hăng hái kể lại. Hắn là một người khá là hào sảng thế nên hắn chẳng muốn che dấu sự sùng bái của mình đến Nhiếp Ngôn làm gì.
Đám đội viên hai mắt nhìn nhau. Hồ Ly Ngái Ngủ là hội trưởng của Đế Quốc Thần Thánh La Mã đấy. Đây là một nhân vật truyền kỳ tới mức nào chứ. Người ta đã mời Nhiếp Ngôn đi Ogmat rồi, thế mà Nhiếp Ngôn lại còn ra điều kiện nữa mới chịu. Nói trắng ra là Hồ Ly Ngái Ngủ đang cầu xin Nhiếp Ngôn đi cùng mới đúng!
Hồ Ly Ngái Ngủ là người tài giỏi, mắt nhìn người của hắn làm sao mà sai được?
Vậy chẳng phải là Nhiếp Ngôn là một nhân vật thần thánh mà mọi đoàn ưu tú đều ước ao sao? Thế thì mấy điều kiện mà Nhiếp Ngôn yêu cầu với đội của họ khi đi đánh rừng Ma Cây đúng là còn dễ chán.
Hoàng Hôn là người của Đế Quốc Thần Thánh La Mã, những lời vừa rồi của hắn không thể giả được.
"Yểu Yểu à, em thế mà rước về một đại thần cho đội của chị đấy." Vũ Lam nói đùa.
Yểu Yểu nhướng mày, làm như thể cô rất vinh dự vì lời khen đó.
Trần Bác nào biết Nhiếp Ngôn lại có địa vị khủng bổ như thế. Gã giờ đã hiểu ra rằng mình và Nhiếp Ngôn là không cùng một trình độ. Mặt gã nhăn như quả cà héo, thẫn thờ đứng đó bực bội. Gã nổi lòng ác độc, muốn hại cho Nhiếp Ngôn phải trả giá thật lớn.
Ánh mắt của đám đội viên nhìn Nhiếp Ngôn bây giờ đều lóe sáng như hai đèn pha ô tô. Mỗi người đều muốn phỏng đoán cho ra lai lịch của Nhiếp Ngôn.
Đường Nghiêu là người hớn hở hơn cả. Hắn dùng cùi chỏ huých tay Nhiếp Ngôn, thầm thì: "Cái thằng này, che dấu cũng kín thật đấy. Cậu quen biết hội trưởng của Đế Quốc Thần Thánh La Mã lúc nào thế?"
"Mới hôm qua thôi." Nhiếp Ngôn lại trả lời một cách bình tĩnh. Hắn biết rằng thể diện không phải là do người ta cho mà có, mà là chính bản thân hắn phải tự mình giành được. Thật ra, nếu hắn không có tài thì cho dù là Hồ Ly Ngái Ngủ nể mặt hắn đến mấy thì cũng vô dụng thôi. Mục tiêu bây giờ của Nhiếp Ngôn là phải mang đội của Vũ Lam đánh thắng rừng Ma Cây cái đã.
Tuy nhiên, cái mà hắn muốn thử sức chính là phụ bản cấp chuyên gia mà không phải đoàn đội nào cũng dám tiến vào!
"Mọi người đông đủ cả rồi, chúng ta lên đường thôi." Nhiếp Ngôn nói rồi đi về hướng rời khỏi thị trấn.
"Cậu bạn Nhiếp Ngôn này, sao cậu vẫn còn đi đánh phụ bản rừng Ma Cây thế?" Hoàng Hôn hỏi. Lẽ ra với thực lực của Nhiếp Ngôn thì cơ bản không cần lãng phí thời gian ở loại phụ bản cấp thấp như rừng Ma Cây nữa.
"Tôi cần đá Vũ Lạc trong rừng Ma Cây, với cả ở đây còn ra vài trang bị cao cấp của đạo tặc nữa mà, nhiều khi đội này lại đánh ra vài món như thế cũng nên." Nhiếp Ngôn nói. Trước sau gì thì mọi người đều sẽ biết, thế nên Nhiếp Ngôn không muốn giấu diếm làm gì. Hắn thấy Hoàng Hôn cũng không phải là người xấu nên nói thẳng luôn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện