[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 43 : Trước khi xuất phát
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 13:46 07-10-2019
.
“Mọi người đã không còn ý kiến gì thì tôi sẽ đưa ra hướng dẫn ngay bây giờ. Nếu ai có yêu cầu gì với tôi thì có thể lên tiếng. Nếu yêu cầu của người đó nằm trong phạm vi hợp lý thì tôi vẫn có thể thông qua.” Nhiếp Ngôn nói. Vì trước đó hắn đã đề cập qua chuyện này, hơn nữa lời của Vũ Lam cũng rất có trọng lượng, nên giờ không ai dị nghị gì nữa.
“Mời mọi người báo cáo tên và thuộc tính cơ bản của bản thân. Bắt đầu từ phái chiến sĩ thuẫn giáp nhé.” Nhiếp Ngôn tiếp lời. Lúc vào phụ bản, nếu trang bị của một người không đạt các yêu cầu cơ bản thì cho dù người đó có là cao thủ đi chăng nữa cũng không thể qua cửa được. Tuy Nhiếp Ngôn biết cách làm sao để sống sót trong phụ bản rừng Ma Cây, nhưng đó là với điều kiện số liệu của tất cả các thành viên trong đội phải đạt yêu cầu nhất định cơ.
“Nước Sôi, chiến sĩ thuẫn giáp, phòng ngự 61, máu 230, sát thương 27.” Một người đàn ông có vẻ ngoài cục mịch, tầm ba mươi tuổi báo tên. Người này vừa mới nói đỡ cho Nhiếp Ngôn lúc nãy. Anh ta là lá chắn chủ lực của đội. Vóc người của anh ta vô cùng cường tráng như một con trâu nước, liếc mắt thôi cũng biết anh ta theo phái chiến sĩ rồi.
“Nước Luộc Sủi Cảo, gọi tôi ‘Sủi Cảo’ là được. Chiến sĩ thuẫn giáp, phòng ngự 51, HP 160, sát thương 28.”
“Liệt Diễm, pháp sư hệ lửa, sát thương phép 32.”
…
“Nước Sôi, anh đi mua thêm một cuộn giấy tăng tốc đi. Bí Đỏ, cậu cần mua một cuộn giấy sức mạnh…” Sau khi nghe các đội viên báo cáo xong, Nhiếp Ngôn liền đưa ra hướng dẫn đến từng người.
Các thành viên trong đội hai mắt nhìn nhau. Họ chỉ là những người chơi bình thường, có người khá hơn chút thì có thể mắt nhắm mắt mở xem như là “cao thủ tầng thấp.” Tuy nhiên, tài sản trên người họ chưa bao giờ vượt qua 1 bạc. Mặt khác, cuộn giấy tăng tốc, cuộn giấy tăng sức mạnh, cuộn giấy tăng trí lực, vân vân, đều có giá trên 10 đồng. Số tiền họ phải bỏ ra quá lớn. Hơn nữa, họ vẫn không biết được mình sẽ lời được bao nhiêu khi qua được phụ bản rừng Ma Cây cơ mà.
“Mua lắm cuộn giấy như thế thì ngay cả tôi cũng có thể dẫn đội thông qua phụ bản rừng Ma Cây đấy.” Trần Bác lẩm bẩm.
Trần Bác muốn gây khó dễ cho Nhiếp Ngôn hết lần này đến lần khác. Đường Nghiêu đứng cạnh Nhiếp Ngôn nãy giờ sớm đã chịu không nổi.
“Đừng nói là ngươi không có đủ tiền nên không muốn mua nha. Nếu mà ngươi thiếu tiền thật ta có thể cho ngươi mượn trước lần này đấy.” Đường Nghiêu mỉa mai nói với Trần Bác.
“Chỉ 20 đồng thôi, ông đây làm gì mà không bỏ ra được chứ. Nhưng mà rõ ràng hắn ta phân việc không đồng đều. Tại sao hắn không bảo ngươi mua cuộn giấy tăng trí lực nào, còn đám bọn ta ai cũng phải bỏ tiền ra?” Trần Bác cũng không khách khí vặn ngược lại.
Nghe thế, chúng đội viên đều nhìn Nhiếp Ngôn đầy nghi ngờ. Tất cả mọi người đều cùng một đội cơ mà, nếu Nhiếp Ngôn thiên vị, cố tình bắt họ tiêu nhiều tiền hơn, vậy thì thật đúng là quá vô lý.
Đường Nghiêu cứng họng một lúc lâu. Thấy thế, Trần Bác mới đắc ý cười khểnh: “Không cãi lại được chứ gì?”
Các thành viên khác trong đội dõi mắt trông chờ một lời giải thích từ Nhiếp Ngôn. Nếu hắn không cho họ một câu trả lời thích đáng thì rõ ràng hắn sẽ không được lòng bất kỳ ai nữa.
“Anh thì biết nhiều lắm ấy. Bạn của tôi đang có bộ áo choàng phép thuật Người Lửa, sát thương phép là 50, anh nói liệu bạn tôi có cần mua thêm cuộn giấy tăng trí lực nữa không? Muốn cậu ấy khống chế sát thương còn khó nữa chứ đừng nói đến dùng thêm cuộn giấy tăng sát thương phép. Bộ anh muốn cậu ta hấp dẫn thù hận của boss sao?” Nhiếp Ngôn chế giễu lại Trần Bác một cách không thương tiếc.
Ý của Nhiếp Ngôn là “với trang bị của Đường Nghiêu hiện giờ, nếu hắn muốn gia nhập đoàn ưu tú của các bang lớn còn được nữa, huống gì là đi theo cái đội nho nhỏ của ngươi vào phụ bản. Cơ bản việc này là dùng dao mổ trâu đi giết gà, nói cách khác là vì nể mặt mọi người, thế mà ngươi còn dám ý kiến này nọ?”
Cả đội nghe thấy thế thì đều cảm thấy xấu hổ. Khi họ nhìn vào trang phục của Đường Nghiêu, vẻ mặt ai nấy đều thay đổi. Đó là bộ đồ Người Lửa, tượng trưng cho vinh quang của người chơi! Có được bộ đồ này chứng tỏ người đó đã từng thông qua phụ bản rừng Lửa Đen! Đường Nghiêu ấy thế mà đã vào rừng Lửa Đen rồi chứ đừng nói gì đến rừng Ma Cây. Thế mà hắn ta lại đồng ý vào rừng Ma Cây với đội của họ một lần nữa, như vậy là đã cho họ biết bao nhiêu mặt mũi chứ!
Đường Nghiêu duỗi thẳng lưng hưởng thụ các loại ánh khác nhau từ đám đội viên. Cảm giác được sùng bái này mới tốt làm sao. Đường Nghiêu âm thầm quyết tâm rằng nếu hắn đã mặc vào một thân trang bị mạnh mẽ thế này thì khi lâm trận cũng không nên tự làm xấu mặt mình. Ít nhất, hắn cũng phải có dáng dấp của cao thủ mới được.
Lần này thì Trần Bác á khẩu không nói gì được. Nhiếp Ngôn lý luận có bài có bản như thế gã làm sao mà phản bác nổi.
Vũ Lam nhìn thoáng qua Đường Nghiêu, cô đặc biệt chú ý đến trang bị trên người hắn. Thật không ngờ một kẻ nhìn vừa bựa vừa béo như cậu ta lại là một cao thủ.
“Những ai được gọi tên nhanh đi mua cuộn giấy đi nào.” Vũ Lam nói. Cô chỉ đang băn khoăn một chuyện, mọi người mua nhiều thứ như thế, ngay cả khi qua được phụ bản rừng Ma Cây lần này, liệu đội của cô có đủ tiền để quay lại đây lần nữa hay không?
Các thành viên trong đội nghe vậy thì lục tục chạy đi mua đồ. Họ đã chuẩn bị trước các loại tiêu hao phẩm cả rồi, thế nên việc mua thêm các cuộn giấy không khiến họ mất nhiều thời gian lắm.
“Niết Viêm này, đánh rừng Ma Cây cần nhiều cuộn giấy như vậy sao?” Yểu Yểu nhìn Nhiếp Ngôn hỏi. Trong suy nghĩ của cô thì các đội lớn khi vào phụ bản rừng Ma Cây không cần đến nhiều cuộn giấy như thế.
“Đến đó rồi cậu sẽ biết thôi. Tôi kêu mọi người đi mua thêm cuộn giấy tuyệt đối không phải là tiêu tiền phung phí đâu.” Nhiếp Ngôn trả lời. Ngay cả đoàn ưu tú của các bang lớn đều chỉ đi rừng Ma Cây phổ thông mà thôi. Lần này, Nhiếp Ngôn muốn đi hẳn rừng Ma Cây cấp chuyên gia luôn! Thế nên không sắm thêm mấy loại cuộn giấy như vậy thì không được.
“Vậy à.” Yểu Yểu chớp chớp mắt nhìn Nhiếp Ngôn. Mặc dù cô quen biết Nhiếp Ngôn chỉ mới vài ngày thôi nhưng cô xác định một điều là Nhiếp Ngôn là người có bản lĩnh, chứ không phải là một kẻ thối tha.
Một lát sau, các đội viên đã mua xong những thứ cần thiết và quay lại hội họp với đội.
Nhiếp Ngôn kiểm tra qua, mười chín người đều đã tụ tập đông đủ.
“Có ai có thể mời thêm một pháp sư có thực lực vào đội nữa không? Nếu người nọ có sát thương cao một chút thì càng tốt.” Nhiếp Ngôn nhìn toàn thể đám người Vũ Lam hỏi.
“Việc này hơi khó nha.” Vũ Lam nói một cách khó khăn. Hầu hết những cao thủ có sát thương cao đều có đội cố định cả rồi. Hiện tại, bọn họ biết đi đâu mà kiếm bây giờ?
“Tôi có thể. Tôi quen một anh bạn cùng lớp, anh ta thuộc đoàn ưu tú của bang Quang Minh Thánh Diễm. Gần đây anh ta đang chuẩn bị để đi rừng Lửa Đen, chỉ rảnh ngày hôm nay thôi đấy.”
“Là trai hay gái, kỹ thuật ra sao?” Vũ Lam đứng bên cạnh cất tiếng hỏi.
“Là một bạn nam cùng lớp với tôi. Anh ta cừ lắm.”
“Người của bang Quang Minh Thánh Diễm à? Vậy thì không được rồi.” Nhiếp Ngôn lắc đầu.
“Sao vậy?” Yểu Yểu tò mò hỏi.
“Tôi giết vài tên trong bang Quang Minh Thánh Diễm, giờ chúng còn đang phát lệnh truy nã tôi đây này.” Nhiếp Ngôn nói mà chẳng e dè gì. Cho dù người của bang Quang Minh Thánh Diễm biết hắn đang ở đây, chúng có thể làm gì hắn chứ?(1)
“Lúc đó tôi bị một nhóm người của bang Quang Minh Thánh Diễm đuổi giết. Người anh em này của tôi đã kết liễu bảy tám tên gì đó của nhóm kia đấy.” Đường Nghiêu tự hào khoe khoang. Hắn còn đang hận không thể để cho toàn thế giới biết Nhiếp Ngôn là anh em của hắn đây này.
“Nhóm đó toàn là đồ bỏ đi. Lính mới tay nghề kém cả ấy mà.” Nhiếp Ngôn nói như thể việc này rất bình thường.
“Tôi nói này, giết chết mấy tên gà mới thì có gì vui chứ. Tôi cũng từng giết chết một đám người đó thôi.” Trần Bác lên tiếng cười nhạo.
Đường Nghiêu tức lắm. Những tên mà Nhiếp Ngôn giết “lính mới” ở chỗ nào chứ. Trong số đó có một kẻ mặc nguyên bộ Người Lửa đấy! Hắn vừa tính cãi lại thì bị Nhiếp Ngôn ngăn cản. Thế là Đường Nghiêu chỉ còn biết hậm hực không nói gì.
Vũ Lam khoanh tay trước ngực đánh giá Nhiếp Ngôn. Xem ra Nhiếp Ngôn không phải là người thích khoe mẽ. Có lẽ những lời Đường Nghiêu nói hầu hết là sự thật. Kẻ có thể chặn đường của Đường Nghiêu rõ ràng là không đơn giản. Anh bạn Nhiếp Ngôn này không chỉ tinh thông phụ bản mà còn có hiểu biết rất nhiều về PK nữa.
Chú thích của dịch giả:
1. Vì lúc này Nhiếp Ngôn đang ở trong thành cho nên không thể bị PK.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện