[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 41 : Nam bẩn bựa

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 12:41 02-07-2019

Sau đợt kiểm tra đánh giá ngày hôm nay, Nhiếp Ngôn đã nắm được một cách khách quan thực lực của bản thân rồi. Mặc dù hắn vẫn còn kém xa những tay cao thủ đánh nhau tự do nhiều, nhưng mà nếu hắn bỗng nhiên rơi vào tình huống khó khăn thì vẫn có thể giải quyết được mà không gặp khó khăn gì. Nhiếp Ngôn dùng toàn bộ số tiền thưởng hai vạn tám để mua hơn mười mấy bịch dinh dưỡng ở siêu thị. Hắn tha hồ mà ăn no uống đủ tháng này. Về đến nhà, Nhiếp Ngôn tiếp tục quá trình rèn luyện cơ thể. Trong mấy tháng vừa qua, ngoại trừ việc chơi trò chơi ra thì Nhiếp Ngôn hết học tập rồi lại tập thể hình. Đối với những việc khác, Nhiếp Ngôn muốn chờ cha mẹ hắn về rồi mới tính. Ban ngày kết thúc rất nhanh, thời gian trò chơi mở cửa cũng gần kề. Nhiếp Ngôn nằm lên giường, đội mũ trò chơi lên. Đăng nhập lần nữa vào Tín Ngưỡng, Nhiếp Ngôn liền bắt tay vào quá trình giết nhện luyện cấp. Theo số nhện nước nằm xuống dưới lưỡi dao của Nhiếp Ngôn, giá trị kinh nghiệm của hắn cũng từ từ tăng lên một cách ổn định. Không lâu sau, Nhiếp Ngôn đã gần lên cấp 4. "Nhiếp Ngôn, cậu đang ở xó nào đấy?" Yểu Yểu truyền tin tới Nhiếp Ngôn hỏi. "Tôi vẫn còn đang đánh nhện nước ở hồ Rondo này." "Năm phút nữa cậu lo mà lê thân tới điểm dịch chuyển ở thị trấn Amtrak tập trung với đội cho tôi. Chốc nữa là cả nhóm lên đường rồi đấy. Nhớ gọi anh bạn kia của cậu tới luôn nhé." "Ừ ừ." Nhiếp Ngôn đáp. "Năm phút nữa gặp." Yểu Yểu nhắn xong thì chào tạm biệt. Sau khi cúp máy, Nhiếp Ngôn liền gọi cho Đường Nghiêu, "Cậu tới điểm dịch chuyển của thị trấn Amtrak nhanh đi. Đội ngũ gần xuất phát rồi đấy. Lẹ lẹ chút." "Sớm vậy hả trời?" Đường Nghiêu ngạc nhiên hỏi. Trong giọng nói của cậu chàng không giấu được vẻ hưng phấn và vui mừng. "Thường thì người ta đi đánh phụ bản đều sợ trễ không đấy. Khởi hành vào sáng sớm là tốt nhất." "Ừ, tớ tới ngay đây." Đường Nghiêu trả lời xong liền cất bước. Nhiếp Ngôn nhìn lại giá trị kinh nghiệm của mình. 99%. Nếu hắn muốn luyện nốt 1% giá trị kinh nghiệm còn thiếu thì cũng phải mất ít nhất mười phút nữa. "Xem ra không thăng cấp được rồi." Nhiếp Ngôn nghĩ. Hắn lấy một cuộn giấy hồi thành ra rồi niệm chú. Một luồng sáng phát ra, cảnh tượng trước mắt hắn thay đổi. Nhiếp Ngôn đã trở lại Amtrak. "Cậu đang ở đâu đấy? Đọc tọa độ tớ xem nào?" Nhiếp Ngôn truyền tin đến Đường Nghiêu. "Tớ thấy cậu rồi. Đứng đó đi, tớ qua." Đường Nghiêu chạy lại từ phía xa của quảng trường. Vì anh chàng này chơi nguyên một bộ đồ đỏ rực như lửa nên đặc biệt bắt mắt trong đám người chơi. Đường Nghiêu được đông đảo quần chúng nhìn với cặp mắt đầy hâm mộ nên hắn cũng bất giác mà ưỡn ngực bước đi. Toàn bộ trang bị trên người Đường Nghiêu đại biểu cho vinh quang tối cao mà chỉ tầng lớp cao thủ mới có. "Cậu luyện tập ở nhà đến đâu rồi?" Nhiếp Ngôn cười hỏi. Anh bạn Đường Nghiêu này nhìn có vẻ rất có tinh thần, không giống như bộ dạng nhếch nhác của kiếp trước. "Cũng tàm tạm. Lát nữa cậu sẽ biết kỹ thuật của tớ tăng lên nhiều đến đâu. Lúc tớ đăng xuất ấy, tên nhãi Ngụy Khải có gọi đến. Hắn nịnh nọt một hồi rồi còn hỏi xin số điện thoại của cậu nữa chứ. Tớ kêu hắn đi luyện PK với tớ, đánh hơn mười trận, thế mà hắn chả thắng được trận nào." "Chắc là hắn ta nhường cậu chứ gì." Nhiếp Ngôn cười trêu, chỉ nghĩ trong đầu là "tớ còn lạ gì tính của tay Ngụy Khải đó nữa." "Đừng có mà xem thường tớ. Kỹ thuật của tớ giờ lợi hại lắm nhé. Cơ mà hồi chiều, một tên đàn em của Ngụy Khải nói với hắn là cậu tới võ quán của gia đình họ Lâm. Đừng nói với tớ là cậu đến đó tìm Lâm Giai đấy nhé. Thật không thể hiểu nổi làm sao cậu lại đi thích một người như vậy. Nghe đồn cô ta qua lại với khối thằng đấy." "Là chuyện từ hồi cấp hai rồi. Lúc đó tớ vẫn còn là trai chưa dậy thì mà. Giờ tớ không còn hứng thú gì với Lâm Giai nữa cả. Tớ chỉ tới võ quán để kiểm tra thực lực chút thôi." "Cũng đúng ha. Làm sao mà cậu nhắm trúng Lâm Giai được. Thay vì cô ta, chi bằng để thằng bạn này giới thiệu một em khác cho cậu nhé." Đường Nghiêu vừa cười lớn, vừa vỗ vai Nhiếp Ngôn. "Với mắt thẩm mỹ thế kia thì cậu tự giữ lại mà dùng." Nhiếp Ngôn liếc mắt khinh bỉ. Đột nhiên, một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi Nhiếp Ngôn. Đây là mùi nước hoa của cửa hàng mà NPC hệ thống mở, mùi hoa bách hợp, đem lại một cảm giác thanh nhã đầy mê hoặc. Vừa ngửi được mùi đó, Nhiếp Ngôn liền biết là ai đang tới. "Suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tán gái thôi. Vừa nhìn là biết cậu chẳng phải là người tốt lành gì." Yểu Yểu khịt mũi nói. Nghe giọng của cô, Nhiếp Ngôn cười thầm. Hắn quay đầu nhìn thì thấy Yểu Yểu đang đoan trang đứng sau lưng mình. Cô mặc một bộ váy dài trắng noãn, là loại áo choàng của pháp sư. Chiếc váy rũ xuống như một dòng suối bạc làm nổi bật dáng người hoàn hảo của cô. Mái tóc dài của cô buông thõng, chỉ có một chiếc khăn lụa màu hồng ở trên đầu làm điểm nhấn khiến cho cô càng thêm quyến rũ. Cô như người đẹp bước ra từ trong tranh vậy. Đường Nghiêu vừa thấy Yểu Yểu đứng bên cạnh Nhiếp Ngôn thì nước miếng ào ào chảy ra. Hắn sửng sốt hết nửa ngày mới dùng khuỷu tay huých Nhiếp Ngôn hỏi: "Gái đẹp kìa. Còn là hàng cao cấp nữa chứ. Trời đất ơi, đây là bạn gái của cậu đấy hả, Nhiếp Ngôn?" "Cậu nói nhảm cái gì thế? Ai là bạn gái của cậu ta chứ?" Yểu Yểu trừng mắt. Cô nàng nghiến răng tức giận. Cái tên bẩn bựa này lại dám nói cô là bạn gái của Nhiếp Ngôn. "Đúng là vật họp theo loài, người chơi theo bầy." "Gì mà 'vật họp theo loài' chứ. Không phải cậu cũng chạy tới đây tụ tập với bọn này sao?" Nhiếp Ngôn vừa cười vừa ghẹo Yểu Yểu. "Cậu nha. Hừ. Đại tiểu thư đây nhân hậu rộng lượng, không thèm chấp với cậu. Đội của chị Vũ Lam đang chờ ở điểm dịch chuyển đấy, chúng ta nhanh đi qua đó đi." Yểu Yểu cãi không lại Nhiếp Ngôn nên phải đánh trống lảng sang chuyện khác. Đường Nghiêu thấy Nhiếp Ngôn và Yểu Yểu cãi nhau thì bắt đầu tự suy luận. "Hai người họ như thế thì gọi là gì ấy nhỉ... Quên mất rồi. Cặp đôi nào cũng thích cãi nhau hết mà." Mặc dù Đường Nghiêu có háo sắc chút chút nhưng mà hắn là người rất nguyên tắc, đào góc tường(1) nhà ai cũng được chứ người phụ nữ của anh em thì tuyệt đối không được đụng vào. Đường Nghiêu âm thầm giơ ngón cái lên với Nhiếp Ngôn. Hắn thấp giọng khen: "Cậu đúng là có bản lĩnh đấy." "Chắc chắn anh chàng Đường Nghiêu này hiểu lầm gì rồi." Nhiếp Ngôn nghĩ. Hắn và Yểu Yểu chỉ là bạn bè thôi. Nhiếp Ngôn chỉ biết cười khổ. Hắn cũng lười đi giải thích làm gì. Mấy chuyện kiểu này càng bôi càng đen(2) mà. Ba người, ba suy nghĩ, rảo bước đến điểm dịch chuyển. "Nhiếp Ngôn, đây là bạn của cậu đấy hả? Sao nhìn cái mặt của hắn ta cứ bẩn bựa kiểu gì ấy. Cơ mà trang bị của hắn nhìn tốt ghê, tên là gì vậy?" Yểu Yểu tò mò hỏi. Đường Nghiêu lệ rơi đầy mặt. Tại sao trong mắt cô nàng xinh đẹp này hắn lại "bẩn bựa" chứ không phải là "đẹp trai ngời ngời" chứ? "Bộ Người Lửa đó." Nhiếp Ngôn đáp. Hắn phát hiện chiếc khăn lụa trên đầu Yểu Yểu buộc tóc cô nàng lại thành nhiều phần rồi đan vào nhau nhìn rất vui mắt. Rõ ràng cô nàng đã rất tỉ mỉ tạo kiểu tóc này. "Là bộ Người Lửa của phụ bản rừng Lửa Đen ấy hả?" Yểu Yểu kinh ngạc hỏi. Rừng Lửa Đen là phụ bản còn cao cấp hơn cả rừng Ma Cây, chỉ có mấy đoàn ưu tú của các bang lớn mới chơi được! Việc này khiến Yểu Yểu phải nhìn Đường Nghiêu với cặp mắt khác. Nhũng ai có thể tiến vào rừng Lửa Đen đều là cao thủ hết mà. "Không ngờ anh béo bựa này lại là một cao thủ lợi hại nha." Đường Nghiêu được "thăng cấp" từ "bẩn bựa" lên thành "béo bựa." Vì được Yểu Yểu khen là "cao thủ lợi hại" cho nên Đường Nghiêu đắc ý lắm. Tuy vậy hắn cũng hơi chột dạ một chút vì hắn căn bản vẫn đang là một "cao thủ dởm", còn kém "cao thủ chân chính" một bậc. "Nhiếp Ngôn, cậu xem khăn cài đầu của tôi đẹp không? Tôi đi đánh phế tích Thánh Quang mà ra đó. +3 sát thương thánh ngôn lận đấy." Yểu Yểu xoay người một vòng. Làn váy của cô xòe rộng như một bông sen trắng đang nở rộ. Chiếc khăn cài đầu bằng lụa lẫn theo mái tóc dài của cô tung bay trong gió. Hình ảnh của Yểu Yểu hiện giờ đúng là động lòng người biết bao. Cô nàng này vẫn còn con nít lắm, cứ có thứ tốt gì là cô lại phải lấy ra khoe cho bằng được. Việc bản thân cô nàng vốn phải đang "giận dỗi" Nhiếp Ngôn đã bị cô quăng lên chín tầng mây mất rồi. "Ừ. Nhìn đẹp lắm." Nhiếp Ngôn gật đầu khen. Yểu Yểu có một tính cách rất đặc biệt đó chính là dễ dàng khiến cho người khác quên hết mọi phiền não. "Người anh em ơi, cậu đúng là không tệ nha. Sớm 'ra tay' đi, không người khác cướp mất lại hối hận không kịp đấy!" Đường Nghiêu thì thầm vào tai Nhiếp Ngôn rồi cười một cách vô cùng bẩn bựa. Chú thích của dịch giả: 1. Đào góc tường: ý chỉ cướp bạn gái của người khác. 2. Càng bôi càng đen: Càng giải thích thì càng gây hiểu lầm sâu hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang