[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 40 : Liên tiếp phá kỷ lục

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 03:35 29-05-2019

.
"Hừ, học sinh xuất sắc thì sao nào? Hắn còn chẳng cái rắm của anh nữa là. Nhìn cái tướng èo ọt của hắn mà xem, chỉ sợ anh cho một cú thôi đã bị đấm bay xa rồi. Cục cưng Lâm Giai của anh, tối nay chúng mình đi khách sạn nhé?" Bàn tay của Bảo Uy bắt đầu vuốt ve thân hình Lâm Giai, sờ thẳng đến đáy quần lót của cô ả. "Xê ra. Đây là võ quán của cha người ta đó. Nếu mà ông già nhà em thấy thì anh không bị đánh chết mới lạ." Lâm Giai đẩy tay Bảo Uy ra, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, cô ả còn cười khanh khách nữa. Nhiếp Ngôn liếc mắt nhìn lại chỗ quầy tính tiền. Hắn cười khinh miệt. Sau đó, hắn bắt đầu kiểm tra lực kéo, lực chân và lực cánh tay. Nhiếp Ngôn nắm lấy phần tay cầm của dụng cụ kéo cầu. Hắn hét to một tiếng rồi gồng mình kéo dây. Nhiếp Ngôn ra sức di chuyển, kim đồng hồ đo lực kéo bắt đầu nhảy lên. Số đo bắt đầu hiện lên, 60 cân, 80 cân, 100 cân... 161 cân... 162 cân. "Chịu hết nổi rồi." Nhiếp Ngôn buông tay ra, nặng nề thở dốc. Sức kéo của hắn kém so với kiếp trước nhiều. Tuy nhiên, đối với thể chất hiện tại của Nhiếp Ngôn thì con số này được coi như rất tốt. Tiếp theo, hắn muốn thử lực chân. Hắn đến cạnh máy đo lực chân rồi ngồi xuống, bắt đầu động tác ngồi xổm. 80 cân, 90 cân... Chữ số trên mặt đồng hồ liên tục tăng lên. Sức mạnh này vốn chỉ những vận động viên đô vật tự do mới làm được. "Ơ kìa, em đang nhìn gì vậy?" Bảo Uy chọc chọc Lâm Giai đang đứng bên cạnh. "Làm sao lại thế được?" Lâm Giai nhìn về phía trước, khiếp sợ lẩm bẩm. "Cái gì làm sao cơ?" Bảo Uy nhìn theo hướng mà Lâm Giai đang nhìn. Gã chẳng hiểu cái vẹo gì cả. Cơ thể của Nhiếp Ngôn rất gầy, thế mà hắn ngồi xổm ở máy đo rất hăng hái. Nháy mắt, số đo đã vượt hơn 160 cân. Thật là đáng sợ, đây là cái thể loại gì vậy?! Trong các giải đấu quốc tế, lực chân lúc ngồi xổm thường vượt trên cả 1000 cân. Nhưng đó là để nói mấy tay lực sĩ khổng lồ vô địch. Những người này đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cả rồi. Còn về phần mấy tay đánh nhau vỉa hè thì lực chân chỉ tới 200 hoặc 300 cân đã là tốt lắm rồi. Ninh Giang này là một thành phố nhỏ, những người có số đo lực chân lớn hơn 160 cân chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tên Nhiếp Ngôn này, nhìn thì gầy gò yếu đuối, không ngờ hắn lại có một sức mạnh kinh khủng như vậy! Sau khi ngồi xổm đến 260 cân, Nhiếp Ngôn lại chuyển qua đo lực tay. Hắn di chuyển, nhanh như báo thực hiện một động tác đấm tiêu chuẩn. Nhiếp Ngôn nhào tới, tung một đấm vào máy đo lực tay. Con số hiện ra là 130 cân. Kỷ lục mới! Cái thành phố Ninh Giang này bé như cái lỗ mũi, thế nên võ quán của gia đình họ Lâm cũng không có nhiều cao thủ lui tới lắm. 130 cân lực tay mà đã được ghi vào kỷ lục mới thì đúng là có hơi buồn cười. "Cơ thể này của mình cũng được đấy chứ." Nhiếp Ngôn đắc ý. Sau tiếp, hắn tiến về phía bàn đo tốc độ phản ứng. Sức chân khi ngồi xổm, sức kéo, lực cánh tay, vân vân, đều là những nhân tố cơ bản trong lĩnh vực chiến đấu. Cho dù Nhiếp Ngôn chưa từng học qua kỹ thuật đánh cận chiến nhưng với sức lực lớn thế này, hắn đã có thể vào được trận chung kết cấp thành phố, làm một vận động viên đánh cận chiến chuyên nghiệp chứ chẳng chơi. Bàn đo tốc độ phản ứng vừa thêm một kỷ lục mới! Máy đo lực đá vừa thêm một kỷ lục mới! Máy đo tốc độ vừa thêm một kỷ lục mới! Lâm Giai ngạc nhiên nhìn Nhiếp Ngôn liên tiếp lập kỷ lục ở trong võ quán nhà mình. "Thế giới này đảo điên hết rồi. Người kia thực sự là Nhiếp Ngôn ư?" Trong ấn tượng của cô ả, Nhiếp Ngôn chỉ là một tên nhóc gầy tới nỗi gió thổi là bay. Ả chưa bao giờ nghĩ rằng tố chất cơ thể của Nhiếp Ngôn lại tốt đến thế. Những dụng cụ ở đây đều lưu lại các kỷ lục của cha Lâm Giai, ấy thế mà Nhiếp Ngôn đã phá vỡ kỷ lục của sáu máy rồi, số đo của Nhiếp Ngôn trên mấy dụng cụ còn lại cũng không xê xích gì nhiều so với cha cô ả. Như thế chẳng hóa ra là Nhiếp Ngôn còn mạnh hơn cả cha cô ả nữa à? "Thằng nhóc đó là ai vậy? Đáng sợ thật." Bảo Uy run run hỏi. Thằng nhãi kia thế mà mạnh hơn hẳn đám vệ sĩ ở nhà gã. Cũng may là lúc nãy gã không có tìm Nhiếp Ngôn gây hấn. Nếu không, với sức lực mạnh mẽ của Nhiếp Ngôn thì chỉ sợ Nhiếp Ngôn đá một cú thôi đã có thể làm gã gãy mấy cái xương sườn rồi. Lâm Giai thì lại cảm thấy tiếc hùi hụi. Trước đây, Nhiếp Ngôn đâu có biểu hiện tốt như thế trước mặt cô ả đâu. Nếu cô ả biết Nhiếp Ngôn dũng mãnh nhường này thì đã sớm đồng ý làm bạn gái hắn rồi. Theo Lâm Giai thì phụ nữ là để đàn ông chinh phục. Đàn ông mà càng mạnh thì càng mang lại nhiều cảm giác an toàn hơn. Nếu ả biết trước Nhiếp Ngôn "trâu" như vậy thì cho dù Nhiếp Ngôn xấu như quỷ ả cũng đồng ý theo. Với thực lực của Nhiếp Ngôn, việc sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, được ghi danh vào khoa chiến đấu của trường quân đội hạng nhất rõ ràng là dễ như ăn bánh. Người vào được trường quân đội hạng một sẽ có một tương lai sáng lạn không thể tả. Bây giờ cô ả mới biết rằng lúc trước mắt của ả đúng là bị mù mới "không thấy núi Thái Sơn" như vậy. "Phản ứng của mình còn chưa đủ nhanh." Nhiếp Ngôn nghĩ thầm. Trong lúc đánh nhau cận chiến, tốc độ phản ứng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả. Hơn nữa, trong trò chơi, tốc độ phản ứng và tư duy của người chơi cũng rất quan trọng. Vốn là trong võ quán hiện tại có hai người đang đấu tay đôi, và một đống khán giả đang vây xem nữa. Nhưng giờ thì tầm mắt của bọn họ đều đang bị Nhiếp Ngôn hấp dẫn. "Tên đáng sợ này là ai?" Đây là ý nghĩ chung của tất cả mọi người. Trong võ quán trở nên yên tĩnh lạ thường. Lúc Nhiếp Ngôn ngẩng đầu lên mới phát hiện ai ai cũng đang nhìn hắn. Nhiếp Ngôn nhìn về phía sân đấu thì thấy hai tên đô con lực lưỡng, cao khoảng một mét tám, cả người đầy cơ bắp. Hai người này chắc chắn đã trải qua huấn luyện bài bản. Nhiếp Ngôn cảm thấy hơi ngứa tay. Thế là hắn hỏi hai người đô con nọ: "Này, hai anh ở đằng kia ơi, có hứng vui đùa với tôi một trận không?" "Không, tôi không có hứng lắm." Anh chàng mặc quần thể thao màu xanh có chút chột dạ, vội vàng cười xòa từ chối. "Tôi cũng không muốn." Anh chàng mặc quần thể thao đỏ cũng nhanh miệng hùa theo. Giỡn gì chứ, người ta có lực tay 130 cân, lực chân tận 260 cân lận đó. Người như thế, cho dù có đi thi đấu ở giải cận chiến thành phố thì cũng dễ dàng lọt vào chung kết, đánh đâu thắng đó, ai cũng không cản được. Một đấm của hắn có thể làm cho đối phương trong vòng ba tháng không bò dậy nổi ấy chứ. Nhiếp Ngôn hơi thất vọng một chút. Coi bộ hắn không có cơ hội trải nghiệm thú vui đánh đấm ngày hôm nay rồi. Hắn nhìn lên đồng hồ, một tí nữa thôi là thời hạn hai giờ sẽ hết, thế nên hắn quyết định đi đến quầy tính tiền để trả thẻ. Bảo Uy đang đứng cạnh quầy tính tiền. Thấy Nhiếp Ngôn lại gần, gã chỉ biết cười lấy lòng rồi đứng sang một bên nhường chỗ. Lâm Giai thì sửa sang lại tóc tai, nở một nụ cười mà ả cho rằng rất quyến rũ. Có điều, đối với Nhiếp Ngôn, nụ cười này cứ ác ác làm sao ấy. "Thanh toán cho tôi đi." Nhiếp Ngôn đặt tấm thẻ lên quầy rồi nói. "Anh Nhiếp à, thẻ hai giờ này coi như em mời anh nhé. Với cả, đây là tiền thưởng cho việc lập kỷ lục mới ở võ quán nhà em. Tổng cộng là hai vạn sáu nghìn ạ." Lâm Giai lấy ra một tấm thẻ đưa cho Nhiếp Ngôn. Tất cả các võ quán đều có chế độ tiền thưởng. Mỗi lần có người lập được kỷ lục mới thì sẽ có thể nhận được tiền thưởng. Đây cũng là một hình thức kinh doanh hiện nay. Người ta sử dụng một mạng lưới trực tuyến toàn quốc để liên tục cập nhật mới các kỷ lục được ghi lại tại từng võ quán. Nơi nào đạt được kỷ lục càng cao thì càng tỏ rõ được sức mạnh của võ quán, từ đó thu hút nhiều người giỏi hơn. Các võ quán đều thi thố với nhau bằng cách này. Hai vạn sáu nghìn chẳng qua chỉ là lợi nhuận một ngày của mấy võ quán lớn kiểu này mà thôi. "Cảm ơn." Mặc dù Nhiếp Ngôn chán ghét Lâm Giai cực nhưng mà người ta cho tiền thì hắn phải lấy chứ. Hắn cất thẻ đi, dự định lát nữa sẽ mua vài bịch dịch dinh dưỡng chất lượng tốt về sài. "Anh Nhiếp này, tối nay em rảnh, anh có muốn tới Giấc Mơ Đêm uống một ly với em không?" Lâm Giai vẫn giữ nguyên nụ cười “tự mình cho là đẹp” ra, mời mọc. Giấc Mơ Đêm là nơi trăng hoa nổi tiếng ở thành phố Ninh Giang, là một nơi rất cao cấp. Nó được thiết kế như kiểu khách sạn tình yêu, ô uế tới mức nào thì người ta không cần nói cũng hiểu. Lời mời của Lâm Giai rất “mờ ám”. Hai người vào khách sạn tình yêu, chỉ một nam một nữ, rõ ràng là để làm chuyện mà ai-cũng-biết-là-chuyện-gì rồi đấy. Mặc dù Lâm Giai cũng xinh, nhưng mà Nhiếp Ngôn đã nếm đủ mùi vị đàn bà đẹp ở kiếp trước rồi. Lâm Giai làm sao sánh được với Tạ Dao chứ. "Xin lỗi, tôi không có hứng." Nhiếp Ngôn nhàn nhạt trả lời rồi bước ra cửa. Lâm Giai cứ tưởng cô ả sẽ câu được Nhiếp Ngôn bằng sắc đẹp của mình. Ả nào có ngờ đâu mình sẽ bị "bơ" đẹp như thế. Ả không thể nào hiểu nổi: "Không phải Nhiếp Ngôn vẫn luôn thầm mến mình sao? Hắn còn viết thư tình cho mình nữa mà..." Thái độ thờ ơ của Nhiếp Ngôn khiến cho ả tức lắm. "Khi vào học nhờ cô nói lời tạm biệt với mấy người trong lớp cấp hai hộ tôi với. Tôi sắp chuyển trường rồi, sau này sẽ gặp lại." "Anh chuyển trường à? Chuyển đi đâu thế?" Lâm Giai sửng sốt hỏi. "Cô không cần biết." Nhiếp Ngôn trả lời rồi rời khỏi võ quán. "Thả thính thất bại nhé. Tối nay anh rảnh, hay là mình tới Giấc Mơ Đêm đi." Bảo Uy cười hề hề hỏi. Gã tiến lại gần, mân mê bộ ngực sữa của Lâm Giai. "Cút." Lâm Giai đang bực mình, vì thế ả liền đẩy tay của gã ra, nổi giận quát. "Hừ, không phải chỉ là một con đĩ để người ta cưỡi thôi sao? Làm như mình ngon lắm." Bảo Uy bị từ chối nên chỉ cười mỉa một tiếng rồi cũng bỏ đi. Lâm Giai nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Ngôn lẩm bẩm: "Sao chứ? Chẳng phải chỉ là một thằng nghèo kiết xác thôi ư? Có cho bà đây cũng không cần." Lâm Giai biết đối với khả năng của Nhiếp Ngôn, hắn có thể dễ dàng làm “phượng hoàng tung cánh"(1) bất kỳ lúc nào. Ả chỉ có thể chửi bới vài câu cho đỡ tiếc thôi. Chú thích của dịch giả: “Phượng hoàng tung cánh” ý chỉ sự thành công.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang