[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 39 : Vừa là quỷ nghèo, vừa là ma ốm

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 08:38 21-05-2019

Sau khi thoát khỏi trò chơi, Nhiếp Ngôn lập tức hăng say tập luyện một cách bài bản. Nào là bài tập sức kéo, ngồi xổm, nào là đánh quyền anh, kỹ xảo cận chiến, tốc độ phản ứng. Mỗi loại hắn đều tập đủ mười lần mới thôi. Sau mỗi năm phút, hắn lại nghỉ ngơi, nạp năng lượng. Chủ yếu, Nhiếp Ngôn vẫn dùng dịch dinh dưỡng. Nhiếp Ngôn thực hiện ba mươi lần động tác ngồi xổm, hắn còn đeo thêm 30 cân tạ ở trên người nữa. Bắp chân của hắn có cảm giác nặng trĩu không cử động nổi. Ngoài lực đấm ra, kỹ thuật cận chiến còn đòi hỏi rất nhiều ở lực chân nữa. Hai tay Nhiếp Ngôn ôm lấy đầu, Nhiếp Ngôn hết đứng lên lại ngồi xuống. Mới mấy lần đầu, động tác của Nhiếp Ngôn còn nhanh, sau nữa, hắn bắt đầu toát mồ hôi. Ngồi xổm được hai mươi lần, cả người Nhiếp Ngôn đã muốn xụi lơ. Hắn đành nghỉ ngơi, uống chút dịch dinh dưỡng. Vài phút đồng hồ trôi qua, Nhiếp Ngôn lại bắt đầu động tác ngồi xổm đợt hai. Sau khi nghỉ, thể lực của Nhiếp Ngôn cũng hồi phục lại, chẳng còn chút mỏi mệt nào. Được sống lại lần nữa, khả năng hồi phục của cơ thể Nhiếp Ngôn rất tốt. "Tố chất cơ thể mình tốt như vậy không thể để phí hoài được." Nhiếp Ngôn thầm tự nhắc nhở bản thân. Dần dà, chân của Nhiếp Ngôn cũng quen với sức nặng 30 cân, hắn lại đeo thêm 5 cân tạ vào nữa. Nhiếp Ngôn cầm một cuốn "động lực học của máy móc" lên, vừa tập thể dục vừa đọc. Cường độ tập luyện của Nhiếp Ngôn được đẩy lên đến mức cao nhất, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì thực hiện. "Mấy thứ như lực cánh tay, lực đòn bẩy của tổ hợp ứng dụng máy móc và các phép tính về cường độ dòng điện nữa, hồi trước mình chẳng hiểu mô tê gì, nhưng hóa ra lại đơn giản như vậy." Nhiếp Ngôn đặt bút ghi chú ngay, hắn nhanh chóng viết xong vài hàng trong sách. Một bài toán về cường độ dòng điện có độ khó cao được Nhiếp Ngôn giải ra một cách dễ dàng. Tuy rằng cả người Nhiếp Ngôn mệt đứ đừ nhưng não của hắn vẫn hăng say hoạt động. Đã trải qua một đời, tình cảnh khổ cực, không chốn nương thân Nhiếp Ngôn đều đã nếm qua. Hắn biết, con người không dễ dàng gì mới có được hạnh phúc trong cuộc sống. Nếu hắn muốn mọi người được vui vẻ thì bản thân hắn phải mạnh mẽ hơn đã. Bất kể là trong trò chơi hay là ở đời thực, Nhiếp Ngôn đều phải dày công tích cóp tài chính cho bản thân. Chỉ như thế, hắn mới có đủ năng lực để bảo vệ cho chính mình và người khác. "Tào Húc à, nếu kiếp này mà ngươi vẫn không muốn buông tha cho gia đình ta, vậy thì ngươi phải chết!" Vẻ mặt của Nhiếp Ngôn lạnh lẽo. Hắn lại đeo thêm 5 cân tạ nữa lên người, đẩy nhanh tốc độ ngồi xổm. "Một, hai, ba, bốn, năm..." Trong phòng chỉ văng vẳng tiếng hít thở sung sức của Nhiếp Ngôn. Tình yêu đối với gia đình và thù hận đối với kẻ địch chính là hai loại tình cảm rất cực đoan. Khi nào chúng xuất hiện, con người ta thường có thể bộc phát được tiềm năng vô hạn. Hiện tại, Nhiếp Ngôn có đủ cả hai loại tình cảm này, chúng chính là động lực của hắn. "Sáu mươi chín,... tám mươi sáu,..." Nhiếp Ngôn đã vượt quá giới hạn thể lực của bản thân tự lúc nào. Bây giờ, chỉ có ý chí của hắn đang điều khiển cơ thể hắn cử động như cái máy. Lồng ngực của Nhiếp Ngôn nặng nề như không thở nổi. Cuối cùng, hắn gào to: "Một trăm!" Nhiếp Ngôn đã dùng tất cả sức bình sinh để hoàn thành 100 lần ngồi xổm. Hắn lung la lung lay muốn đứng lên cùng với 40 cân tạ vẫn còn đang vắt vẻo trên người. Khoảnh khắc mà hắn đứng thẳng người, Nhiếp Ngôn cảm giác như toàn bộ sức lực đã bị rút kiệt, hắn mệt vô cùng. Thế là Nhiếp Ngôn thả mình nằm xuống. "Hô, mình đến giới hạn rồi." Nhiếp Ngôn nằm vật ra trên sàn nhà, thở hổn hển. Cả người hắn đều đau nhức. Mặc dù dưới tình trạng mệt mỏi như vậy, nhưng Nhiếp Ngôn vẫn cảm nhận được cơn đau trên người đang giảm bớt từ từ. Nằm trên đất khoảng năm phút, Nhiếp Ngôn bò dậy. Cảm giác mệt nhọc đã được đẩy lùi không ít. Nhiếp Ngôn thử cử động tay chân. "Chắc mình phải đi thử sức kéo, ngồi xổm và sức tay một chút mới được." Nhiếp Ngôn nghĩ thầm. Đây là thời đại mà ai ai cũng tập thể dục thể thao. Hầu hết người dân đều đã luyện qua Đài quyền đạo, đô vật tự do và đánh tay đôi. Trên đường, nơi nơi đều là các võ quán. Trong các võ quán thường có một số các thầy dạy võ giỏi, còn có rất nhiều thiết bị tập thể hình và công cụ khác nhau để người ta sử dụng nữa. Các phòng tập thể dục cũng như vậy. Mấy chỗ này đều thu phí theo giờ nếu có người muốn dùng dụng cụ của phòng tập. Thời gian làm việc của người thời nay ngắn lắm. Sau khi tan làm, người ta thường đến võ quán hoặc phòng tập thể dục để rèn luyện cơ thể. Người nào mà không hoạt động thể thao đều sẽ bị người khác xem thường. Đàn ông con trai đều phải biết một vài động tác đánh nhau xáp lá cà, như thế, muốn đi tán gái mới dễ hơn. Chưa kể, mấy em gái dáng ngon cũng hay lui tới mấy võ quán và phòng tập thể hình. Hồi đó, Nhiếp Ngôn cũng điên, cũng cuồng, cũng hư hỏng. Đặc biệt là khi cha hắn ăn nên làm ra, Nhiếp Ngôn trở thành một tên công tử ăn chơi trác táng. Chỗ nào Nhiếp Ngôn cũng từng ghé qua, đương nhiên ngồi lì trong mấy võ quán ngắm gái chân dài hắn cũng không thiếu phần. Nhiều khi Nhiếp Ngôn còn vớ được vài cuộc "tình một đêm" nữa đấy. Thời điểm đó, Nhiếp Ngôn đúng là một kẻ kinh tởm không ai bằng. Tạ Dao là điều tinh khiết nhất trong lòng hắn. Sau này, sự nghiệp của cha hắn lụn bại, Nhiếp Ngôn mới muốn "quay đầu là bờ," chỉ tiếc rằng lúc này đã muộn. Ở kiếp trước, Nhiếp Ngôn bỏ tiền vào võ quán chỉ để tán gái, nào có tập tành cái gì. Nhưng kiếp này, hắn khác rồi. Nhiếp Ngôn đi về phía võ quán gần nhất, võ quán của gia đình họ Lâm. Nơi này là do cha của một bạn học cùng lớp với hắn mở. Chỉ có điều, Nhiếp Ngôn không ưa cô gái này lắm, hắn chỉ mong khi vào trong quán không đụng mặt cô ta. Võ quán của gia đình họ Lâm không lớn, nhưng cũng thuộc loại có một không hai. Dụng cụ và trang thiết bị được lắp đặt ở nơi đây đều không phải hạng xoàng, cái gì cũng có cả. Ở khu vực này, võ quán của gia đình họ Lâm khá có tiếng tăm. Nhiếp Ngôn cất bước vào trong. Hắn cúi đầu nhìn xuống quầy tính tiền, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt hắn. "Khỉ thật, hôm nay lại gặp ngay cô nàng này tính tiền mới chết chứ!" Đứng sau quầy là Lâm Giai. Phải nói là Nhiếp Ngôn và Lâm Giai coi như cũng có duyên. Nhà hai người cách nhau không xa, cả hai đều cùng trường từ cấp một đến cấp ba. Cô gái này lớn lên cũng xinh xắn, được bầu là hoa hậu lớp cấp hai của Nhiếp Ngôn. Tuy nhiên, lên đến cấp ba thì cái ngôi hoa hậu này không tới lượt cô nàng nữa. Theo Nhiếp Ngôn, giữa Lâm Giai và Tạ Dao hắn không tài nào đem ra so sánh được. Một người hắn miễn cưỡng cho là đẹp, còn người kia là đẹp động lòng người. Lúc Nhiếp Ngôn học cấp hai, hắn cũng từng thích Lâm Giai, còn viết thư tình cho cô nàng nữa. Cơ mà hắn bị người ta từ chối. Sau đó, Lâm Giai nơi nơi đều rêu rao rằng Nhiếp Ngôn thích mình. Việc này làm Nhiếp Ngôn xấu hổ muốn chết. Thẳng đến năm hai cấp hai, Nhiếp Ngôn chuyển lớp, cái bóng ma tâm lý mà Lâm Giai gieo rắc cho hắn mới biến mất. Khi lớn hơn một chút, Nhiếp Ngôn mới từ từ hiểu ra, cô ả Lâm Giai này là một kẻ ham hư vinh, làm sao mà đồng ý hẹn hò với hắn được. Tiếp đến, Nhiếp Ngôn hóa thành "công tử nhà giàu," Lâm Giai lại đi tìm Nhiếp Ngôn, "đeo bám" chỗ hắn một đêm. Kết quả là Nhiếp Ngôn phải vứt ra ba mươi vạn, cô ả mới biết điều mà bỏ đi. Sau đó, Lâm Giai không tìm Nhiếp Ngôn dây dưa nữa. Nghĩ lại chuyện hư hỏng của mình ở kiếp trước, Nhiếp Ngôn muốn trốn còn không được nữa là. Nhiếp Ngôn xoay người muốn bỏ về, nhưng hắn nghĩ lại. "Mình cũng hơn 20 tuổi rồi, mắc mớ gì vì một con nhóc mà lăn tăn chứ. Chưa kể, sắp tới mình cũng chuyển trường mà, chỉ cần nhất định không đụng tớ cô nàng này nữa là xong, mình trốn làm gì?" "Cô chủ ơi, cho tôi một thẻ tập đi, 2 tiếng đồng hồ là được." Nhiếp Ngôn đặt 50 đồng lên quầy tính tiền. Lâm Giai coi như cũng quen với giọng của Nhiếp Ngôn. Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy đúng là Nhiếp Ngôn liền bày ra vẻ mặt chán ghét. Cô ả xua xua tay: "Cậu tới tìm tôi chứ gì. Tôi không rảnh." Trong lòng Lâm Giai, Nhiếp Ngôn chẳng khác nào một con ong, con ruồi. Lâm Giai có vẻ ngoài cũng được, mặt mày sáng láng, lông mày cong cong như được vẽ, ánh mắt long lanh ngấn nước. Tóm lại, người ta nhìn vào sẽ thấy cô ta đẹp. Cô ả lại còn mặc một bộ áo đầm bằng tơ mỏng, cổ áo mở rộng, bày ra một mảng lớn da thịt trắng nõn. Trong mắt Nhiếp Ngôn hiện tại, Lâm Giai chỉ là một cô nhóc biết ăn diện thôi. Lúc hắn học cấp hai ở kiếp trước, không biết là bị phân rơi vào mắt hay gì mà lại đi thích cô ả Lâm Giai. Sau khi tiếp xúc mấy lần với cô ta trong lớp, Nhiếp Ngôn mới biết đám gái đẹp kiểu Lâm Giai nhan nhản đầy đường. Chẳng qua, Lâm Giai biết phối đồ hơn so với mấy cô nàng cùng tuổi, hơn nữa cô ả còn biết trang điểm, thế nên mới có thể trở thành hoa hậu trường cấp hai, và á hậu trường cấp ba. "Tôi chỉ muốn mua một thẻ tập thể dục trong vòng hai tiếng thôi." Nhiếp Ngôn nhàn nhạt nhìn Lâm Giai. "Nhiếp Ngôn này, tôi đã nói rõ với cậu rồi, cậu đừng có quấn lấy tôi nữa. Cái cơ thể gầy trơ xương như cậu mà tập thể hình cái gì..." Lâm Giai cười đầy châm biếm. Cô ả vung tay, vứt cho Nhiếp Ngôn một tấm thẻ. Loại con gái như cô ta Nhiếp Ngôn đã thấy nhiều trên phim truyền hình Hồng Kông rồi. Hắn cũng lười cãi nhau với cô ả thế nên liền cầm lấy thẻ, đi về phía phòng tập trong võ quán. Dường như Lâm Giai còn muốn bép xép cái gì đó, nhưng Nhiếp Ngôn đã ngoảnh mặt bỏ đi mất tiêu, chỉ để lại cho cô ta cái bóng lưng. Thế là lời Lâm Giai chưa nói ra đều phải nuốt trở về trong bụng. Cô ả trào phúng nói: "Trong nhà thì nợ năm, sáu trăm triệu, đám họ hàng ngày ngày phải tới cửa đòi nợ. Cha mẹ thì trốn chui trốn lủi ở đâu không biết, thế mà vẫn còn rảnh rỗi đi tập thể hình cơ đấy." Những lời nói xấu của Lâm Giai đều lọt vào tai của Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn nổi giận. Nếu như hắn vẫn là "hắn của kiếp trước," Nhiếp Ngôn đã sớm chạy đi đánh người rồi. Nhưng mà giờ đây, Nhiếp Ngôn tính ra đã là một người trưởng thành 28 tuổi. Hắn biết, việc đi so đo với một con nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi thật không đáng. Lâm Giai nhìn bóng lưng của Nhiếp Ngôn rời đi. Cô ả chợt có cảm giác hình như Nhiếp Ngôn đô con hơn nhiều so với lúc trước. "Làm sao lại thế được chứ. Tên này là ma ốm có tiếng ở trong lớp mình mà, hơi chút là xin nghỉ." Khóe miệng của Lâm Giai nhếch lên đầy châm chọc. "Lâm Giai à, người đó là ai thế?" Một tên thanh niên tóc vàng hơn hai mươi tuổi bước đến cạnh Lâm Giai hỏi. "Bạn cùng lớp của em. Là học sinh xuất sắc của lớp em đấy. Xếp hạng thứ ba trên bảng văn hóa của trường!" Lâm Giai thấy Bảo Uy đến liền trưng ra một nụ cười đầy quyến rũ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang