[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 31 : Huấn luyện của sát thủ (dao găm)
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 03:46 30-03-2019
.
Nhiếp Ngôn tiến vào trong bán kính 3 mã của một con thủ lĩnh nhện. Nó ngóc đầu lên, nhìn về phía Nhiếp Ngôn đang đứng.
Toàn thân Nhiếp Ngôn bị bóng tối bao phủ, đây là một điều kiện vô cùng tốt để ẩn nấp.
Thế nhưng, cặp mắt của nhện dung nham dường như có thể nhìn xuyên thấu qua màn đêm.
Tim Nhiếp Ngôn đập dồn dập. Hắn ngừng thở, dán chặt mình lên vách đá.
Cặp mắt kép của thủ lĩnh nhện đảo qua đảo lại, rồi nhìn thẳng vào nơi mà Nhiếp Ngôn đang lẩn trốn. Hình ảnh của Nhiếp Ngôn dần dần hiện ra. Con nhện rú một tiếng rồi nhào về phía Nhiếp Ngôn.
"Khỉ thật. Bị phát hiện rồi." Nhiếp Ngôn sa sầm mặt mày. Hắn sử dụng một cuộn giấy tăng tốc, rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng về phía đầm nước.
Mặt khác, hai con thủ lĩnh nhện dung nham còn lại cũng có phản ứng. Chúng cùng nhau bọc đánh phía bên này.
Chúng chặn được đường chạy của Nhiếp Ngôn. Một con nhện nhoài người tấn công hắn.
Hai chân của Nhiếp Ngôn co lại, giậm nhảy, nhảy lên trên cao.
Trọng lượng của Nhiếp Ngôn rất nhẹ, thế nên hắn có thể nhảy xa tận 3 mã, cao hơn 0,5 mã. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nhảy vọt đi, thoát khỏi tầm tấn công của thủ lĩnh nhện. Ầm. Cơ thể nhện dung nham theo đà đụng vào vách đá. Thạch nhũ trên trần hang bị đè nát, vụn đá ào ào rơi xuống.
Phía bên này, hai con nhện dung nham còn lại cũng đánh về phía Nhiếp Ngôn từ hai hướng khác nhau.
Nhiếp Ngôn nhanh nhẹn lăn mình, tránh khỏi hai con nhện kia. Rầm. Hai con thủ lĩnh nhện theo quán tính mà đập đầu vào nhau. Vì lực tác động quá mạnh cho nên cả hai con nhện bị đánh ra xa, ngã chổng vó lên trời.
Mặc dù bị ba con nhện vây công gần như không một khe hở, nhưng Nhiếp Ngôn vẫn có thể nghiêng người chạy qua. Cách đầm nước tầm 5 mã nữa, hắn tăng tốc chạy như điên.
Một con nhện dung nham nhanh chóng nhào tới trước mặt Nhiếp Ngôn.
Hắn nhảy xuống đầm nước sâu, vừa vặn tránh được cú tấn công của nhện. Tõm. Bọt nước bắn lên tung tóe.
Ba con thủ lĩnh nhện luẩn quẩn cạnh bờ nước một hồi lâu. Cuối cùng, chúng vẫn không nhảy xuống nước để đuổi theo Nhiếp Ngôn.
"Nguy hiểm quá." Nhiếp Ngôn thầm nghĩ. Hắn lặn xuống đáy nước sâu, sau đó sử dụng kỹ năng Bóng Nước của Người Cá.
Đáy đầm u ám khiến cho tầm nhìn hạn hẹp. Nhiếp Ngôn bị dòng chảy của mạch nước ngầm khiến cho hắn khó để có thể bơi được bình thường. Một số lần hắn còn bị nước cuốn về phía sau.
Nhiếp Ngôn cố gắng ổn định cơ thể. Hắn nhìn xung quanh để nhận biết phương hướng, sau đó mới bơi về phía trước.
"Chắc ở đây không có quái vật đâu nhỉ." Nhiếp Ngôn tự nhủ. Hắn bơi khoảng chừng 10 phút nữa thì chợt thấy có ánh sáng từ phía trên mặt nước.
"Mình nhớ gần đây có một rương báu." Nhiếp Ngôn thầm nghĩ. Hắn lặn xuống sâu hơn, chìm mình vào trong bóng tối. Ở kiếp trước, mỗi tấc đất ở đây đều đã bị người ta lục tung mấy lần, ngay cả những xó xỉnh âm u như thế này cũng không được bỏ qua. Có một người đã từng phát hiện ra rương báu tại nơi này.
Đáy đầm tối đến nỗi Nhiếp Ngôn không thấy được bàn tay mình ở trước mặt. Hắn chỉ có thể vừa bơi vừa tìm kiếm dựa theo cảm giác. Chân hắn chạm đến đáy đầm. Mấy khối đá lởm chởm ở đây đụng vào chân Nhiếp Ngôn làm hắn đau nhói.
Dù vậy, hắn cũng không từ bỏ. Nhiếp Ngôn tiếp tục tìm kiếm ở dưới đáy nước đầy đá.
Tay hắn chạm vào một chỗ cát mịn. Ở dưới lớp cát hình như có gì đó, hắn liền đào từng lớp cát lên. Một luồng sáng mạnh đập vào mắt khiến cho đồng tử của Nhiếp Ngôn co rút mãnh liệt.
Nhiếp Ngôn nhìn thấy trên nắp rương là một ký hiệu sáng rực, khắc hình một con sói đang ngồi. Tuy hình khắc chỉ bé bằng nắm tay nhưng mỗi một cọng lông của con sói đều được điêu khắc rất tinh xảo.
Ở đại lục Atlanta này, mỗi một món trang bị và đồ vật đều chứa đầy tư liệu lịch sử. Mỗi thời đại khác nhau, đều có màu vẽ, hình vẽ, các sản phẩm thủ công mỹ nghệ và kiểu dáng vũ khí khác nhau. Vì vậy, cho dù là đồ của thời đại nào trong lịch sử đều có thể được người ta tra ra nguyên bản.
Tròn mười năm chơi trò chơi ở kiếp trước, giống như mưa dầm thấm đất, Nhiếp Ngôn cũng có thể lý giải tỉ mỉ một số hình ảnh và màu sắc trong Tín Ngưỡng.
Hình vẽ con sói đang ngồi là ký hiệu của đám hải tặc chuyên sống trên biển. Thời kỳ Công Nguyên (873-1235), bọn hải tặc từng làm cho chế độ hội trưởng lão nhức đầu không thôi. Cuối cùng, sau khi các nghị viên bàn bạc kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định là phái một đoàn hải quân tinh nhuệ đến đó để tiêu diệt hải tặc. Tộc Khổng lồ, Nhân tộc, tộc Tinh Linh và tộc Người Thú đã tập hợp được một đội hải quân liên hợp, khiến cho đám hải tặc khiếp sợ. Sau đó thì nạn hải tặc bị đánh tan. Chẳng qua là, người ta vẫn truyền rất nhiều lời đồn ở vùng biển xảy ra cuộc chiến kia, rằng trước lúc chiến tranh nổ ra, đám hải tặc đã đưa toàn bộ tài sản của mình chuyển đến các địa điểm bí mật trên khắp đại lục. Theo luật của chế độ hội trưởng lão thì mọi bảo tàng sẽ thuộc sở hữu của ai tìm thấy nó. Cho nên, vô số đội tìm kiếm kho báu bắt đầu đi thám hiểm. Từ đó, đúng là rất nhiều tài sản của bọn hải tặc được tìm thấy, nhưng cũng không ít bảo tàng vẫn đang thất lạc trên đại lục Atlanta này.
Đây chính là một chiếc rương báu cấp vàng từ thời Công Nguyên. Dựa vào lịch sử lâu đời của nó thôi cũng làm cho người ta nảy sinh không biết bao nhiêu là ý tưởng.
Ở kiếp trước, Nhiếp Ngôn chỉ biết rằng ở khu vực này có người tìm được một chiếc rương báu. Lúc đó, hắn chỉ nghĩ đây là một rương báu thông thường chứ chưa từng nghĩ đến đây lại là hẳn một chiếc rương vàng từ thời Công Nguyên. Nhiếp Ngôn đoán là kẻ tìm được chiếc rương này đã tốn không ít lực để bưng bít cấp bậc của rương báu đi.
Nhiếp Ngôn mở rương ra. Hắn đưa tay vào lục lọi một chút thì nắm được một chuôi dao găm. Trái tim Nhiếp Ngôn không kìm nén được mà điên cuồng đập nhanh.
Hắn lôi dao găm ra để kiểm tra thuộc tính.
Huấn luyện của sát thủ (dao găm): Chưa giám định.
Mặc dù Nhiếp Ngôn không biết được thuộc tính của nó nhưng hắn vẫn nhìn ra được cho dù cây dao găm này đã trải qua sự mài mòn của năm tháng, nó vẫn có thể lóe lên ánh sáng tinh tế như tuyết. Cấu tạo của dao không giống những cây dao thông thường khác.
Chuôi dao được đính rất nhiều các loại đá quý màu sắc khác nhau, một đầu to tròn, một đầu nhọn nhẵn, vô cùng lộng lẫy. Lưỡi dao có một rãnh trích huyết, đầu lưỡi nhếch lên tạo thành hình móc câu, có thể dễ dàng xé rách da thịt.
"Huấn luyện của sát thủ ư?" Nhiếp Ngôn cố gắng tìm kiếm thông tin của lưỡi dao này ở trong đầu nhưng hình như hắn chưa từng thấy qua nó bao giờ. Thế nên, Nhiếp Ngôn cũng không chắc chắn về thuộc tính của nó. Tuy vậy, chỉ cần nhìn cách thiết kế của dao thôi thì hắn cũng đoán được cây dao này ít nhất cũng phải cấp vàng.
Nhiếp Ngôn biết rõ ở những cấp thấp thế này, một món trang bị vàng có ý nghĩa như thế nào. Một cây dao cấp vàng sẽ cung cấp cho hắn khả năng gần như vô tận trong khoảng thời gian tới.
Nhiếp Ngôn vô cùng mong đợi. Hắn cất cây Huấn luyện của sát thủ vào túi. Mặc dù lần này hắn không tìm thấy trang sách Dũng Khí nhưng mà hắn đi cũng đáng.
Dựa theo thông lệ của máy chủ thì ở cạnh một rương báu cao cấp sẽ không xuất hiện rương báu khác nữa. Tình huống biến thái như vậy căn bản không tồn tại. Nhiếp Ngôn hướng về phía ánh sáng trên đầu bơi đi. Ánh sáng ngày càng chói mắt. Ùm. Hắn trồi lên khỏi mặt nước. Nhiếp Ngôn phát hiện mình đang ở trong một cái ao nhỏ.
Hắn nhìn quanh quất xung quanh. Nơi đây là một khe núi xinh đẹp. Các dòng suối róc rách chảy theo các khe rãnh trong núi, rừng cây cành lá xum xuê, cỏ dại xanh biếc như một tấm thảm trên mặt đất, lấm tấm điểm đầy các loại hoa dại, mùi của rừng núi lượn lờ khắp nơi.
Bốn phía đều là vách núi dựng đứng, đủ loại dây leo màu sắc khác nhau mọc loang lổ, Nhiếp Ngôn đoán nơi đây hẳn là một khe núi kín.
Hắn đi sâu vào trong rừng. Đám cành cây um tùm ở phía trên che đi phần lớn ánh sáng mặt trời, chỉ có một số tia sáng le lói tìm được đường xuyên qua đám lá cây, mang theo màu xanh của lá, vì vậy mà rừng cây này không hề âm u. Từng chùm ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ lơ lửng trong không gian mang lại cho người ta một cảm giác ấm áp nhưng lại thần bí.
Nhiếp Ngôn đi xuyên qua rừng cây, giống như lạc vào một thế giới khác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện