[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 30 : Đi tìm chương Dũng Khí
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 10:19 24-03-2019
.
Tập sách Trật Tự thật đúng là một thứ đầy cám dỗ. Nhiếp Ngôn tự hỏi không biết hắn có thể đem sáu chương của quyển thứ nhất thu thập đủ hay không.
Nhiếp Ngôn còn biết đại khái vị trí của ba mươi sáu chương của tập sách Trật Tự nữa cơ mà! Địa điểm của các chương trong quyển một của tập sách trật tự được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay! Hiện tại, hắn đang muốn tìm chương thứ 3, Dũng Khí.
"Cậu vào sâu như thế làm gì?"
"Cậu đi cùng tớ đến cuối động này thì trở về cày cấp đi. Chỗ tớ muốn đi cậu tới không được đâu." Nhiếp Ngôn nói. Nơi đó, đạo tặc như hắn còn có chút khó sống chứ đừng nói gì đến một pháp sư máu giấy như Đường Nghiêu.
"Bộ nguy hiểm lắm hả?" Đường Nghiêu tò mò hỏi.
"Ừ." Nhiếp Ngôn gật đầu.
"Đã nguy hiểm vậy sao cậu còn muốn đi?" Đường Nghiêu chẳng hiểu mô tê ra làm sao.
"Có đồ tớ cần lấy." Nhiếp Ngôn cười cười. Đường Nghiêu làm sao mà biết được sự biến thái của tập sách Trật Tự chứ.
"Tớ đành phải đi theo hầu cậu vậy." Đường Nghiêu gục gặc cái đầu. Tuy hắn không biết tại sao Nhiếp Ngôn biết chỗ đó nguy hiểm lại vẫn muốn tới, nhưng nếu Nhiếp Ngôn đã muốn đi thì hắn cũng không nhiều lời nữa.
Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu tiến vào sâu hơn trong động. Ở đây, lối đi rất hẹp cho nên Đường Nghiêu không thể sử dụng Mưa Thiên Thạch được. Hai người họ chỉ có thể đánh bình thường, từ từ từng bước một mà đi.
Đám quái vật thay phiên nhau nằm xuống. Dần dà, dưới sự chỉ dẫn của Nhiếp Ngôn, Đường Nghiêu đã từ từ nắm được cảm giác và kỹ xảo mà những người chơi chuyên nghiệp cần có.
"Cậu tiến bộ nhanh lắm. Thêm một khoảng thời gian nữa thôi, chắc cậu cũng trở thành cao thủ được rồi. Để tớ nói cho cậu nghe cách khống chế thù hận và cách chọn vị trí cơ bản để ngày mai đi phụ bản nhé. Phụ bản ngày mai sẽ hơi khó một chút. Cậu phải vô cùng chú ý, đặc biệt là lúc đánh vua Ma Cây..." Nhiếp Ngôn giải thích cặn kẽ cho Đường Nghiêu. Hắn đem tất cả những gì mình biết về các kỹ thuật mà pháp sư bí truyền dùng khi đánh phụ bản đều truyền lại cho Đường Nghiêu. Thỉnh thoảng, hắn cũng chỉ dẫn cặn kẽ một số điểm quan trọng khi đi đánh rừng Ma Cây nữa.
Đường Nghiêu chăm chú lắng nghe. Trước đây, hắn vốn chỉ là một người chơi bình thường, kỹ thuật không tốt, trang bị cũng không bằng ai, cho nên hắn chỉ có thể tự chơi tự vui. Nhưng từ giây phút hắn khoác bộ áo choàng Người Lửa lên người thì trang bị của hắn đã trở thành đầu bảng. Cảm giác đạt được thành tựu to lớn như vậy khiến hắn cảm thấy rất áp lực, vậy nên tinh thần tự giác học hỏi để trở thành cao thủ của hắn cũng tăng theo. Thực tế, tư chất của Đường Nghiêu không tệ, mặc dù không thuộc hàng nhất nhì nhưng chí ít cũng tầm tầm bậc trung. Sau khi được Nhiếp Ngôn chỉ điểm thì Đường Nghiêu như được "thoát xác" vậy. Tuy hắn không thể trở thành cao thủ ngay nhưng hắn nắm rất rõ cách thức luyện tập của rất nhiều kỹ thuật.
"Còn gì cần chú ý nữa không?"
"Pháp sư cần quan tâm nhiều đến những thuộc tính như trí lực, cảm giác và độ tập trung. Trong số này thì trí lực là cơ bản nhất. Về phần cảm giác và độ tập trung thì đều là những thuộc tính mở rộng. Cảm giác giúp cho cậu khi đối mặt với đạo tặc thì năng lực sinh tồn sẽ cao hơn. Độ tập trung thì giúp cậu không bị gián đoạn khi làm phép. Thế nên hai thuộc tính này cũng rất quan trọng. Mấy cái thuộc tính mở rộng chỉ có thể từ kỹ năng mà tăng lên, cho nên các kỹ năng nào liên quan đến chúng, cậu phải nâng lên càng sớm càng tốt. Nếu cậu nhìn thấy cuốn sách kỹ năng nào thích hợp, muốn mua mà thiếu tiền thì cứ để tớ cho mượn trước." Nhiếp Ngôn nói.
"Tớ cần tiền của cậu làm gì. Tớ không có thiếu tiền nha. Về sau tớ đi phòng đấu giá mua đồ là được chứ gì." Đường Nghiêu lắc lư cái đầu. Từng câu từng chữ mà Nhiếp Ngôn nói, hắn đều nhớ kỹ.
Một lúc sau, hai người cuối cùng cũng tới đáy hang. Từ sâu trong hang, họ có thể mơ hồ nghe được tiếng nước chảy róc rách.
"Tới đây được rồi. Cậu về trước đi. Trước mặt có ba con thủ lĩnh nhện dung nham lận đấy, tớ sợ cậu đánh không lại đâu." Nhiếp Ngôn giải thích. Đoạn băng ghi lại quá trình tìm kiếm chương Dũng Khí đã từng được Nhiếp Ngôn xem qua ở trên mạng. Toàn bộ lối đi đều được hắn nhớ rõ trong đầu.
"Ừ. Cậu cẩn thận đấy."
Nhiếp Ngôn gật đầu nói: "Ngày mai, khi nào đi đánh rừng Ma Cây tớ sẽ gọi cậu. Cậu rảnh thì luyện cấp thêm đi nha."
"Ừ. Tớ đi đây." Đường Nghiêu lấy cuộn giấy hồi thành ra niệm. Hai mươi giây sau, thân hình hắn hóa thành một luồng sáng trắng và biến mất tại chỗ.
Sau khi Đường Nghiêu rời khỏi, Nhiếp Ngôn tiếp tục bước sâu vào hang tối.
Vốn, Nhiếp Ngôn muốn chờ khi mình đạt cấp cao hơn sẽ đi thu thập các chương của tập sách Trật Tự. Bởi vì cấp độ của hắn hiện tại rất thấp, muốn lấy được chương Dũng Khí vẫn hơi khó khăn. Nhưng nếu Nhiếp Ngôn đã ở đây rồi thì hắn đi thử vận may một chút cũng chẳng mất gì. Nếu hắn có được chương sách này, về sau, hắn muốn cày cấp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhiếp Ngôn cứ từng bước dấn thân vào bóng tối trong hang.
Đi được chừng ba phút, hắn nhìn thấy phía xa là một khu vực trống trải, có ba con thủ lĩnh nhện đang đi tới đi lui. Xa hơn nữa là một đầm nước tầm 10x20 mã. Đầm nước chảy vào một khe hẹp trong hang, thành ra mới có tiếng nước chảy mà hắn nghe được lúc trước.
Ba con thủ lĩnh nhện đứng chắn ngay trước lối đi, hơn nữa chúng còn thỉnh thoảng di chuyển. Nhiếp Ngôn gãi đầu đánh giá khoảng cách. Hắn phải đi chừng 10 mã nữa mới đến được bờ đầm.
Ngoài việc giết chết cả ba con nhện kia ra thì hắn không còn cách nào khác để đến phía bên kia mà không đánh động đám nhện này.
Vậy thì cứ đi vào thôi!
Nhiếp Ngôn biết chắc như vậy rất nguy hiểm nhưng mà có một số việc còn nguy hiểm hơn hắn đều đã nếm qua rồi, so với việc này có là gì chứ.
Chức nghiệp đạo tặc có một đặc điểm chính là rất kích thích. Họ có thể làm được những chuyện mà người khác không dám làm, luôn phải trải qua cái cảm giác nhảy múa cùng thần chết.
Có thể trong người của Nhiếp Ngôn có máu liều.
Hắn thích cái loại cảm giác này. Hắn đã từng làm được rất nhiều điều mà hắn cứ nghĩ là không thể, như vậy hắn mới có thể chứng minh năng lực của bản thân chứ.
Nhiếp Ngôn nhẩm tính. Đường đi của hắn phải cách đám nhện 2.5 mã.
Chỉ cần hắn không vượt quá khoảng cách này thì sẽ được an toàn.
Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái tàng hình, đi về phía trước.
Ba con nhện dung nham rục rịch di chuyển. Cặp mắt kép khổng lồ của chúng phản chiếu vô số ảnh ngược, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào ở khu vực xung quanh.
Ở kiếp trước, có người từng lập ra một bảng thống kê thuộc tính của quái vật. Họ phát hiện được loài nhện có khả năng nhận biết xếp hàng thứ bảy trong đám dã thú. Mà dã thú, tính sơ qua thì cũng đã có hơn sáu ngài loại rồi. Điều này chứng tỏ loài nhện có khả năng nhận biết phi thường cao.
Nhiếp Ngôn cẩn thận khống chế khoảng cách giữa mình và đám thủ lĩnh nhện. Hắn ngừng thở, từ từ đi về phía đầm nước.
Con bên trái cách Nhiếp Ngnô 3.5 mã, con trước mặt là 5 mã và con bên phải 6 mã. Cơ thể của Nhiếp Ngôn uốn lượn như thằn lằn dán trên vách đá, từng bước nhỏ đi qua.
Mỗi một động tác của hắn đều vô cùng tỉ mỉ. Ví dụ, nếu hắn chạm vào những khối đá không rắn chắc ở trên vòm hang thì có thể sẽ làm rơi đá vụn xuống dưới. Hắn phải tính trước hết thảy các tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền(1). Mười năm chơi Tín Ngưỡng ở kiếp trước đã khiến hắn khắc sâu đạo lý này. Đây là kinh nghiệm từ vô số lần hắn phải thê thảm bỏ mạng mới rút ra được. Ở ngoài phụ bản hắn đã chết hơn ba trăm lần, khi đánh phụ bản hắn còn chết nhiều lần hơn nữa. Nói tóm lại, một người tự xưng là cao thủ mà chưa từng nếm qua mùi vị của cái chết thì cơ bản kẻ đó chẳng phải là cao thủ gì cho cam.
Người ta muốn trở thành cao thủ thì không thể thiếu các trận PK và làm những việc mạo hiểm. Mà đã PK, đã mạo hiểm thì bỏ mạng là điều không thể tránh khỏi. Nếu người chơi chỉ đi đánh quái, cày cấp cho đến cấp 100, chưa từng chết lần nào, thì trong mắt cao thủ, những người này cũng chỉ là tay mơ.
Vì nhiều lần phải nằm xuống như thế nên Nhiếp Ngôn mới có thể trở thành một đạo tặc có danh tiếng, chỉ cách danh xưng "ảnh vũ" không xa. Lúc đó, trên toàn bộ đại lục Atlanta, kẻ có thể tự xưng là ảnh vũ chỉ có vỏn vẹn sáu người mà thôi.
Chú thích của dịch giả:
1."Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" ý là: ngư ông cẩn thận nắm nắm chắc mái chèo, có thể lái thuyền vạn năm. Vạn năm: so sánh lâu dài, thời gian dài. Trong sinh hoạt nói cho chúng ta biết, làm bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận, mới có thể đảm bảo cục diện nhất định sẽ thành công.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện