[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 28 : Nhẫn của người đan tơ

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 10:17 24-03-2019

.
Nhiếp Ngôn cầm chiếc chìa khóa bạc tiến lại gần rương báu. Hắn bắt đầu quá trình mở khóa. Hệ thống: Bắt đầu quá trình mở khóa rương báu. Độ hoàn thành 20%... Độ hoàn thành 50%... Xoạch. Ổ khóa được mở. Nhiếp Ngôn nhìn lại thuộc tính của chìa khóa bạc thì thấy số lần sử dụng giảm còn 2/3. Vậy là hắn đã dùng hết một lần, vẫn còn hai lần sử dụng nữa. "Món đồ chơi này thật không tồi." Nhiếp Ngôn nghĩ rồi cất chìa khóa vào ba lô. Hắn lục lọi trong rương một chút. Ở đáy rương, hắn tìm được một món đồ có hình tròn. Một chiếc nhẫn! Nhiếp Ngôn giật mình lấy đồ ra. Đây là một chiếc nhẫn màu xám trắng, không rõ chất liệu. Trung tâm nhẫn là một viên đá quý màu trắng, đính phía trên là một con nhện nằm úp sấp. Mặc dù con nhện này rất nhỏ nhưng nó lại được tạo hình sống động như thật. Nhẫn của người đan tơ: Chưa giám định "Đúng là nhẫn của người đan tơ rồi!" Nhiếp Ngôn hô to. Ở khu vực có quái vật họ nhện, người chơi mới có khả năng nhặt được chiếc nhẫn này. Đây là một món trang bị đồng nhưng lại có thể dùng đến tận cấp 60. Nó bổ sung cho người chơi một thuộc tính đặc biệt, có khả năng bắn ra một chuỗi tơ nhện dẻo dai, có thể dính vào bề mặt các vật liệu, độ dài chừng 3 mã. Đây đúng là một món đồ tuyệt vời để vượt nóc băng tường hay trèo đèo leo dốc. "Nhẫn gì của người đan tơ cơ?" Đường Nghiêu ngạc nhiên hỏi. Nhiếp Ngôn cười cười: "Nhìn tạo hình của nó thì chắc cũng phải là một món trang bị bạc đây." Tuy Nhiếp Ngôn vẫn chưa giám định thuộc tính của nhẫn, nhưng với mấy món đồ cao cấp nhường này, hắn chỉ cần đọc tên thôi đã biết thuộc tính của chúng ra sao rồi. "Thì ra là trang bị bạc. Hèn gì cậu kích động đến thế." Đường Nghiêu chậc lưỡi. Đối với Nhiếp Ngôn thì chiếc nhẫn của người đan tơ còn đáng giá hơn cả kỹ năng Mưa Thiên Thạch. Có chiếc nhẫn này rồi, Nhiếp Ngôn có thể nghĩ tới nhiều thứ hơn. Nhiều kế hoạch cho dù có khó khăn thì giờ hắn cũng có thể thực hiện được. Nhiếp Ngôn thầm nghĩ: "Nếu mình mà lấy thêm được đá Vũ Lai từ trên người vua Ma Cây nữa thì đúng là không thể tốt hơn rồi." "Ngày mai, tớ có một người bạn muốn tớ nhập đội để đánh rừng Ma Cây. Bên bọn họ vẫn còn chỗ trống đấy, cậu có muốn đi cùng không?" "Muốn chứ. Nhưng mà họ có muốn cho tớ vào đội hay không kìa?" Đường Nghiêu băn khoăn. Trước đây, hắn cũng từng muốn tham gia đoàn đội nào đó đánh phụ bản, chỉ có điều không đội nào cần hắn cả. "Cậu yên tâm đi, có tớ ở đây. Với cả sát thương phép của cậu tận 50 điểm cơ mà. Pháp sư bí truyền có sát thương cao như thế chỉ sợ bên họ muốn tìm cũng không được ấy chứ. Tự tin lên, cậu là anh em của tớ đấy nhé." Nhiếp Ngôn vỗ vai Đường Nghiêu, vừa cười vừa nói. "Tớ biết. Mấy cái kỹ thuật gì đó của phái pháp sư bí truyền, bây giờ chỉ cần tớ trở về thành, luyện tập nhiều hơn, tớ không tin mình không tiến bộ được." Đường Nghiêu được Nhiếp Ngôn khích lệ thì cũng hăng hái hẳn lên. "Về mặt kỹ thuật ấy, tớ đã nói cậu nghe cả rồi. Điểm mấu chốt vẫn là ở việc cậu có quen tay hay không thôi. Cậu phản ứng nhanh hơn chút, hơn nữa đừng để mắc sai lầm, chắc chắn sẽ không gặp trở ngại gì. Buổi sáng, cậu cứ kiếm người PK để luyện kỹ thuật. Đến lúc cậu đạt cấp 5 rồi, tớ sẽ kiếm đội xuống hang động bí mật, kiếm cho cậu bộ trang bị của pháp sư bí truyền lưu vong, cậu tha hồ mà nằm mát ăn bát vàng nha." Nhiếp Ngôn vui vẻ nói. Có hắn ở đây, anh chàng Đường Nghiêu này không muốn trở thành cao thủ cũng khó. "Thật hả? Vậy tớ không cố gắng là không được rồi." Đường Nghiêu cảm thấy khí thế bừng bừng. Trước đây, hắn chỉ luyện bừa, làm sao mà sánh được với với người đầu bảng xếp hạng chứ. Nhưng bây giờ lại khác. Nhiếp Ngôn nói như thế, khiến hắn nhìn thấy một tương lai tươi sáng đang chờ đợi mình ở phía trước. Nhiếp Ngôn truyền tin đến Yểu Yểu. "Có việc gì sao?" Yểu Yểu hỏi. Thực tế thì trong lòng cô nàng đã nguôi giận từ lâu, tuy nhiên, khi cô cùng Nhiếp Ngôn nói chuyện thì vẫn tỏ vẻ mình đang rất bực bội. "Đội của cậu đi rừng Ma Cây còn chỗ không?" Nhiếp Ngôn cười làm lành. "Còn hai chỗ trống đó." "Tôi có một anh bạn muốn vào đội, mọi người mời hắn vào được không?" "Bạn của cậu cấp mấy rồi? Chắc không phải là tới để hưởng ké kinh nghiệm thôi chứ? Nếu thế thì tôi phải đi hỏi chị đại một tiếng mới được. Cậu ta thuộc phái nào đấy?" Yểu Yểu tung ra một đống câu hỏi. "Hắn là pháp sư bí truyền." "Sát thương phép bao nhiêu?" "50. Nói cho đúng ra là 52." "Cao thế á." Yểu Yểu hoảng sợ. Pháp sư thánh ngôn như cô cũng chỉ có 37 điểm sát thương phép mà thôi. Ở cấp độ này, như thế đã là cao lắm rồi. Cô thật không ngờ rằng bạn của Nhiếp Ngôn lại có sát thương còn cao hơn cả mình. "Để tôi hỏi chị Vũ Lam một tiếng. Nhưng chắc là chị ấy sẽ đồng ý thôi." Pháp sư bí truyền có sát thương phép cao như vậy chắc chắn đã cùng nhiều đội đi đánh không ít phụ bản rồi. Người như thế, đội của cô muốn mời chưa chắc họ đã tới. Giờ lại có một anh lù lù được dâng tới cửa như vậy, chị Vũ Lam làm sao mà không đồng ý được. "Cậu hỏi giùm tôi nhanh chút nha. Tôi chờ tin của cậu." Sau một lúc, Yểu Yểu nhắn tin tới Nhiếp Ngôn: "Tôi hỏi chị Vũ Lam rồi, chị ấy đồng ý. Ngày mai, cậu dẫn theo anh bạn kia cùng tới đi." "Ừ, vậy thì tốt quá." Nhiếp Ngôn gật đầu rồi ngắt truyền tin. "Này này." Yểu Yểu còn muốn hỏi tại sao anh bạn của Nhiếp Ngôn lại muốn tham gia vào đội của họ. Đối với đội của cô mà nói thì cao thủ như thế sẽ không đến lượt mình. Ấy thế mà Nhiếp Ngôn lại đã cúp máy rồi. Yểu Yểu chỉ còn nghe được tiếng "tút tút" ở trong truyền thanh thì tức giận dậm chân. "Cúp gì mà nhanh thế chứ. Cao thủ thì giỏi lắm à. Đúng là bực cả mình." "Sao rồi? Bên đó muốn cho tớ vào đội không?" Đường Nghiêu lo lắng xoa tay. Trước đây, Đường Nghiêu là một người chơi tự do. Thỉnh thoảng, hắn cũng có đội để đánh vài phụ bản bình thường, tuy nhiên, hắn vẫn không có đội cố định. Những đội cố định có thể tiến đánh các phụ bản cấp 3 đều có lai lịch cả. Hơn nữa, người trong đội luôn không đổi, thế nên đám người chơi bình thường như hắn không chen chân vào được. Kẻ có khả năng quá kém mà vào đội lớn chỉ tổ làm vướng tay vướng chân. Thế nên, khi các đội cố định tuyển người, họ thường đưa ra các yêu cầu rất nghiêm, họ phải đặc biệt cẩn thận mới được. Giờ, chỉ cần hắn được nhận vào đội kia, trở thành thành viên cố định, về sau, khi họ đi đánh phụ bản mà có thiếu người thì có thể gọi hắn tới. Thấy Nhiếp Ngôn đã ngắt truyền âm thì Đường Nghiêu lộ ra vẻ mặt vô cùng mong đợi. Nhiếp Ngôn đương nhiên hiểu được tâm trạng của một người không vào được đoàn đội tốt như Đường Nghiêu. Chắc chắn, anh chàng này đang sốt ruột muốn chết đây. Lúc trước, lần đầu tiên Nhiếp Ngôn xin được vào đội lớn cũng có tâm trạng này. "Ngày mai, chúng ta đi chung. Cậu đừng có lo, với sát thương bây giờ của cậu thì muốn vào đội nào mà không được. Pháp sư bí truyền cũng có nhiều tác dụng mà." "Vậy thì tốt quá." Đường Nghiêu hưng phấn nói. Ngày mai sẽ là lần đầu tiên hắn đi đánh rừng Ma Cây. Hắn đã tha thiết muốn có cơ hội này từ lâu lắm rồi. "Mà đi phụ bản đó có yêu cầu gì không?" "Pháp sư bí truyền thì không có yêu cầu gì cả. Cậu chỉ cần cẩn thận kiểm soát giá trị thù hận là được. Đám ma cây có kháng lửa rất thấp. Ngày mai, không chừng cậu lại là người gây ra sát thương nhiều nhất đấy." Nhiếp Ngôn cười cười giải thích. Đường Nghiêu có vẻ lo xa quá đi. Cơ mà ngẫm lại, kiếp trước, lần đầu tiên hắn đi đánh phụ bản cũng chẳng tốt hơn là bao. "Cậu có mang theo cuộn giấy phép nào không?" "Tớ có 5 cuộn." "Đợi lát nữa cậu sử dụng Mưa Thiên Thạch thử coi sao nhé." Nhiếp Ngôn nói. "Sao lại phải dùng ở đây?" Đường Nghiêu tò mò. Xung quanh họ chỉ có tối đa chừng hai con nhện dung nham là cùng. Nếu hắn sử dụng Mưa Thiên Thạch thì thật là lãng phí. "Tớ đi dụ quái, cậu ở đây chuẩn bị đi." Nhiếp Ngôn trả lời rồi chạy thẳng một mạch về hướng sâu trong động. "Được rồi." Đường Nghiêu lấy một cuộn giấy phép ra. Hắn cũng đang rất hứng thú muốn xem thử hiệu quả của kỹ năng này như thế nào. Nhiếp Ngôn chạy thẳng về phía xa. Mỗi lần hắn đụng phải con nhện dung nham nào đều sẽ chém nó một dao, nhưng hắn không dây dưa gì lâu, lập tức lại chạy đi ngay. Đám nhện dung nham sau khi bị đâm thì liền đuổi theo Nhiếp Ngôn. Số lượng nhện ngày một tăng. Chúng nó phải chen chúc trong hang động chật hẹp, thành ra tốc độ bị chậm lại không ít. Nhiếp Ngôn linh hoạt chạy tới chạy lui, hiệu suất như súng máy liên thanh ấy. Đằng sau hắn là một đàn nhện dung nham, tầm hai mươi mấy con cả thảy. Bên này, Đường Nghiêu đang sắp xếp lại ba lô. Chợt, hắn nghe thấy động tĩnh từ sâu trong hang động truyền đến nên mới dời mắt qua. Hơn hai mươi con nhện dung nham như nước lũ tràn đê cuồn cuộn chạy đến, giống như toàn bộ số nhện ở đây đều bị dồn cả về chỗ này. "Mẹ ơi, cậu làm gì mà dụ lắm thế." Đường Nghiêu hoảng hốt than rồi chạy về phía sau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang