[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 24 : Hang Nhện Dung Nham

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 12:05 05-02-2019

.
Nhiếp Ngôn cúp truyền tin. Hắn dường như đã hoàn toàn biến mất trong biển rừng cây xanh ngắt này. Nhiếp Ngôn thong thả quan sát đám người chơi đang chạy đôn chạy đáo để tìm kiếm hắn. Một số tên còn đi ngang qua Nhiếp Ngôn nhưng chẳng kẻ nào phát hiện được hắn cả. "Tìm không thấy. Hắn lặn đi đâu được chứ?" "Coi như công toi. Có lẽ hắn đã cao chạy xa bay rồi." Cuồng kiếm sĩ có tên Lỗi Tử nói. Trong thâm tâm gã vốn đã muốn chùn bước. Từ nãy đến giờ, bọn chúng toàn ở thế bị động. Chúng đã nằm xuống tận năm người nhưng vẫn không chạm tới nổi một cọng lông của Nhiếp Ngôn. Tên đó quả nhiên là một nhân vật vô cùng nguy hiểm. Nếu đội của chúng mà tiếp tục truy đuổi, không chừng đến Nhiếp Ngôn giết cũng không được, mà cả đám còn phải bỏ mình nữa kìa. Thật không đáng giá chút nào. "Còn tên Diêu Tử kia thì sao?" "Bọn tôi đuổi hắn đến hang Nhện Dung Nham, sau đó tôi còn dẫn mấy con nhện dung nham đứng chắn phía ngoài hang nữa. Hắn chắc chắn không ra được đâu." "Hiệu lực trạng thái tàng hình của tên đạo tặc kia cũng sắp hết đến nơi rồi. Tôi khẳng định là hắn vẫn còn luẩn quẩn đâu đây thôi!" Chiến sĩ thuẫn giáp không cam lòng thốt lên. Làm sao gã cam tâm để Nhiếp Ngôn trốn thoát như vậy chứ? Nhiếp Ngôn nhìn chằm chặp vào gã cuồng kiếm sĩ. Máu của gã chỉ còn lại khoảng 45% thôi. Bởi vì bọn chúng vẫn còn đang trong trạng thái chiến đấu nên tốc độ hồi máu tự động rất là chậm. Xung quanh đây có rất nhiều người, gã kia cũng lơi là cảnh giác hơn. Tuy vậy nhưng trong tay gã vẫn lén cầm một lọ dược phẩm hồi máu tức thời. Một nguyên nhân khác nữa là do tay chiến sĩ thuẫn giáp không để cho bọn chúng hồi máu. Con mồi máu tàn mới dễ dụ Nhiếp Ngôn ra chứ. Mặc dù Nhiếp Ngôn vẫn chưa lộ diện nhưng mà cả đám bọn chúng đều luôn cảm thấy bị uy hiếp. Bên cạnh cuồng kiếm sĩ là một gã thánh kỵ sĩ cấm ngôn đầy máu. Hai người bọn chúng đang đi về phía Nhiếp Ngôn tìm kiếm. Khoảng cách giữa hai bên ngày một rút ngắn, thế mà cuồng kiếm sĩ và thánh kỵ sĩ cấm ngôn vẫn không phát hiện được Nhiếp Ngôn. Chỉ trong chốc lát, bọn chúng đã sắp đạp lên người của Nhiếp Ngôn mà bước qua rồi. Nếu như hắn bị đụng phải thì hiệu lực của Tàng Hình sẽ biến mất. Nhiếp Ngôn khóa mắt vào yết hầu của gã cuồng kiếm sĩ. Hắn đột ngột đứng lên, đâm dao về phía đó. Tấn Công Điểm Yếu. Phập. Máu tươi bắn tung tóe. -51. "Phát hiện ra hắn rồi!" Cuồng kiếm sĩ kinh ngạc hét toáng lên. Gã nhanh chóng lôi một bình hồi máu tức thời ra uống. Nhiếp Ngôn nào có cho gã cơ hội đó. Dao găm trong tay Nhiếp Ngôn đâm trúng vào tim của cuồng kiếm sĩ, lại bồi thêm một chiêu Lóc Thịt nữa. Lượng máu mà cuồng kiếm sĩ vừa hồi lại lập tức rớt mất một mảng lớn. Lượng máu cuồng kiếm sĩ còn lại không bao nhiêu, giờ gã lại phải hứng thêm hiệu ứng chảy máu. "Là ngươi tự chui đầu vào rọ nhé." Động tác của Nhiếp Ngôn nhanh tới mức mà một lát lâu sau gã thánh kỵ sĩ cấm ngôn mới kịp phản ứng lại. Thanh kiếm của gã phực ra lửa. Gã xông tới hòng chém vào người Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn vốn đang muốn đuổi giết cuồng kiếm sĩ nhưng hắn lại thấy thánh kỵ sĩ cấm ngôn từ phía sau hùng hổ chạy về phía mình. Vốn máu của Nhiếp Ngôn cũng không còn lại bao nhiêu, thế nên hắn nào dám chậm trễ, nhấc chân tránh đi. Thánh kỵ sĩ cấm ngôn đứng chắn giữa Nhiếp Ngôn và cuồng kiếm sĩ. Gã muốn cứu cuồng kiếm sĩ trước. "Hắn ở đâu?!" "Bên kia kìa." Hơn mười người của bang Quang Minh Thánh Diễm từ quanh đây chạy tới. Một loạt các loại phép thuật khác nhau đều bắn về phía này. "Quên đi vậy." Nhiếp Ngôn thầm nhủ và chạy về hướng khác. Hắn lăn mình để né các chiêu thức phép thuật kia, sau đó thì lập tức co chân chạy như điên. Bùm bùm bùm. Các tia ma thuật bắn trúng vào thân cây, nổ đì đùng ở đằng sau Nhiếp Ngôn. Tuy vậy, một tia phép thuật vẫn bắn trúng vào người hắn. -23. Hắn như một con thỏ, linh hoạt nhảy qua nhảy lại trong rừng cây, chẳng mấy chốc, hắn đã bỏ xa đám pháp sư hơn 10 mã. Hắn sẽ nhanh chóng thoát khỏi tầm đánh của đám người này. Cuồng kiếm sĩ cứ tưởng mình ở cùng đồng bọn thì an toàn, hóa ra lại không phải. "Đậu xanh. Tôi bị chảy máu!" Cuồng kiếm sĩ bực bội quát tháo. Bình hồi máu tức thời cấp thấp của gã vẫn đang trong thời gian hồi chiêu, thế nên gã đành phải dùng tạm một bình thuốc hồi máu từ từ. Thế nhưng thanh máu của gã vẫn không ngừng tụt giảm. -5, +3, -5, +3, -5... Cuồng kiếm sĩ muốn giãy dụa thế nào cũng phí công. Năm giây sau, thanh máu của gã chạm đáy. Cuồng kiếm sĩ về chầu Diêm Vương. Vậy là đội của bọn chúng lại bị Nhiếp Ngôn giết thêm một người nữa! Nói gì thì nói nhưng gã cuồng chiến sĩ kia chết hơi oan một chút. Gã vốn đang sống sờ sờ ra đấy, thế mà lại ăn phải một cái hiệu ứng chảy máu thế nên mới chết. Thâm tâm của chiến sĩ thuẫn giáp lạnh thấu. Tên đạo tặc Niết Viêm này thật là đáng sợ, không một ai có khả năng khống chế hắn nổi! Gã nhặt trang bị của cuồng kiếm sĩ đang rớt trên mặt đất lên. Trang bị đó chỉ là một món đồ đồng, cũng hên là nó không rơi vào tay Nhiếp Ngôn. Phía trước, một gã chiến đấu tặc và một kỵ sĩ thánh ngôn đã đứng chặn ngay đường chạy của Nhiếp Ngôn. Đằng sau, một loạt các loại ma thuật đang ùn ùn bắn tới. Nhiếp Ngôn vội vàng sử dụng một cuộn băng vải. +20, +20, +20... Bùm bùm bùm. Các loại phép thuật nổ đì đùng trên người Nhiếp Ngôn. -23, -22, -20. Do vậy mà hiệu ứng hồi máu của băng vải cũng bị cắt đứt. Nhiếp Ngôn cúi đầu nhìn vào thanh máu của bản thân. Hắn chỉ còn có 17 điểm máu nữa thôi. Hắn hạ người xuống, cơ bụng căng cứng, bước chân biến ảo không ngừng. Hắn đâm đầu về phía trước mà chạy. Thanh kiếm dài của kỵ sĩ thánh ngôn xẹt qua gò má của Nhiếp Ngôn. Dao găm của gã chiến đấu tặc thì đâm hụt, cách phần bụng của Nhiếp Ngôn một khoảng xa. Khi chính diện lao vào nhau như thế này thì kẻ nào nhanh tay lẹ mắt hơn thì sẽ thắng. Hai bên giao nhau cũng chỉ có vài giây là cùng. Hiển nhiên là kỹ thuật của Nhiếp Ngôn cao hơn hai gã kia. Nhiếp Ngôn bỏ qua được kỵ sĩ thánh ngôn và chiến đấu tặc nên điên cuồng chạy đi. Hắn bỏ đám người kia xa tít, biến mất vào khoảng rừng rậm mênh mông. "Không đuổi kịp. Tên này chạy trốn cũng nhanh thật!" "Hừ. Lại để hắn trốn thoát rồi!" Khi giao đấu với Nhiếp Ngôn, đám bọn chúng chưa từng chiếm lợi thế. Giờ đã có sáu người trong đội bị Nhiếp Ngôn giết rồi! "Vụ việc hôm nay cho qua đi. Chúng ta trở về vẫn hơn." Chiến sĩ thuẫn giáp nói. Gã không hề muốn cùng một kẻ biến thái như Nhiếp Ngôn chạm mặt một chút nào. Mọi người hai mắt nhìn nhau. "Cũng được." Trong giọng nói của bọn chúng có pha thêm một chút bất đắc dĩ. Nhiếp Ngôn đã chạy thoát, bọn chúng còn có thể làm gì được chứ? Đám người bang Quang Minh Thánh Diễm lục tục bỏ đi. Tuy nhiên, bọn chúng đi cũng không dám cách xa nhau quá 2 mã, chúng cứ sợ sẽ nhìn thấy Nhiếp Ngôn ngồi lù lù ở đâu đó thì toi. "Tớ vừa mới giết thêm một gã cuồng kiếm sĩ nữa đấy. Đám kia bỏ đi hết rồi." Nhiếp Ngôn gọi cho Đường Nghiêu thông báo. Nhiếp Ngôn rình nhóm hơn mười người kia, rồi giết chết một người, sau đó còn ung dung chạy thoát, việc này quá vĩ đại đi ấy chứ.Đường Nghiêu ngẫm nghĩ thì chỉ thấy nhiệt huyết trào dâng. Hắn chỉ tiếc là mình đã chọn phái pháp sư bí truyền rồi, không làm đạo tặc được. “Người anh em, sau này trong game cậu phải bảo bọc bạn thân cẩn thận đấy." Đường Nghiêu cười hì hì trêu chọc. Nếu núp bóng “cây cao” Nhiếp Ngôn thì hắn sẽ được thơm lây không ít đâu. "Không thành vấn đề." Nhiếp Ngôn nói đầy hào sảng. Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết người hay kẻ tà. Kiếp trước, lúc hắn khó khăn nhất, bị bạn bè xa lánh, hắn mới hiểu được ai mới là anh em chân chính. Ai đã từng giúp đỡ hắn ngày đó, đương nhiên hắn sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu gì từ họ. Sau khi thoát khỏi đám người bang Quang Minh Thánh Diễm, Nhiếp Ngôn tìm đến chỗ vách đá nơi hang Nhện Dung Nham tọa lạc. Trong động sâu thẳm, đen như mực khiến người ta chẳng biết đường nào mà đi. Thạch nhũ ở trần hang giăng đầy tơ nhện, như một đám dây thừng che đi lối vào hang động. Đây là khu bản đồ cấp 5. Những người có khả năng tới được chốn này để cày cấp không có mấy ai. "Hang Nhện Dung Nham này đúng là một nơi lý tưởng." Nhiếp Ngôn lẩm bẩm. Hắn cố gắng nhớ lại những thông tin về hang động này ở kiếp trước. Nhiếp Ngôn đẩy tơ nhện sang một bên, bước vào. Mặt đất ở đây hơi lầy lội. Khi vào bên trong, hắn chỉ thấy một hang động quanh co khúc khuỷu, đường đi rất hẹp. Mấy con nhện dung nham ở nơi này đều là quái vật cấp 5. Nếu hắn một đấu một thì vẫn có khả năng đối phó được. Tuy nhiên, nếu hắn đụng đầu từ hai con trở lên thì hắn chỉ có nước vắt chân lên cổ mà chạy thôi. Xít xít... Từ sâu bên trong động vọng lại tiếng rít sắc bén của lũ nhện. Tiếng kêu cứ vang vọng mãi thật lâu. Trong động lạnh lẽo, thỉnh thoảng, còn có vài cơn gió thổi ra từ bên trong. "Cho tớ biết tọa độ của cậu." Nhiếp Ngôn truyền tin tới Đường Nghiêu. "352. 238. 235. Trên đường tới đây có hơn mười con nhện dung nham đấy, cậu vào được không?" "Để tớ thử mới biết chứ." Nhiếp Ngôn kiểm tra tọa độ ở phía trước. Hắn cách chỗ của bạn cũng không mấy xa. Hắn cẩn thận mò mẫm bên trong hang động. Xít! Một tiếng rít cao vút vang lên bên tai Nhiếp Ngôn. Từ phía bên hông, một con nhện dung nham bổ nhào lấy hắn. Nhiếp Ngôn vội vàng lùi bước. Sau khi xác định vị trí mà con nhện kia vừa lao ra, hắn liền tung một chiêu Làm Choáng Trực Diện. Nhện dung nham bị đánh ngất xỉu. Nhện dung nham: 108/130. Nhiếp Ngôn tung ra một đống sát thương, Ám Sát, Lóc Thịt, rồi lại đến Tấn Công Điểm Yếu. Nhện dung nham cũng không ngừng đánh trả. Nó cao hơn Nhiếp Ngôn 2 cấp độ thế nên sát thương mà nó gây được rất cao. Mỗi lần nó đánh Nhiếp Ngôn đều có thể cấu được chừng 30 điểm máu. Nhiếp Ngôn vừa nhảy về phía sau, vừa múa dao găm quay cuồng, đâm vào thân của nhện. Hắn vừa đánh vừa chạy. Hơn hai mươi giây sau thì con nhện kia thảm thiết ngã xuống đất. Nhiếp Ngôn nhìn thanh máu của mình thì thấy hắn chỉ còn dư có 22 điểm. Đánh với nhện dung nham vẫn rất là nguy hiểm. Tuy vậy, sau khi giết được một con nhện thì hắn được thêm được rất nhiều điểm kinh nghiệm, khoảng chừng hơn 280 điểm. Tóm lại là rất hậu hĩnh. Con nhện này không rơi ra đồ gì cả. Nhiếp Ngôn ngồi xuống nghỉ ngơi, gặm bánh mì. Thanh máu của hắn nhanh chóng được hồi đầy. Các kỹ năng của hắn cũng đã hồi lại. Hắn đứng dậy, tiếp tục tiến sâu vào hang động. Trước mặt hắn có ba con nhện dung nham đang đi tới đi lui. Nhiếp Ngôn quan sát vị trí của đám nhện rồi lấy nỏ ra. Hắn núp ở đằng sau một khối thạch nhũ ở gần đó, nhắm nỏ vào một con nhện đang đứng gần nhất. Vèo. Mũi tên được phóng ra theo một đường thẳng, lao nhanh vun vút. -5, -3, -5. Ba giá trị sát thương từ trên đầu con nhện bay lên. Nhện dung nham chạy thẳng đến chỗ Nhiếp Ngôn đang ẩn náu. Nó xít xít kêu, đánh loạn vào người Nhiếp Ngôn. Hắn thành công chỉ dụ đi một con nhện dung nham, không làm cho hai con kia chú ý. Hắn thấy nhện dung nham đã đánh tới đây, thế nên chủ động cầm dao lao vào. Hắn liên tục đâm dao, từng hồi sát thương ở trên đầu con nhện kia bay lên. Lại thêm hai mươi giây nữa, Nhiếp Ngôn hạ gục được con nhện này. Hắn nhặt món đồ rơi ra từ người con nhện kia. Một đồng tiền. Sau khi hồi phục, Nhiếp Ngôn tiếp tục sử dụng nỏ để dụ con nhện thứ hai. Nhiếp Ngôn vừa tiến về phía trước vừa giết nhện. Cuối cùng, hắn cũng tới được tọa độ mà Đường Nghiêu cho. Trước mặt hắn có một ngã ba. Đây là một khoảng đất trống bằng phẳng, có hơn mười con nhện dung nham đang đi lại. Nhiếp Ngôn quan sát sơ sơ thì thấy nếu hắn muốn an toàn mà đi qua đây là rất khó, cho dù hắn có sử dụng nỏ để dụ nhện thì chỉ sợ không dụ được một con mà sẽ dụ hết cả một bầy. "Nếu đánh hai con chắc mình vẫn ứng phó được." Nhiếp Ngôn thầm nghĩ. Nhưng hắn chắc chắn phải sử dụng băng cứu thương. Trong túi hắn hiện giờ cũng không còn nhiều băng cứu thương lắm. Một cuộn băng cứu thương chiến đấu cấp trung đã là 20 đồng rồi. Người bình thường ai lại dám dùng chứ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang