[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 22 : Thủ lĩnh hươu sừng tấm

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 13:04 21-01-2019

.
“Kỹ thuật của pháp sư bí truyền cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi. Cậu mặc bộ trang bị Người Lửa này vào, luyện tập thêm một chút là tự nhiên mạnh lên hà.” “Nghe nói bọn chúng có tận hai mươi người đấy. Cậu tính làm sao mà đánh lại đây?” Đường Nghiêu hỏi. Cho dù Nhiếp Ngôn có mạnh thế nào thì cũng chỉ có một thân một mình mà thôi. “Cậu biết là đạo tặc không giống những chức nghiệp khác chứ? Có ai quy định chơi đạo tặc thì phải đánh trước mặt đâu!” Đạo tặc giỏi nhất là đánh du kích mà! Nghe Nhiếp Ngôn nói xong thì Đường Nghiêu mới ngớ ra, thì ra bạn của hắn chuẩn bị đi đánh lén người ta, tiêu diệt từng bộ phận nhỏ. Nhưng nói cho cùng thì việc này cũng rất khó. Nếu Nhiếp Ngôn bị bắt được thì chỉ có nước về chầu ông bà thôi. Anh bạn này có đang tự tin quá không? Hai bên sườn đồi Rein là rừng cây rậm rạp, vách đá lởm chởm, cao vút. Dưới chân đồi là nhiều khe suối nhỏ hẹp, xen lẫn là những hòn đá lớn nằm ngổn ngang khắp nơi. Địa hình nơi đây thật phức tạp, nhờ thế mà Đường Nghiêu mới có thể chạy trốn được lâu như vậy mà vẫn không bị bắt. Ở trên đỉnh đồi phía xa có vài bóng người. Nhiếp Ngôn liền theo hướng đó mà đi. Đường Nghiêu đang trốn trong hang động ở đỉnh đồi kia. Đám người này đúng là dai như đỉa. Đội của Đường Nghiêu vô tình gây hấn với bọn chúng một chút thôi, thế mà chúng thà bỏ ra một đống thời gian chỉ để đuổi giết đám Đường Nghiêu cho bằng hết mới chịu. Như vậy thật vô nhân đạo. Sở dĩ, bọn người này ra tay ác độc như vậy là vì đội của Đường Nghiêu không có bang hội chống lưng, chỉ là những người thích chơi trò chơi mà thôi. Cho dù chúng có giết sạch bọn họ thì họ cũng không có chỗ đi kêu oan được. Bây giờ, cấp độ của Đường Nghiêu vẫn chưa cao lắm nên chúng muốn giết cho cả đội của hắn đều rớt cấp. Sau này, họ muốn luyện lại sẽ càng khó khăn, thế là chúng đã dễ dàng khống chế được cấp độ của họ rồi. Nhiếp Ngôn xem rừng cây này như nhà của mình, hắn đi thoăn thoắt rất nhanh. Hiện tại hắn chỉ cách chỗ hang động của Đường Nghiêu tầm 100 mã thôi. “Tớ đang ở gần chỗ cậu lắm. Nhưng trước mắt cậu khoan ra đã.” Nhiếp Ngôn truyền tin cho Đường Nghiêu. “Cậu cẩn thận đấy. Thực lực của bọn chúng không yếu đâu.” Đường Nghiêu biết ý định của Nhiếp Ngôn nên lo lắng nhắc. “Cậu không phải lo. Với trình độ của bọn chúng thì tớ chỉ cần tùy ý nhấc tay một cái cũng đủ để vờn chúng tới chết rồi.” Nhiếp Ngôn khẳng định. Bây giờ, trong người hắn là một ba lô đầy bình máu, cả người toàn trang bị đồng, lại còn một đống chiêu thức mới học và một kỹ năng biến thái là Băng Cứu Thương Chiến Đấu nữa chứ. Hắn dĩ nhiên có thể giết một hai tên một cách dễ dàng. Đường Nghiêu thầm nghĩ anh bạn của hắn giờ thay đổi nhiều thật, đến mức hắn cũng không nhận ra được. Cái tay Nhiếp Ngôn yếu đuối ngày trước làm sao mà dám nói những lời này. Nhiếp Ngôn trở nên tự tin hơn nhiều so với lúc trước cho nên làm cho người khác cũng yên tâm hơn. Nhiếp Ngôn đang nói chuyện với Đường Nghiêu thì đột nhiên nghe thấy âm thanh sột soạt ở trước mặt. “Chúng tới rồi.” Nhiếp Ngôn nhướng mày. Hắn nhanh chân núp sau một gốc cây. Không lâu sau, một nhóm nhỏ gồm năm người thay phiên nhau bước qua. Nhiếp Ngôn quan sát các chức nghiệp trong đội. Chúng gồm có một pháp sư nguyên tố, một pháp sư thánh ngôn, một cuồng kiếm sĩ, một chiến sĩ thuẫn giáp và một kỵ sĩ thánh ngôn, tổng cộng có hai tay gần và ba tay ngắn. Trang bị của chúng không thuộc loại tốt gì cho cam. Cơ bản vì ở cấp độ này, số người sở hữu được trang bị bạc và trang bị đồng cũng không được mấy ai. Rừng cây này rất rậm rạp, cành cây chĩa ra tứ phía, thế nên nhóm của chúng đi lại rất khó khăn. Bọn chúng phải cúi rạp người xuống, len lỏi qua từng khe hở nhỏ giữa các nhánh cây mà đi. Cuồng kiếm sĩ chặt bỏ đi vài nhành cây trước mặt, mở đường cho cả đội. “Đại ca Điểm Thương tử trận rồi.” Chiến sĩ thuẫn giáp đọc tin nhắn trong bảng trò chuyện của đội rồi nói. “Sao lại thế được? Đại ca Điểm Thương mạnh quá trời, khó ai mà thắng được anh ấy.” Kỵ sĩ thánh ngôn giật mình nói. Nhờ vào một bộ trang bị Người Lửa, Điểm Thương có sát thương phép đứng trong top 10 của cả bang. Hơn nữa, kỹ thuật của anh ta cũng rất tốt. “Đại ca bị tên đỏ đấy. Vậy là toàn bộ của anh ấy…” Pháp sư nguyên tố ngẩng đầu lên hỏi. Thế nhưng, gã nhìn ra được cả đám người trong đội ai nấy đều mang một vẻ mặt hình sự, nên không dám nói thêm gì nữa. “Toàn bộ rớt sạch.” Chiến sĩ thuẫn giáp than. Hôm nay, đội của bọn chúng đúng là xui tận mạng. “Mà ai làm mới được chứ?” “Nhóm của chúng chắc là đông người lắm hả?” Pháp sư nguyên tố hỏi. Gã cứ cho rằng đây là điều đương nhiên. Đối phương phải nhiều người lắm mới có thể giết chết được Điểm Thương. “Đoàn đội hay bang hội nào làm cũng vậy, chúng ta phải đi giết chúng cho hả dạ!” “Đối phương chỉ là một gã đạo tặc thôi.” Chiến sĩ thuẫn giáp trả lời. Sau khi gã biết tin này cũng kinh ngạc không thôi. “Không phải đội của đại ca Điểm Thương có tận ba người ư?” “Ừ thì ba người. Nhưng mà đều bị tay đạo tặc kia giết cả.” Sao lại có thể như thế được?! “Hắn cấp mấy?” “Cấp 3.” Đạo tặc cấp 3 mà có thể giết được nhóm ba người của Điểm Thương?! Thế giới này thật đáng sợ. Tất cả mọi người trong nhóm đều không dám tin. “Phải không đó?” “Đại ca chính miệng xác nhận mà.” Vậy, chuyện này chắc chắn là thật. Dù sao thì việc ba chọi một mà vẫn bị giết chết cũng chẳng vẻ vang gì đối với Điểm Thương. Nếu như việc này không được chính gã nói ra thì đúng là chẳng ai tin được. “Tên của đạo tặc đó là gì?” Pháp sư nguyên tố tò mò hỏi. Chênh lệch cấp độ của các người chơi hiện tại cũng không lớn lắm, nhưng mà người có thể một chọi hai đã rất giỏi rồi. Trong trường hợp này, tên kia còn có thể một chọi những ba, đúng là không phải người mà. “Hắn tên là Niết Viêm. Cấp trên trong bang Quang Minh Thánh Diễm đã ra lệnh phải giết hắn cho bằng được đấy. Ai mà giết được hắn một lần sẽ được thưởng 5 bạc. Sau này, mọi người mà thấy hắn thì phải cẩn thận một chút. Đại ca Điểm Thương nói hắn ta có nhiều chiêu thức lắm. Nếu chỉ là đội ba người thì đừng nên chọc vào hắn làm gì cho phí công.” Chiến sĩ thuẫn giáp đáp. Mặc dù tiền thưởng khi giết được gã kia cao thật đấy, nhưng mà bản thân bọn chúng cũng phải có kỹ thuật mới được. Ngay cả Điểm Thương còn đánh không lại người kia chứ đừng nói gì đến nhóm tép riu này. “5 bạc là hơi bị nhiều đấy.” Pháp sư nguyên tố trong đội líu cả lưỡi. 5 bạc đủ để cho nhóm của chúng mua được mấy bộ trang bị cấp đồng cơ. Trong khi bọn chúng đang tán dóc thì Nhiếp Ngôn đã tiến sát ở đằng sau. “Bang Quang Minh Thánh Diễm muốn giết mình cơ đấy. Vậy cũng vui. Mình cũng muốn chống mắt lên mà xem bọn họ đuổi giết mình kiểu gì.” Nhiếp Ngôn cười khẩy trong lòng. Hắn rón rén đi theo năm người này, tính toán xem khoảng cách giữa bọn họ như thế nào. Người cách hắn gần nhất là pháp sư thánh ngôn, tầm 2 mã, tiếp theo là pháp sư nguyên tố, 5 mã, cách xa nhất chính là cuồng kiếm sĩ, chiến sĩ thuẫn giáp và thánh kỵ sĩ vì bọn chúng phải đi đằng trước để mở đường. Đôi khi, xung quanh đây sẽ có một hoặc hai con hươu sừng tấm, tuy nhiên chúng chẳng nhằm nhò gì với đội hình này. Vì có ba người tay ngắn đỡ đòn và hai người thuộc phái phép thuật có sát thương rất cao trong trò chơi cho nên tốc độ đánh quái của bọn chúng rất nhanh. Nhiếp Ngôi muốn chờ thời cơ chín mùi mới bắt đầu tấn công bọn chúng. Hắn không vội vàng, cứ từ từ bám sát cả đội. Pháp sư thánh ngôn hình như cảm giác được điều bất thường, gã xoay lưng lại nhìn quanh. Nhiếp Ngôn nhanh chóng trốn sau một thân cây to. Hiện tại, hắn không sử dụng Tàng Hình cho nên từ nãy đến giờ hắn chỉ toàn dựa theo bản năng mà tránh né tầm nhìn của gã pháp sư thánh ngôn thôi. Bóng cây rậm rạp che khuất thân thể của hắn, thuộc tính ẩn núp trong thiên phú của đạo tặc được tự động phát huy. Khắp nơi chỉ là một rừng cây tĩnh mịch. Gã pháp sư thánh ngôn không nhìn thấy cái gì cho nên chỉ tự nhủ rằng gã bị ảo giác mà thôi. “Đằng kia có một con quái đấy. Cậu lẹ lẹ một chút.” Pháp sư nguyên tố quay đầu gọi pháp sư thánh ngôn. “Ồ, tôi biết rồi.” Pháp sư thánh ngôn trả lời rồi nhanh chóng đuổi theo. Nghe thấy chúng nói vậy, trong lòng Nhiếp Ngôn liền xác định, cơ hội của hắn là đây. Hắn tiến vào trạng thái tàng hình, rảo bước nhanh hơn. “Mọi người chú ý. Tôi phát hiện được một con thủ lĩnh hươu sừng tấm.” Chiến sĩ thuẫn giáp nói. Gã đưa tấm chắn bằng gỗ lên cao, chầm chậm tiến về phía quái vật. “Vậy ta không đi tìm tên pháp sư bí truyền kia nữa hả?” “Ai biết hắn lủi đi đâu rồi. Tìm trước hay sau gì cũng như nhau. Chúng ta đánh chết con thủ lĩnh hươu sừng tấm này trước rồi tính!” Đội của họ có tận năm người cho nên sẽ dễ dàng tiêu diệt được con hươu này. Phía trước mà một con hươu sừng tấm khổng lồ. Toàn thân nó điểm lốm đốm trắng. Trên đầu nó là một cặp sừng lớn như bụi san hô dưới đáy biển, rũ xuống tới tận gối. Lúc nó bước đi, chân nó giẫm xuống đất một cách mạnh mẽ, như thể nếu ai chọc giận nó thì hậu quả quả thật khôn lường. Nó thấy chiến sĩ thuẫn giáp lại gần, liền chĩa sừng về phía gã như muốn cảnh cáo. Thủ lĩnh hươu sừng tấm: Quái vật thủ lĩnh, 200/200 HP. “Tất cả đã sẵn sàng chưa?” Chiến sĩ thuẫn giáp căng thẳng hỏi. Khiên gỗ của hắn chỉ cách con hươu có mấy bước chân thôi, nhưng hắn đã có thể cảm giác được khí thế mạnh mẽ từ thân thể to lớn của nó. “Sẵn sàng.” “Nhất định phải giết được con thủ lĩnh hươu ở đây. Đừng để người khác tới!” Chiến sĩ thuẫn giáp nhắc nhở. Nếu chỉ có năm người bọn chúng giết thì trang bị rơi ra từ người con hươu sẽ được chia đều cho mỗi người. Nhưng nếu những người khác trong đội cũng tới thì chúng sẽ chẳng kiếm chác được gì. Cuồng kiếm sĩ và kỵ sĩ thánh ngôn từ hai bên cánh bắt đầu từ từ tiến lại, tạo thành thế gọng kìm. Pháp sư thánh ngôn và pháp sư nguyên tố cũng đứng ngay ngắn vào vị trí của mình, chỉ chờ để công kích.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang