[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 19 : Tiền vào như nước
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 07:22 07-01-2019
.
Đứng ở điểm dịch chuyển, Nhiếp Ngôn lại trở về thành Carol. Hắn bước vào một con hẻm nhỏ rồi sử dụng kỹ năng Tàng Hình. Hắn xác định không có ai theo dõi rồi lại chạy dọc chạy xuôi trong hẻm nhỏ mấy lần, sau đó mới dám mò tới tiệm rèn Kadi. Hắn sẽ không đi theo vết xe đổ, để lộ vị trí của tiệm rèn Kadi.
Nhiếp Ngôn vác từng đống lớn răng dơi tới đây, bán cho Kadi. Hơn 230 tổ răng dơi được bán ra, hắn thu vào 4 bạc. Trong vòng một tiếng đồng hồ mà 2 bạc tăng lên thành 4 bạc, hơn nữa Nhiếp Ngôn lại còn nhận thêm được hơn 900 điểm kinh nghiệm nữa. Nhiếp Ngôn kiểm tra thanh kinh nghiệm thì thấy nó tăng thêm 5%.
Sau khi đem răng dơi đi bán xong, Nhiếp Ngôn trở lại thị trấn Modo, tiếp tục mua răng. Đám người chơi thấy Nhiếp Ngôn vẫn trở lại đúng giờ thì mừng húm. Họ bắt đầu mở bảng giao dịch ra chờ hắn, chỉ sợ rằng hắn lại đi nữa. Vì Nhiếp Ngôn thu mua răng dơi cho nên thị trấn Modo trở nên náo nhiệt không ngớt.
"Mọi người đừng có gấp, sáng nay tôi mua xong, 8 giờ tối tôi lại đến." Nhiếp Ngôn thông báo cho mọi người xung quanh. Bọn họ ra ngoài đánh quái cả ngày, đến tối nhất định sẽ mang về không ít răng dơi.
Hắn nhanh chóng thu vào thêm 200 tổ răng dơi nữa, lúc này thì đám người mới dần dần thưa thớt đi. Nhiếp Ngôn ngồi mua thêm 100 tổ nữa thì mọi người cũng đi hết. Hắn dẹp quầy hàng, trở lại thành Carol.
Có hai gã đạo tặc cứ thập thò đằng sau Nhiếp Ngôn. Hắn mua răng dơi nhiều như thế, vậy mà xem ra vẫn còn chưa đủ, người ta không lấy làm lạ cũng khó. Nhiếp Ngôn phát hiện mình bị theo dõi chứ. Cơ mà người có thể bám đuôi được hắn chỉ sợ vẫn còn chưa được sinh ra trên đời này đâu. Nhiếp Ngôn lòng vòng một lát rồi đi vào trong hẻm. Hắn tàng hình, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu. Thời điểm hai gã đạo tặc kia mò tới nơi thì Nhiếp Ngôn đã bốc hơi mất rồi.
"Hắn đâu?"
"Không tìm được."
"Anh à, anh nói hắn mua răng dơi nhiều như vậy để làm gì?"
"Có trời mới biết. Nhưng chắc chắn là không phải chỉ để luyện nghề rèn rồi. Thăng cấp kỹ năng Rèn cần gì nhiều răng như vậy. Tối nay hắn trở lại, chúng ta lại theo đuôi hắn vậy."
Hai gã đạo tặc kia đứng trong góc tối nói chuyện mấy câu rồi bỏ đi. Ở cách đó không xa, chừng 2 mã, thân hình của Nhiếp Ngôn chầm chậm hiện ra. Hắn đứng gần như vậy mà hai người kia chẳng thể nào phát hiện được. Nhìn theo bóng lưng của hai gã kia, Nhiếp Ngôn chỉ lạnh lùng cười. Chỉ nhiêu đó mà cũng muốn đi rình coi bí mật của hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Hắn đâu có ngu đến mức đi rêu rao nhiệm vụ mà thợ rèn cao cấp Kadi ban ra chứ. Nhiếp Ngôn quay lưng đi, tiến sâu vào trong hẻm nhỏ.
Hắn bán đi thêm hơn 300 tổ răng dơi nữa. Số tiền trong túi hắn hiện tại đã là 7 bạc rồi. Đây chính là một khoản tiền rất lớn.
Sau đó, hắn lại chạy tới lần lượt là thị trấn Carter và thị trấn Dạ Mị để mua răng dơi, rồi lại đem bán cho Kadi. Hắn kiếm được tổng cộng 26 bạc.
Bây giờ Nhiếp Ngôn mới cảm nhận được thế nào là "tiền vào như nước."
"Khữa khữa, thật là dễ dàng."
Ban đầu, tiền bạc rất quan trọng. Nó chính là tương lai phát triển của người chơi. Kiếp trước, gã thánh kỵ sĩ kia nhờ vào giao dịch này mà kiếm được gần tới 10 vàng cơ. Mới đầu Nhiếp Ngôn cũng không tin, giờ thì hắn tin rồi. Bây giờ mọi người đã biết Nhiếp Ngôn đi mua răng dơi với giá cao, họ sẽ không đem răng dơi vứt đi hoặc bán cho NPC nữa. Về sau, hắn sẽ gom được càng nhiều tiền hơn!
Tiền của Nhiếp Ngôn giờ rủng rỉnh lắm rồi, hắn không cần phải lo lắng gì nhiều nữa. Hắn ung dung rảo bước đến phòng đấu giá lớn nhất thành Carol. Ở phòng đấu giá này, các trang bị đều là cấp đồng trở lên, chưa kể còn có các loại sách kỹ năng hay các nguyên vật liệu hiếm gặp. Người tụ tập trong này đều là những đoàn đội lớn thường đi đánh phụ bản.
Nhiếp Ngôn chưa vào phòng đấu giá ngay mà dừng lại ở một cửa hàng ven đường để mua 90 tơ tằm tinh chất với giá rẻ hơn. Hắn cất đống đồ này vào kho hàng định sau này sẽ đem đi trả nhiệm vụ. Sau đó, hắn mới thong dong bước vào sảnh chính của sàn đấu giá.
Phòng đấu giá lớn nhất thành Carol được thiết kế vô cùng hùng vĩ và tráng lệ. Trong sảnh lớn là hơn mười cột trụ cao đồ sộ, chống đỡ nóc nhà to bự ở phía trên. Toàn bộ căn phòng có diện tích hơn một trăm mã vuông. Nơi này hoành tráng chẳng khác nào một tòa thần điện rộng lớn. Kiếp trước, hắn đã lui tới nơi này đến mòn cả dép. Hắn dễ dàng tìm được một ghế trống, cầm bảng giá lên lật coi. Bảng giá là một màn hình phép thuật lớn liệt kê tất cả mọi mặt hàng đang được rao bán ở đây.
Nhiếp Ngôn từ từ lật từng trang. Do các mặt hàng đều được phân loại rõ ràng ở trên màn hình nên người chơi có thể dễ dàng tìm được thứ mình cần. Nhiếp Ngôn mở thanh hạng mục ra. Một loạt các loại trang bị thường thấy của các chức nghiệp đều được liệt lê ở đây, ví dụ như dao găm tùy thân, khiên tròn loại nhỏ, ba lô, vân vân.
Mỗi người có thể sở hữu tối đa là năm ba lô. Ba lô có các loại là 16 ngăn, 20 ngăn, 24 ngăn, 28 ngăn... Không gian trong ba lô càng lớn thì giá tiền của nó càng mắc. Mỗi cá nhân đều được tặng cho một ba lô cơ bản 20 ngăn. Trên thị trường, giá của một ba lô 16 ngăn đã là hơn 10 đồng rồi. Ba lô 20 ngăn lại còn có giá cao gấp bội. Tuy nhiên, hiện tại tiền bạc không còn là vấn đề của Nhiếp Ngôn nữa. Tiền tiêu xong có thể kiếm lại được, nếu hắn cứ khư khư giữ tiền trong túi thì chẳng có ý nghĩa gì. Nhiếp Ngôn phải dùng số tiền này để trang bị cho bản thân từ đầu đến chân.
Tuy phòng đấu giá lớn là thế nhưng ở đây chỉ bày bán có 11 ba lô 20 ngăn thôi. Mỗi cái đều có giá trên dưới 10 đồng. Nhiếp Ngôn ra giá đề nghị cho bốn cái ba lô 20 ngăn. Mấy cái ba lô kia vì được Nhiếp Ngôn đặt tiền nên giá của chúng dần dần được tăng lên. Cuối cùng, hắn chỉ thắng đấu giá với tổng cộng 22 đồng cho 2 cái ba lô 20 ngăn.
"Đậu xanh nhà nó chứ, tăng giá gì mà lắm thế." Nhiếp Ngôn không khỏi mắng thầm một câu. Chẳng qua, nếu người chơi chỉ chuyên về một chức nghiệp cuộc sống nào đó thì phải có phương pháp cụ thể mới được. Thường thì họ phải gia nhập một bang cố định, bang hội kia sẽ cung cấp nguyên vật liệu cho họ, nhờ đó mà họ có thể chuyên tâm chỉ lên cấp các kỹ năng cuộc sống thôi. Nhiều người chơi thông thường cũng sẽ học kỹ năng cuộc sống nhưng nói chung thì họ vẫn không giỏi bằng những người chơi chuyên nghiệp được. Nhiếp Ngôn còn chưa nghèo đến mức phải đi theo con đường chỉ chuyên vào các kỹ năng cuộc sống.
Tiêu hết 50 đồng xong, Nhiếp Ngôn mới bắt đầu tra tìm các món đồ và trang bị cho đạo tặc. Hằn nhìn hết một lượt, cái gì cũng muốn mua. Chỉ cần thứ đó sẽ có ích cho giai đoạn khởi đầu này, hắn sẽ không tiếc bỏ tiền ra mua. Mặc dù có vài món giá tiền không thấp chút nào nhưng đó không phải là vấn đề đối với hắn.
Một cặp xà cạp da mềm cấp đồng, + 3 cảm giác; một chiếc giáp da màu xanh cấp đồng, +2 sức mạnh; một đôi giày da ngựa cấp đồng, + 2 thăng bằng; một cây dao bằng bạc cấp đồng, + 3 sức mạnh; Nhiếp Ngôn không màng đến giá cả, một lần mua đứt 4 món trang bị đồng, cấp 0. Hắn thay mới một thân trang phục, tất cả đều là trang bị đồng. Bốn món đồ này đều có thể khiến người ta tán gia bại sản. Nếu Nhiếp Ngôn không làm cái nhiệm vụ ẩn hái ra tiền kia thì hắn còn lâu mới dám tiêu tiền kiểu này. Sau khi đổi trang bị mới xong, hắn kiểm tra trọng lượng của bản thân một thì thấy hắn vẫn chỉ có 16 cân, vẫn trong mức nhẹ, tốc độ di chuyển của hắn sẽ được giữ nguyên.
Nhiếp Ngôn lại bỏ tiền mua thêm ba cuốn sách kỹ năng của đạo tặc nữa. Một cuốn là kỹ năng bị động Tàng Hình Cường Hóa, tàng hình và ẩn nấp được nhận thêm 3 điểm thuộc tính. Cuốn thứ hai là kỹ năng gây sát thương Làm Choáng Trực Diện, gây choáng đối phương từ phía trước, đối phương sẽ bị choáng trong vòng 3 giây, nếu nhận sát thương vẫn không thể tỉnh lại, thời gian hồi chiêu là 30 giây. Cuốn thứ ba là kỹ năng Làm Choáng Từ Sau, gây choáng đối phương từ phía sau, đối phương sẽ bị choáng trong vòng 6 giây, nếu nhận sát thương sẽ tỉnh lại, thời gian hồi chiêu là 60 giây.
Tuy đây chỉ là ba kỹ năng cơ bản của đạo tặc cấp 0, nhưng giá tiền của chúng lại cao tới tận 20 đồng. Phái đạo tặc ở thời gian đầu nghèo lắm, so với đám pháp sư thì đúng là đồng cảnh ngộ, bởi vì họ phải dồn hết vốn liếng ra để mua sách kỹ năng cơ mà.
Đạo tặc là phái không thể sống thiếu các chiêu thức, thế mà mỗi cuốn sách kỹ năng đều có giá cắt cổ. Thế nên, đạo tặc luôn phải kham khổ nhịn ăn nhịn mặc mà mua kỹ năng, đôi khi còn phải đem cả trang bị đi bán nữa. Chỉ có đám đạo tặc nhà giàu mới có tiền để mua kỹ năng trên sàn đấu giá mà thôi.
Nhưng mà chỉ cần vượt qua giai đoạn chông gai này, về sau, khi đạo tặc có đủ kỹ năng rồi, sức mạnh khủng bố của họ mới có thể được bộc lộ.
Ở kiếp trước, Nhiếp Ngôn cũng phải từng bước vượt gian vượt khó để tiến tới cấp 180. Nhưng giờ lại khác, hắn có thể thoải mái qua được giai đoạn này.
Học xong ba chiêu thức kia, thanh kỹ năng của hắn giờ trở nên phong phú hơn rất nhiều. Nhiếp Ngôn lướt thêm vài trang trong hạng mục kỹ năng nữa để xem còn gì khiến hắn hứng thú không. Đột nhiên, một cuốn sách kỹ năng thuộc hàng hiếm đập vào mắt hắn.
Sách kỹ năng: Đỡ Đòn.
Miêu tả: người chơi sử dụng vũ khí để đỡ đi một đòn tấn công vật lý của kẻ địch.
Yêu cầu: Động tác (cần vũ khí)
Thời gian hồi chiêu: 30 giây.
Quy định người sử dụng: Đạo tặc, chiến sĩ hoặc thánh kỵ sĩ, tất cả mọi mặt trận đều có thể sử dụng.
Nhiếp Ngôn làm sao mà quên được quyển sách mà hàng ngàn hàng vạn người chơi tay ngắn đều mơ ước chứ. Đây là một bảo vật cho các chức nghiệp đánh xáp lá cà. Bất kể là trong giao tranh hay PK, chiêu Đỡ Đòn này có thể là cứu được người chơi trong một số tình huống nước sôi lửa bỏng. Kỹ năng này chỉ rơi ra từ trên người của những quái vật hệ ác quỷ, xác suất không quá 0.001%. Ở kiếp trước, trong số những người chơi tay ngắn cấp 180, chỉ có một hoặc hai người học được Đỡ Đòn. Chiêu thức này chỉ xếp sau Tấn Công Điểm Yếu một chút thôi. Nói gì thì nói, Nhiếp Ngôn phải mua nó cho bằng được!
Hắn nhìn vào mức giá khởi điểm đã là 2 bạc rồi, hơn nữa giá tiền cứ đang tăng lên từ từ. Mỗi lần nhảy giá là hơn 50 đồng.
Người ta muốn đi đấu giá mấy kỹ năng hiếm như thế này thì phải có tiền, hoặc là người đứng đầu một đội hay một bang nào đó. Nhiều người thường không ngại bỏ ra tận mấy bạc cho một cuốn sách kỹ năng. Vậy nên mấy kỹ năng hiếm này luôn là hàng nóng bỏng tay.
Kỹ năng Đỡ Đòn từ giá 2 bạc trong nháy mắt đã tăng thành 3 bạc 50 đồng. Sự tăng giá chóng mặt này thu hút không ít chú ý của đám người chơi xung quanh.
“Đúng là kỹ năng hiếm có khác!”
“Chả trách mà giá cao như vậy.”
3 bạc ngang giá với số tiền của một đội lớn kiếm được nhờ vào đánh phụ bản. Mà cho dù họ đánh phụ bản khó đến mấy thì tiền lời cao nhất cũng chỉ đến 5 bạc thôi.
Một lúc lâu sau không thấy ai tăng giá nữa. Nếu không người nào trả giá cao hơn thì cuốn sách kỹ năng này sẽ thuộc về người vừa đưa ra giá 3 bạc 50 đồng.
“4 bạc.” Nhiếp Ngôn không chờ được lâu hơn, hắn tăng giá. Hắn nhất định phải lấy được cuốn Đỡ Đòn này về tay.
“4 bạc 50 đồng.” Một người nào đó cũng bất chấp bỏ thêm 50 đồng vào mức giá hiện tại nữa.
Cái giá này dọa cho đám người chơi đều sợ mất mật.
Thời khắc này, chỉ kẻ nào dám bỏ tiền cao hơn thì mới mua được. “5 bạc.” Nhiếp Ngôn nói. Sau này hắn vẫn còn cơ hội để kiếm tiền nhưng sách bây giờ chỉ có một mà thôi.
“Trời đất. Sao lắm kẻ có tiền thế? Đậu xanh nhà nó chứ, chỉ là một cuốn sách kỹ năng thôi mà.”
Đám người chơi ở dưới sàn đấu giá cứ nhao nhao cả lên. Chỉ là một cuốn sách kỹ năng dành cho đạo tặc thôi mà cũng có giá khủng bố như vậy.
“Thời buổi này người giàu đông thật.”
Một hồi sau, không còn ai tăng giá nữa. Có lẽ người kia đã bị giá tiền mà Nhiếp Ngôn ra dọa chạy mất rồi. Mười phút nữa trôi qua, sách kỹ năng Đỡ Đòn chính thức được chuyển vào ba lô của Nhiếp Ngôn.
Hắn nhanh chóng học thuộc kỹ năng này, đồng thời, bỏ thêm 30 đồng nữa để mua một lọ độc dược chuyên dùng để bôi vào dao găm. Loại thuốc này có thể được sử dụng ba lần. Sau khi đối phương bị trúng độc thì điểm phòng ngự của họ sẽ bị giảm 10%.
Mua sắm xong xuôi thì đám trang bị mà Nhiếp Ngôn reo bán cũng được người ta mua hết. Trong túi hắn bây giờ còn tổng cộng 16 bạc.
Tuy Nhiếp Ngôn vừa thêm cho mình một đống kỹ năng mới nhưng hắn đã quá quen với các kỹ năng này rồi. Hắn không cần phải luyện tập nhiều vẫn có thể thực hiện các chiêu thức này nhuần nhuyễn như cháo. Sức mạnh của hắn được tăng lên đáng kể.
So với lần đầu tiên chơi trò chơi thì bây giờ Nhiếp Ngôn tự tin hơn nhiều lắm. Hắn có kinh nghiệm phong phú của kiếp trước, có thể vạch ra một hướng phát triển hoàn mỹ. Hắn chỉ cần theo kế hoạch mà làm thôi.
Xong đâu đấy, Nhiếp Ngôn lấy số vải lụa ở trong ba lô ra chế tạo 10 cuộn băng cứu thương để phòng thân. Sau đó, hắn đi mua thêm vài loại bánh mì và thức uống để dành lúc cần thiết khi khôi phục thể lực nơi hoang dã, cộng thêm một ba lô đầy thuốc hồi máu tức thì và thuốc hồi máu từ từ cấp thấp nữa.
Cách chế tạo Băng Cứu Thương Chiến Đấu cấp trung: Độ thuần thục kỹ năng 10/500.
Bây giờ nên đi đâu để cày cấp đây nhỉ? Nhiếp Ngôn từ từ nghĩ đến vài nơi lý tưởng cho đạo tặc kiếm kinh nghiệm và lên cấp độ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện