[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 17 : Kỹ năng Lóc Thịt

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 11:34 22-12-2018

.
Vừa mới lật ra trang đầu tiên trong sách giáo khoa thì một đống công thức số học và phương trình vật lý phức tạp đã đập thẳng vào mắt Nhiếp Ngôn. Hắn nhanh chóng bắt đầu giải toán. Nhiếp Ngôn phát hiện, sau khi sống lại thì trí nhớ của hắn mạnh hơn so với lúc trước. Mặc dù hắn vẫn chưa đến mức vừa nhìn qua là nhớ nhưng mà đúng là tiến bộ hơn rất nhiều. Hơn nữa, tư duy của hắn cũng nhạy bén hơn. Lúc học bài, hắn không cần bỏ quá nhiều trí óc vẫn có thể hoàn thành tốt. Nhiếp Ngôn còn để ý được một sự ngạc nhiên thú vị nữa, chính là cho dù hắn luyện tập cơ thể miệt mài như vậy nhưng hắn chẳng thấy mệt chút nào. Sau mỗi lần tập thể hình, sức mạnh của hắn lại được tăng lên một chút, hắn có thể luyện tập với biên độ lớn hơn. Nhiếp Ngôn khoái trá lắm. Chỉ cần hắn bổ sung đủ chất dinh dưỡng nữa thôi thì hắn sẽ có thể lấy lại được vóc dáng của cậu thanh niên cấp ba ngày trước, cao như siêu mẫu. Vấn đề hiện tại là dịch dinh dưỡng mắc quá, hắn mua không nổi. Một bịch dinh dưỡng cơ bản đã tốn mất 500 đồng bạc, loại trung bình lên tới tận mấy nghìn. Trong nhà hắn chỉ có hai bịch, hôm trước hắn đã dùng hết một cái rồi. Lại đến năm giờ chiều. Nhiếp Ngôn đăng nhập vào trò chơi. Lúc nhân vật của hắn hiện ra, xung quanh hắn toàn là nhện nước. Khu vực mà hôm qua hắn đã giết sạch nhện giờ lại có con mới sản sinh. May thay, khi người chơi vừa mới đăng nhập sẽ được hệ thống bảo vệ trong vòng 30 giây, không quái vật hay người chơi nào có thể gây sát thương được. Nhiếp Ngôn bơi vòng qua đám nhện, đi ra chỗ khác. 30 giây kết thúc, Nhiếp Ngôn lại tiếp tục đánh nhện nước ở bãi nước gần đó. Bây giờ, hắn đang có 26 tơ tằm tinh chất và 5 cuộn tơ tằm tinh chất quý hiếm. Với tốc độ giết quái của hắn hiện tại thì chỉ cần thêm ba tiếng đồng hồ nữa thì hắn sẽ làm xong nhiệm vụ. Hắn thầm nhủ, sau khi về thành hắn phải kiếm thật nhiều tiền hơn mới được. Lần sau nếu hắn lại gặp phải nhiệm vụ thu thập đồ vật như thế này thì hắn chỉ cần reo lên trang thu mua hàng hóa là xong, không cần phải tự mình đi kiếm nữa. Một giờ đồng hồ nữa qua đi, Nhiếp Ngôn nhận được một tin nhắn từ Yểu Yểu. "Niết Viêm, cậu đâu rồi?" "Tôi vẫn đang đánh nhện nước, sao thế?" Nhiếp Ngôn hỏi. Mặc dù hắn đang tán dóc nhưng động tác thì vẫn thoăn thoắt như thoi. Tay phải hắn đâm vào một con nhện nước đem nó giết chết. "Sớm nay tôi và đám bạn đi rừng ma cây." "Ồ." "Cậu không muốn biết kết quả thế nào à?" Yểu Yểu hỏi. "Tôi không hỏi cũng biết mà." Nhiếp Ngôn nắm rõ phụ bản rừng ma cây trong lòng bàn tay. Kiếp trước, hắn cũng cùng bạn đi đánh nơi này, năm lần mới qua cửa được. Phòng ngự của chiến sĩ thuẫn giáp phải lên tới 60, máu phải 220 trở lên mới mong có cơ hội hoàn thành. "Ừ, cậu nói đúng là không sai. Bọn tôi bị diệt đoàn. Bọn tôi còn chưa được nhìn mặt mũi cái tên vua ma cây như thế nào nữa. Một người bạn của tôi muốn gặp cậu. Ngày mai bọn tôi lại đi đánh rừng ma cây, cậu muốn đi cùng không?" Yểu Yểu mong chờ hỏi. "Đợi chiến sĩ thuẫn giáp chiến sĩ bên cậu đủ điểm phòng ngự, sau đó còn phải xem xem tôi có thời gian hay không nữa. Nhưng mà cậu nói với bạn của cậu hộ tôi, muốn tôi đi cùng thì tôi phải làm đội trưởng, hơn nữa nếu có rơi ra trang bị của đạo tặc thì đều là của tôi." Nhiếp Ngôn nói. Hắn còn nhớ phụ bản rừng ma cây có xác suất rơi ra một chiếc áo choàng dành cho đạo tặc, chất lượng cũng không tồi. "Sao cậu lại phải làm đội trưởng?" Yểu Yểu thắc mắc. "Thì tại tôi không tin được khi để cho người khác làm chỉ huy chứ sao." "Tôi phải đi hỏi bạn tôi một chút. Để cho cậu lấy hết các trang bị đạo tặc rơi ra thì chắc hơi khó, tại bên đội của tôi cũng có một người chơi đạo tặc mà." Yểu Yểu hơi băn khoăn. Nguyên tắc trong đội luôn mặc định là mọi người đều có quyền lợi như nhau. "Nếu đội trưởng bên cậu không đồng ý thì thôi." Nhiếp Ngôn nói. Hắn cũng không muốn làm cho Yểu Yểu mất mặt. Cơ mà cái tên đạo tặc gì đó trong đội của cô đã thành công để lại một ấn tượng xấu trong lòng hắn rồi đấy. "Để tôi đi hỏi chị đội trưởng đã." Yểu Yểu than. Tay Nhiếp Ngôn này lại đưa ra yêu cầu cao như vậy, ấn tượng của cô về hắn cũng giảm đi vài phần. Đội trưởng của Yểu Yểu là một chị gái tên là Người Đẹp Vũ Lam. Chị này theo phái cuồng kiếm sĩ. Nhiếp Ngôn nhớ rõ nhất vẫn là đôi gò bồng như núi trước ngực của chị gái đó. Hơn nữa chị ấy lại mang áo giáp của cuồng kiếm sĩ, đường cong như được sinh động vẽ lên. Có lần, một người nọ đi ăn gan hùm trêu chọc gì Vũ Lam, thế là gã bị cô nàng đuổi giết chết liền năm cấp. Người đẹp là chỉ để ngắm chứ không thể động vào. "Với cả ngoài trang bị của đạo tặc ra, viên bảo thạch của vua ma cây cũng phải đưa cho tôi." Nhiếp Ngôn chẳng nể nang gì nói thêm. "Mọi người chỉ là cùng nhau đi đánh phụ bản thôi mà! Cậu ra điều kiện gì mà quá quắt thế!" Yểu Yểu tức giận dậm chân. Mắt cô nàng ầng ậng cả nước. Mới hôm qua tên này còn cùng cô làm nhiệm vụ vui quên trời đất, hai người phối hợp nhịp nhàng không chê vào đâu được. Yểu Yểu vẫn cứ nghĩ là anh chàng này tốt lắm, coi hắn ta như bạn. Ai ngờ chỉ mới vài câu nói mà ấn tượng đẹp đẽ gì đó trong lòng cô đều bị hắn đập tan thành từng mảnh. Nhiếp Ngôn chỉ cười. Nhiều lúc người ta giải thích cũng chỉ tốn công mà thôi. Yểu Yểu hậm hực cắt tín hiệu truyền tin. Nhiếp Ngôn đành thở dài một hơi. Nếu như hắn đã muốn cùng đi phụ bản với bọn họ thì vẫn nên thương lượng rõ ràng trước mới tốt, tránh trường hợp cả hai bên phải đi đấu võ mồm. Tại điểm dịch chuyển thị trấn Amtrak, đội của Vũ Lam đang tập trung xung quanh đây, tổng cộng gồm có mười chín người. Nổi bật nhất là hai cô gái đứng ở chính giữa, kiếm sĩ mặc áo giáp màu xanh, Vũ Lam, và một người khác mặc áo choàng pháp sư màu trắng, Yểu Yểu. Mọi người đứng cạnh chỉ như là sao vây quanh mặt trăng, làm nền cho cả hai cô nàng. Mặc dù, trong đội cũng có nhiều bạn nữ xinh đẹp nhưng chẳng ai sánh bằng hai người kia. Vóc người Vũ Lam cao ráo, muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm. Đôi chân của cô thon dài gợi cảm, khuôn mặt thuộc hàng đệ nhất, đẹp chết người. Tuy cô chỉ chừng hai mươi tuổi nhưng đã mang đầy vẻ quyến rũ của phụ nữ trưởng thành. Đặc biệt hơn cả là đôi “bánh bao” vĩ đại của cô, ai cũng phải liếc nhìn một cái. Yểu Yểu thì ngược lại. Cô mặc một thân màu trắng, khuôn mặt tinh xảo như thiên sứ, tóc đuôi ngựa cột cao ở sau đầu. Người ta nhìn vào chỉ thấy xinh đẹp, đáng yêu động lòng người. "Yểu Yểu, cậu ta nói sao?" Vũ Lam thấy Yểu Yểu tắt truyền tin đi thì tò mò hỏi. "Hắn nói nếu mà muốn hắn đi cùng thì phải để hắn làm đội trưởng, hơn nữa trong phụ bản vua ma cây có rơi ra trang bị đạo tặc hoặc bảo thạch gì đó thì phải để hắn lấy tất." Yểu Yểu đỏ mặt tức giận nói. Lúc trước, cô hưng phấn kể với chị Vũ Lam và đồng bọn về Nhiếp Ngôn, nào là hắn tốt lắm, nào là xem hắn như bạn, cô đâu có biết được người kia lại giở chứng tới mức đó chứ. "Yểu Yểu à, em đúng là tin người quá. Người kiểu này đầy cả ra. Chắc chắn hắn ta chỉ là một tên lừa đảo, không tài không cán, muốn tới đây để kiếm chác trang bị mà thôi." Một gã đạo tặc đứng bên cạnh Yểu Yểu châm dầu vào lửa. Người này tầm hai mươi tuổi, dáng vẻ cũng có chút dễ nhìn. Yểu Yểu muốn thay Nhiếp Ngôn giải thích nhưng cô lại nhớ tới những lời mà hắn vừa nói, máu nóng lại bùng lên đầu, thế nên cô chẳng thèm đáp lại nửa câu. Không hiểu sao, trong lòng cô vẫn có phần tin tưởng Nhiếp Ngôn. Cô tin hắn thật sự mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không đi cùng đội của cô chỉ vì trang bị, không giống như lời nói xấu của Trần Bác. "Nói vậy cũng không đúng. Cậu ta biết vua ma cây sẽ rớt ra bảo thạch nghĩa là cậu ta đã từng đánh qua rừng ma cây rồi. Hơn nữa, đi đánh phụ bản thì cậu ta phải đi với đội mình tới cùng, nghĩa là thực lực của cậu ta không hề kém, lại còn có kinh nghiệm phong phú hơn chúng ta nhiều. Cậu ta muốn làm đội trưởng hay muốn trang bị đạo tặc và đá quý từ trên người vua ma cây coi như cũng không quá đáng. Cậu ta có thể nói rõ ràng với Yểu Yểu như vậy thì cơ bản chỉ là một người chính trực, chí công vô tư thôi." Vũ Lam vỗ vai Yểu Yểu an ủi. "Em đừng có để ý mấy cái khác." Yểu Yểu nghe Vũ Lam giảng đạo một hồi thì trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút, mặc dù cô vẫn chưa hết bực Nhiếp Ngôn đâu đấy. Cô nhoẻn miệng cười. Nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Yểu Yểu, Trần Bác lặng lẽ. Chẳng hiểu vì lý do gì, đột nhiên xuất hiện một tên kỳ đà Nhiếp Ngôn, hắn cảm thấy rất khủng hoảng. "Ngày mai chúng ta sẽ thuê một món trang bị đồng cho chiến sĩ thuẫn giáp. Em nói với cậu ta, mai nhớ tới đi rừng ma cây với đội của mình." Vũ Lam nói. Cô đã biết nên làm thế nào. "Sáng nay em không muốn nói chuyện với cậu ta đâu. Chiều em sẽ nhắn." Yểu Yểu bĩu môi. "Ừ, thế thì chiều em nhớ chuyển lời đến cậu ta hộ chị nhé." Vũ Lam chỉ cười, lắc đầu. Nhiếp Ngôn vẫn đang mải mê giết nhện. Hắn gặp may, liên tiếp nhặt được 3 cuộn tơ tằm tinh chất. Khi hắn kiểm tra lại ba lô thì thấy đã có đủ 29 cuộn tơ, chỉ còn thiếu một cuộn nữa là đủ. Sáng sớm đánh quái vật có một ưu điểm là tỷ lệ rơi đồ tăng cao hơn một chút. Nhiếp Ngôn hạ gục thêm một con nhện nữa. Hắn nhặt đồ gì đó vừa rơi ra từ xác nhện. Hóa ra là một quyển sách kỹ năng của đạo tặc. Sách kỹ năng: Lóc Thịt. Miêu tả kỹ năng: Đạo tặc dùng dao rạch da của đối thủ, khiến chúng bị chảy máu. Yêu cầu: Động tác (Cần có vũ khí) Thuộc tính: Sau khi lóc thịt, đạo tặc được nhận thêm +1 điểm sát thương, gây -5 điểm máu mỗi giây cho đối phương, trạng thái duy trì liên tục trong vòng 6 giây. Thời gian hồi chiêu: 30 giây. Quy định người sử dụng: Đạo tặc, mặt trận nào cũng có thể sử dụng. Lóc Thịt là một trong những kỹ năng cơ bản có thể kết hợp với kỹ năng Ám Sát, bổ sung hiệu ứng vết thương sâu trong vòng 6 giây, cứ mỗi giây người nhận sát thương sẽ mất 5 điểm máu. Nếu bàn về lượng sát thương gây ra thì Lóc Thịt có hiệu ứng chảy máu, so với Tấn Công Điểm Yếu chỉ kém một chút, tóm lại là một kỹ năng không tồi chút nào. Hiện nay, thứ mà Nhiếp Ngôn đang thiếu nhất chính là kỹ năng. Nhiếp Ngôn học Lóc Thịt xong thì lại đi kiếm nhện mà đánh. Đột nhiên một giọng nói vang lên, là Yểu Yểu. Cô nàng chuyển yêu cầu nói chuyện đến cho hắn. Hai người im lặng mất một lúc lâu. "Thực ra tôi tính chẳng thèm để ý đến cậu nữa, nhưng mà tôi không phải là người hẹp hòi, không thèm phân bua với cậu. Ngày mai, đội của tôi đi đánh rừng ma cây, cậu đi được không?" Yểu Yểu dẩu môi nói. Nhiếp Ngôn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh cô nàng này giả làm hổ giấy đáng yêu đến thế nào. Hắn cười cười. "Ngày mai, tôi..." "Không cho phép cậu nói ngày mai bận, đừng có nói với tôi là ngày mai cậu có việc đấy." Nhiếp Ngôn còn chưa nói hết câu đã bị cô nàng cắt ngang. "Ừ ừ, mai mấy giờ, tôi tới." Nhiếp Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn hoàn toàn bó tay với mẹ trẻ này. "Vậy mới ngoan. Sáng sớm ngày mai bọn tôi sẽ thông báo với cậu. Cậu có việc gì làm thì làm đi." Yểu Yểu hài lòng với đáp án của Nhiếp Ngôn. Cô nàng vui vẻ tắt truyền âm. Hừ hừ, đồ nhóc con, chị đây không tin chị không trị được cậu. Yểu Yểu đắc ý trong lòng. Cô liên tưởng đến cái cảnh Nhiếp Ngôn quẫn bách trả lời cô thì không khỏi bật cười. Nhiếp Ngôn nghe âm thanh tút tút trong kênh truyền âm thì chỉ còn biết cười khổ. Sáng sớm ngày mai hắn phải đi rừng ma cây, vậy bây giờ hắn phải đẩy nhanh tốc độ làm nhiệm vụ mới được. Học xong Lóc Thịt rồi, thời gian giết quái của Nhiếp Ngôn được thu ngắn thấy rõ. Hắn dùng một chiêu Ám Sát, sau đó bồi thêm một chiêu Lóc Thịt là có thể dễ dàng hạ gục một con nhện nước. Đinh đong. Tiếng chuông báo của hệ thống vang lên, Nhiếp Ngôn đã đạt tới cấp 3. Đánh thêm một lát nữa, hắn liền gom đủ 30 cuộn tơ tằm tinh chất. "Cuối cùng cũng xong." Nhiếp Ngôn lẩm bẩm. Hắn bơi trở lại đảo giữa hồ Rondo để trả nhiệm vụ. Hệ thống: Người chơi Phi Lai Thạch Đầu chuyển 1 bạc vào kho cá nhân của bạn. "Cao thủ ới, cách phá đảo mà cậu bày cho bọn tôi dùng tốt không chê vào đâu được. Bọn tôi đánh xong phụ bản phù thủy sa đọa rồi. 1 bạc kia cũng đã gửi vào kho cá nhân của cậu." Thạch Đầu gọi điện tới thông báo, giọng hắn hưng phấn không tả nổi. "Tôi nhận được rồi. Anh còn chuyện gì không?" Nhiếp Ngôn hỏi. 2 bạc mà Thạch Đầu đưa cho cộng thêm với khoản thu nhập hắn vừa mới kiếm được mấy ngày này, tổng cộng hắn đã có được 3 bạc. Hắn giờ là người có tiền rồi. "Bạn tôi nói ngày mốt đi đánh đầm lầy Ogmat, cậu đi cùng được không?" Thạch Đầu nói một cách đầy mong đợi. "Ngày mốt tôi bận rồi." Nhiếp Ngôn trả lời. Nếu hắn muốn đi đầm lầy Ogmat thì vẫn có chút khó. Đội của Thạch Đầu có thể hoàn thành phụ bản phù thủy sa đọa coi như thực lực cũng mạnh. "Vậy thì thôi. Cơ mà cậu có biết cách tấn công đầm lầy Ogmat không?" "Anh tưởng tôi là thần chắc. Nơi đó là phụ bản cấp 3 khó ăn nhất trong trò chơi đấy. Anh nghĩ sao mà tôi chưa gì đã có phương pháp phá đảo rồi?" Nhiếp Ngôn giả vờ nói. Hắn không thể vẫn đem cách tấn công phụ bản ra để bán lấy tiền nữa, lỡ như người khác nghi ngờ gì thì chỉ mệt thân hắn thôi. Với cả, để đội bên kia diệt đoàn ở Ogmat vài lần thì cái giá mà hắn đưa mới có thể cao hơn được chút. "Tôi không có nghĩ đến vấn đề đó. Tôi chỉ hỏi theo thói quen thôi mà." Thạch Đầu lúng túng hề hề đáp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang