[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 16 : Lúc đầu thì ngạo mạn, lúc sau phải cúi đầu
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 11:34 22-12-2018
.
Gió ngừng thổi thì Nhiếp Ngôn cũng dừng bước. Thấy Ngụy Khải đã gần kề, hắn liền nhẹ nhàng vòng ra đằng sau của gã. Đến lúc hắn đã hoàn toàn khuất tầm nhìn thì biên độ động tác của hắn mới lớn hơn. Hắn chầm chậm tiến gần Ngụy Khải.
Bỗng nhiên, Ngụy Khải quay đầu nhìn quanh. Gã không phát hiện được điều gì khác thường, chỉ thấy gió lớn ào ào, đám cỏ đều đổ rạp sang một bên, hệt như sóng lớn nơi biển khơi.
Rốt cuộc Nhiếp Ngôn đang trốn ở đâu?
Lần đầu tiên Ngụy Khải phải đối đầu với một tay tật phong tặc có thể sử dụng kỹ năng Tàng Hình nhuần nhuyễn đến vậy. Theo lý thuyết mà nói thì cỏ ở đây quá rậm rạp, đáng lẽ phải làm lộ vị trí của đạo tặc rồi chứ. Thế mà trong lúc Nhiếp Ngôn tàng hình, ngay cả một kẽ hở gã cũng không thấy.
Ngụy Khải nắm chặt kiếm dài trong tray. Hắn tưởng rằng Nhiếp Ngôn vì để không bị lộ vị trí khi tàng hình nên sẽ di chuyển thật chậm, nói cách khác, Nhiếp Ngôn sẽ vẫn còn ở đâu đó trước mặt hắn. Gã nào ngờ được, Nhiếp Ngôn đã ở sau lưng gã tựa lúc nào, chỉ cách chừng 3 mã là cùng. Một cơn gió mạnh nổi lên, tiếng gió như ai đang gào thét.
Thời điểm tiếng gió ào ào như bão cuốn, Nhiếp Ngôn gia tăng tốc độ. Dao găm trong tay hắn như một tia lửa điện, nhằm vào tim của Ngụy Khải đâm xuống. Tiếng bước chân bị hòa lẫn vào tiếng gió, Ngụy Khải không tài nào nghe ra nổi. Hơn nữa, vì gió quá mạnh nên năng lực nhận biết của gã cũng bị giảm đi đáng kể.
"Ám Sát!"
Dao găm của Nhiếp Ngôn cắm sâu vào giữa lưng Ngụy Khải, gây ra 35 điểm sát thương.
Ngụy Khải không nghĩ tới Nhiếp Ngôn sẽ xuất hiện ở sau lưng gã. Gã vung kiếm lên, quay người muốn tấn công Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn lăn người ra phía sau của Ngụy Khải, thành công né được nhát kiếm kia. Hắn tung người lên, dao găm của hắn một lần nữa đâm vào trên lưng Ngụy Khải, xóa đi 23 điểm máu nữa của gã.
Hơn 160 điểm máu giờ chỉ còn có 100 hơn. Ngụy Khải không cách nào có thể theo kịp tốc độ của Nhiếp Ngôn. Tốc độ của cuồng kiếm sĩ chỉ dựa vào những kỹ năng áp sát, còn tốc độ của đạo tặc là từ thuộc tính nhanh nhẹn mà ra. Hai phái này rất khác biệt về mặt bản chất.
Động tác của Nhiếp Ngôn rất dứt khoát. Hắn luôn giữ vị trí đứng sau lưng của Ngụy Khải, thành công tấn công gã ba lần.
Tên này nhanh như sóc ấy. Ngụy Khải hét lên, gã lấy bản thân làm trục rồi xoay tròn kiếm theo chiều kim đồng hồ, kiếm khí bắn ra bốn phía.
"Cú Chém Lốc Xoáy!"
Cả người Ngụy Khải xoay tròn như con vụ.
Thời điểm gã chuẩn bị tung ra chiêu Cú Chém Lốc Xoáy, Nhiếp Ngôn liền đoán được nên đã nhanh chóng thụt lùi lại 2 mã. Thanh kiếm đầy uy lực xẹt qua ngực Nhiếp Ngôn, thiếu đường cắt đứt nửa người hắn. Giá trị sát thương "-9" bay lên từ trên đầu Nhiếp Ngôn. Kiếm khí của Cú Chém Lốc Xoáy vẫn gây thương tổn đến hắn.
Ngụy Khải xoay tròn ba vòng mới dừng lại. Gã thở dốc. Tên Nhiếp Ngôn này trốn đi cũng lẹ thật!
Khoảnh khắc kiếm của gã ngừng lại, Nhiếp Ngôn chớp thời cơ, nhào tới chỗ Ngụy Khải. Dao găm của hắn trực tiếp nhắm vào cổ của gã.
"Tấn Công Điểm Yếu!"
Ở trên khán đài, Đường Nghiêu và đám bọn Lý Dương trợn mắt há mồm không thôi. Thao tác của Nhiếp Ngôn phải nói là hoàn hảo như một loại nghệ thuật. Từ lúc bắt đầu né tránh Cú Chém Lốc Xoáy của Ngụy Khải cho đến lúc hắn tung ra chiêu Tấn Công Điểm Yếu, mỗi một giây một phút đều là đỉnh cao của sự hoàn mỹ. Nhiếp Ngôn đã làm cho họ nhận ra thế nào mới là PK chân chính. Đó không phải là hai người cầm kiếm chém nhau là xong, mà là nơi phô diễn ý thức và kỹ xảo của mỗi người trong giao tranh.
Đường Nghiêu chợt hiểu rằng tại sao lúc nãy Nhiếp Ngôn lại nói hắn làm phép không đúng thời điểm. Thời cơ ra tay chính xác sẽ là mấu chốt quyết định thắng thua. Đường Nghiêu thật không ngờ bọn họ cùng nhau lớn lên, thế mà hắn chưa bao giờ biết Nhiếp Ngôn còn giỏi về khoản trò chơi này. Đường Nghiêu thực sự được mở rộng tầm mắt. Người ta nói "kẻ sĩ ba ngày gặp lại nên nhìn bằng con mắt khác(1)" đúng là cấm có sai.
Dao găm trong tay của Nhiếp Ngôn cắt một đường trên cổ của Ngụy Khải tạo thành 96 điểm thương tổn!
Tấn Công Điểm Yếu vẫn hiệu quả như vậy, chỉ so chiêu được vài lần, Ngụy Khải chỉ còn lại vỏn vẹn có 7 điểm máu, còn thanh máu của Nhiếp Ngôn vẫn gần như không mất lấy một giọt. Điều này đủ để chứng minh ai là người có kỹ thuật tốt hơn rồi.
Lúc này, Ngụy Khải mới nhận ra chênh lệch của cả hai lớn đến nhường nào.
"Liệt Diễm Trảm!"
Tuy nhiên, gã không cam lòng chịu thua như thế. Gã thừa dịp Nhiếp Ngôn vừa tấn công xong, vung kiếm chém xuống người hắn. Thanh kiếm trong tay gã rực lửa, bừng sáng cả một vùng.
Nhiếp Ngôn bị ngọn lửa hừng hực đánh vào mặt. Nhiếp Ngôn biết rõ uy lực của kỹ năng Liệt Diễm Trảm mạnh mẽ đến mức nào. Hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, tránh cho bản thân bị trúng đòn.
Ngụy Khải đột ngột tăng tốc. Gã đuổi kịp Nhiếp Ngôn. Thanh kiếm đỏ rực của gã cắm thẳng lên ngực hắn.
-56, một con số nữa lại bay lên từ trên đầu Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn ăn trọn một đòn Liệt Diễm Trảm, hắn chỉ kịp đứng vững thì Ngụy Khải lại vung kiếm lên. Gã sử dụng Va Chạm, như một chiếc xe tăng bọc giáp muốn nghiền nát tất cả chướng ngại vật ở phía trước(2).
Một Đường Chém Xuống!
Gió vây quanh kiếm của Ngụy Khải. Hắn nâng tay, cầm kiếm đâm xuống.
Kỹ năng Va Chạm có hiệu quả làm choáng trong thời gian ngắn. Nhiếp Ngôn bây giờ chỉ còn lại có nửa thanh máu. Nếu hắn bị chém thêm một nhát, sét về mặt sức mạnh của phái cuồng kiếm sĩ thì hắn sẽ bị đánh bại không chút nghi ngờ.
Bước chân của Nhiếp Ngôn nhanh như cắt đi lùi lại phía sau. Thời điểm kiếm của Ngụy Khải chỉ còn cách hắn vài xen ti mét, đồng tử của Nhiếp Ngôn co lại, hắn nghiêng người tránh thoát. Nhiếp Ngôn đổi hướng cầm dao găm, đâm ngược lại vào yết hầu của Ngụy Khải.
Cùng lúc đó, Nhiếp Ngôn cũng bị Ngụy Khải đánh bay ra xa.
Thanh máu của Ngụy Khải đã cạn. Gã ngã xuống. Còn Nhiếp Ngôn thì vẫn lảo đảo đứng dậy được. Thanh máu của hắn chỉ còn lại vỏn vẹn có 25 điểm. Cấp 2 đánh với cấp 3 đương nhiên vẫn có chút thử thách. Ngụy Khải đã bỏ mình, Nhiếp Ngôn đút dao vào túi. Cả hai được dịch chuyển ra khỏi bản đồ khu vực PK.
"Tớ phục cậu quá trời. Không ngờ cậu lại trâu bò đến vậy." Đường Nghiêu thấy Nhiếp Ngôn thi đấu xong thì hồ hởi nói.
"Cũng vì tớ gặp may thôi." Nhiếp Ngôn đáp.
Hắn cũng suýt bị Ngụy Khải giết được. Nói cho cùng thì hắn vẫn chưa trang bị đủ các kỹ năng cần thiết cho nhân vật này. Nếu hắn sở hữu nhiều chiêu thức hơn thì chắc chắn hắn sẽ dễ dàng giành chiến thắng.
"Thắng nào mà chả là thắng. Là cấp 2 chọi lại cấp 3 đó. Cậu biết chơi pháp sư bí truyền không? Lát nữa chỉ tớ với." Đường Nghiêu xoa xoa tay, mắt sáng rực như hai cái đèn pha ô tô. Anh bạn Nhiếp Ngôn của hắn am hiểu rất nhiều thứ nha.
"Tớ không biết nhiều về pháp sư bí truyền lắm, tại vì bộ chiêu thức không giống nhau cho nên combo(3) cũng không giống nhau. Nhưng mà tớ biết gì thì sẽ nói hết cho cậu." Nhiếp Ngôn cười cười. Hắn sẽ không giấu diếm Đường Nghiêu bất cứ chuyện gì.
"Tuyệt vời ông mặt trời." Sau khi chứng kiến cảnh Nhiếp Ngôn PK, Đường Nghiêu đã không còn nghi ngờ gì về kỹ thuật của Nhiếp Ngôn nữa.
Nhiếp Ngôn kiểm tra thẻ tín dụng. Hiện tại, hắn đang có 6000 đồng trong tài khoản. Hắn liền chuyển 3000 cho Đường Nghiêu.
"Này là 1600 tớ mượn lúc này, cộng thêm 1200 nữa là tớ thắng lại cho cậu."
"Mấy đồng bạc thôi mà, anh em với nhau, cậu khách sáo như thế làm gì?" Đường Nghiêu có chút không vui nói. Hắn nào có để ý đến số tiền kia, vậy mà cái cậu Nhiếp Ngôn này lại đi tính toán chi li như vậy. Thật mất hứng.
"Vì là anh em nên tiền bạc phải sòng phẳng. Tối nay cậu mời cơm đi." Nhiếp Ngôn cười giảng hòa.
"Ơ hay, hôm nay cậu mới là kẻ kiếm được tiền mà, tớ chẳng qua là kiếm lại đủ vốn thôi, vậy mà cái thứ mặt sứa gan lim nhà cậu lại nhẫn tâm đi vòi tiền ăn từ tớ. Cậu phải trả tiền ăn tối, không cần bàn nữa."
"Ừ, tớ đành phải cắn răng chịu thiệt rồi."
"Vậy chứ tối nay ăn gì? Hai ta cũng phải tới nhà hàng hẳn hoi chứ nhỉ?"
"Năm đồng một bữa là đủ no rồi, cậu ăn nhiều làm gì?" Nhiếp Ngôn cất thẻ đi, nói đùa.
"Cậu đúng là đồ kiết hủ lậu."
"Chắc cậu thì không đấy." Nhiếp Ngôn cười ha hả. Hắn và Đường Nghiêu đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Đám người Ngụy Khải từ phòng bên cạnh đi qua. Đường Nghiêu liền trở lại với vẻ mặt thanh niên nghiêm túc. Đừng nói đám Ngụy Khải thua tiền nên qua đây gây khó dễ nha.
Nhiếp Ngôn vẫn giữ nụ cười nửa miệng trên môi. Hắn bình tĩnh hơn Đường Nghiêu rất nhiều.
"'Da đen' này, ngươi thua tiền xong liền muốn dở trò để lấy lại hả?" Đường Nghiêu theo bản năng đứng chắn trước mặt Nhiếp Ngôn. Trong tiềm thức của hắn, Nhiếp Ngôn vẫn là một cậu bé nhút nhát luôn im lặng cho người ta bắt nạt.
"Tôi nào có như thế. Tôi thua là thua, thắng là thắng. Ngụy Khải tôi có gan chơi thì có gan chịu. Hai bên chúng ta coi như vui vẻ. Sau này, cậu Nhiếp và cậu Đường nếu có thời gian thì đi uống với tôi vài chén nhé." Ngụy Khải chỉ cười.
Gã lăn lộn ngoài đời lâu như vậy nên biết rõ thế nào là đối nhân xử thế. Gã biết được ai là tổ ong vò vẽ, không nên đụng vào. Gã nào dám nhắc tới ân oán trước đây của hai bên chứ.
"Nếu rảnh thì tôi đi." Nhiếp Ngôn gật đầu. Gã Ngụy Khải này là một kẻ biết tiến biết lùi.
"Vậy Ngụy Khải tôi xin phép đi trước. Cậu Nhiếp và cậu Đường ở lại chơi vui nhé." Ngụy Khải cười ha hả nói rồi dẫn đám đàn em bỏ đi.
"Ủa, hắn bị sao thế? Ăn cái giống gì mà tự nhiên đi khách sáo với hai đứa mình vậy? Đúng là chẳng bình thường chút nào! Tớ cứ thấy là lạ." Đường Nghiêu đăm chiêu nói.
"Làm sao tớ biết được." Nhiếp Ngôn cười nhạt.
Về phần cả đám Ngụy Khải sau khi rời phòng PK.
"Lão đại à, sao anh lại đi khách sáo với thằng nhãi kia thế. ‘Cậu Nhiếp’ cơ đấy. Hắn mà xứng để được gọi như vậy sao?" Lý Dương buồn bực hỏi.
"Người ta có câu ‘mạc khi thiểu niên cùng’(3), cậu không biết sao? Nhìn người thì đừng chỉ có nhìn vào hiện tại coi người ta ra sao, mà phải nhìn xa hơn coi thử trong tương lai người ta sẽ phát triển được đến mức nào." Ngụy Khải giải thích. Gã nhìn ra được Nhiếp Ngôn như một con rồng đang ngủ say, sớm muộn gì cũng sẽ "thăng thiên"(5). Gã đâu có ngu gì mà đi đối đầu với người đó.
Lý Dương vẫn còn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng mà lão đại của hắn đã nói như thế thì chắc là không sai đâu. Lão đại rất có kiến thức mà.
Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu lên xe, bay về phía một quán cơm gần đây.
"Trong game cậu tên gì?" Đường Nghiêu hỏi. Hắn biết Nhiếp Ngôn là đạo tặc Nhân tộc thế nên chắc chắn sẽ cũng ở đế quốc Greenland như hắn.
"Niết Viêm, Niết trong 'niết bàn', Viêm trong 'hỏa viêm'." Nhiếp Ngôn đáp.
"Tí nữa về nhà tớ sẽ thêm cậu vào danh sách bạn bè." Đường Nghiêu hí hửng. Chỉ cần hắn nghĩ tới việc cùng nhau cày cấp với Nhiếp Ngôn thì cả người đã hưng phấn không tả được rồi.
"Tớ đang làm nhiệm vụ, bây giờ không về thành được." Nhiếp Ngôn nói. Hắn còn phải đi nộp nhiệm vụ cho vị pháp sư vĩ đại kia nữa. Với cả, hắn đã lên kế hoạch kỹ lưỡng làm thế nào để cày cấp cho bản thân, cho nên hắn không thể đi chơi với Đường Nghiêu được.
"Ừ, thôi vậy. Cơ mà cậu dạy tớ cách chơi pháp sư bí truyền trước đi, về nhà tớ còn luyện cho lên tay." Đường Nghiêu hơi buồn một chút nhưng không lâu sau đã hăng hái trở lại.
"Cơ bản thì pháp sư bí truyền có ba loại. Phổ biến nhất là pháp sư bí truyền hệ lửa, cái này chủ yếu phải tìm trang bị cộng sát thương, cậu dư điểm kỹ năng nào thì nên cộng thêm cho mấy loại chiêu thức có sát thương mạnh như Lửa Bùng Cháy ấy, mấy đoàn đội khoái nhất phái này. Thứ hai là pháp sư bí truyền nhanh nhẹn, cậu phải kiếm mấy món trang bị cộng vào thuộc tính nhanh nhẹn. Tốc độ di chuyển của phái này cực nhanh, với cả thời gian làm phép của pháp sư bí truyền cũng khá ngắn thế nên PK không ai bì được. Còn thêm một loại nữa là thuộc tính gì cũng đều đều, nói cách khác là cân bằng đấy, không thiên về sức mạnh cũng không thiên về tốc độ. Cậu muốn đi theo hướng nào?" Nhiếp Ngôn hỏi.
Đường Nghiêu trầm ngâm một lúc nây mới lúng túng nói: "Cái nào mới không yêu cầu kỹ năng cao quá?"
"Vậy thì theo hướng pháp sư bí truyền hệ lửa đi. Chỉ cần cậu có trang bị, sát thương phép cao thì đoàn đội nào cũng sẽ cần. Lúc đi đánh đoàn đội thì chỉ cần đứng một chỗ tung càng nhiều sát thương càng tốt, chỉ là nếu như vậy thì cậu không PK được đâu." Nhiếp Ngôn vừa nghe là đã biết anh chàng Đường Nghiêu này lại muốn nằm mát ăn bát vàng rồi. Đường Nghiêu không có ngốc, hắn chỉ có lười thôi.
"Không PK được thì còn gì vui nữa chứ." Đi PK kích thích lắm, giờ mà không PK nữa thì coi như mất hết một nửa niềm vui khi chơi trò chơi rồi. Đường Nghiêu thật mất hứng.
"Vậy thì đi theo hướng cân bằng đi. Mỗi lần cậu muốn thêm điểm thuộc tính thì hỏi tớ trước." Nhiếp Ngôn nói.
Trong trò chơi Tín Ngưỡng, từ cấp 1 đến cấp 30, mỗi lần thăng cấp người chơi sẽ nhận được 5 điểm thuộc tính, 1 điểm sở trường và 1 điểm kỹ năng. Thế nên, trước cấp 30, người chơi sẽ có nhiều cách để nâng điểm.
"Được. Cứ thế đi." Đường Nghiêu vui vẻ trở lại. Sau này, có Nhiếp Ngôn hướng dẫn hắn cách nâng điểm thì hắn sẽ không cần phải đau đầu nữa. Đường Nghiêu vốn ghét nhất là phải đi tính toán mấy con số phức tạp như vậy.
"Ăn cơm xong tớ phải về nhà có việc. Lát tối cậu vào game thì liên lạc tớ." Nhiếp Ngôn lại nói.
"Ừ ừ."
Hai người chè chén một bữa no nê xong thì ai lại về nhà nấy.
Đi chơi hết cả ngày làm Nhiếp Ngôn tốn không ít thời gian. Hắn vừa đặt chân vào cửa đã lại vùi đầu vào học tập và rèn luyện.
Chú thích của dịch giả:
1. Người có thể ngày ngày đọc sách mới là kẻ sĩ (người trí thức) chân chính, họ ắt sẽ tiến bộ từng ngày. Do đó “Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi” (kẻ sĩ ba ngày gặp lại nên nhìn bằng con mắt khác) ý chỉ kẻ sĩ chân chính, đọc sách, nghiên cứu hàng ngày, thì chỉ qua 3 ngày là đã thêm sở đắc, có tiến bộ, đã khác với chính họ của ngày hôm qua rồi.
2. Va Chạm là kỹ năng làm cho người chơi lướt về phía trước một khoảng ngắn, những kẻ địch đứng trên đường đi nếu bị đụng trúng sẽ bị làm choáng trong một thời gian nhất định. Đây cũng là một trong những kỹ năng áp sát, rút ngắn khoảng cách của phái cuồng kiếm sĩ và chiến sĩ.
3. Combo nghĩa là cách kết hợp các chiêu thức.
4. “Mạc khi thiểu niên cùng” nằm trong câu “ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, mạc khi thiểu niên cùng”. Dịch nghĩa là 30 năm trước sông chảy theo hướng tây, 30 năm sau sông lại chảy theo hướng đông, con người cũng sẽ theo thời gian mà thay đổi.
5. Rồng thăng thiên (rồng bay về trời) ý chỉ một người cực kỳ thành công.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện