[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 14 : Bạn thân

Người đăng: nightly_princess

Ngày đăng: 12:13 03-12-2018

Học được một giờ, Nhiếp Ngôn lại đi tập thể hình. Lúc nào đói hắn sẽ mở tủ lạnh uống một bịch dịch dinh dưỡng đã được qua chế biến. Đây là "thức ăn" đã được người ta tinh chế qua, các chất dinh dưỡng cần thiết đều có, chúng còn được cho vào với liều lượng hợp lý nữa. Dịch dinh dưỡng đặc biệt được sản xuất cho con người. Cứ lặp đi lặp lại tập thể hình, ăn và học, nháy mắt kim đồng hồ đã chỉ một giờ chiều. Bỗng nhiên, điện thoại nhà của Nhiếp Ngôn reng lên. "Alo, xin hỏi ai ở đầu dây bên kia ạ?" Nhiếp Ngôn bắt máy. "Nhiếp Ngôn, tới chỗ tớ chơi đi, tớ ngồi ngốc ở nhà chán muốn chết nè." Chỉ cần nghe giọng Nhiếp Ngôn đã biết là ai rồi. Người này chính là Đường Nghiêu, bạn thân của hắn. Hồi ức của hắn lại như từng trang sách được lật mở. Hắn và Đường Nghiêu là bạn chí cốt, hai người cùng nhau mặc tã mà lớn lên. Sau này, gia đình Đường Nghiêu có tiền hơn nên đã chuyển vào trong thành phố sầm uất sinh sống. Tuy vậy, gia đình của Đường Nghiêu vẫn còn giữ lại một căn biệt thự tráng lệ ở thành phố Ninh Giang. Thế nên, mỗi dịp nghỉ hè, anh chàng này lại tới đây chơi. Đường Nghiêu là một người có tình có nghĩa. Kiếp trước, lúc mà Nhiếp Ngôn quẫn bách nhất, Đường Nghiêu vẫn âm thầm giúp đỡ hắn, mặc kệ Tào Húc có phát hiện ra hay không. Nhờ vậy mà cuộc sống khi đó của hắn mới trở nên dễ chịu hơn một chút. Thế nhưng, con người anh chàng này lại có một tật xấu, đó là thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Một lần nọ, Đường Nghiêu đi quán karaoke uống rượu, không hiểu thế nào lại đi chọc ghẹo vợ của người ta, rồi bị bọn chúng đánh chết. Gia cảnh của người này lớn lắm nên vụ án này cứ thế bị cảnh sát ngó lơ. Đường Nghiêu à, cậu còn sống! Thật tốt quá, tôi sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy đến với cậu lần nào nữa. Mắt Nhiếp Ngôn nóng lên, nước mắt hắn chảy không ngừng. "Này, Nhiếp Ngôn, thằng quỷ nhà cậu, nói gì đi chứ?" Đầu dây bên kia bắt đầu hết kiên nhẫn. "Rồi, cậu muốn đi đâu?" Nhiếp Ngôn đành phải thu lại cảm xúc, bâng quơ hỏi. "Đi PK(1) được không? Gần đây game(2) Tín Ngưỡng nóng bỏng cả tay, cậu chơi qua chưa?" "Có chơi, tớ là tật phong tặc cấp 2." Nhiếp Ngôn trả lời. PK là một hình thức giải trí ở khu vực. Người tham gia sẽ có thể lấy nhân vật trong trò chơi của mình ra để thi đấu, còn những người khác có thể đứng ở xung quanh để xem, giống như thi đấu đối kháng trên võ đài vậy. Loại PK này sẽ không tăng kinh nghiệm của nhân vật trong trò chơi, thế nên sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ chơi của mỗi người. Tuy nhiên, đôi khi người ta cũng có thể đặt cược trang bị trong game, ai thắng sẽ được nhận. "Ố ồ, thằng nhóc này cũng không tệ ha. Chưa gì đã cấp 2 rồi. Cậu mua mũ trò chơi khi nào thế?" Đường Nghiêu ngạc nhiên hỏi. Hắn biết nhà của Nhiếp Ngôn cũng đâu dư giả gì cho cam. "Mới vài ngày trước thôi." "Ừ. Chúng ta đi PK đi. Tớ là pháp sư bí truyền cấp 3 đó." Đường Nghiêu đắc ý khoe khoang. Nhiếp Ngôn chỉ cười. Mấy cậu nhóc ở tuổi mười tám cứ có cái gì cũng phải khoe cho bằng được. Chẳng qua là hắn đã qua cái tuổi này rồi. Giai đoạn hiện tại, những ai có thể đạt được cấp ba đều là người có kỹ thuật tốt, mười người mới được một người như thế. Tuy nhiên, Nhiếp Ngôn biết, kỹ thuật PK của Đường Nghiêu vẫn còn kém hơn người khác nhiều. Người đến để PK toàn là tay chơi thứ thiệt. Đám cao thủ ở Ninh Giang cũng đều tụ tập về phòng PK hết chứ đâu. "Chơi thì chơi chứ không có cá cược gì đâu đấy." Nhiếp Ngôn nhắc nhở. Trong ấn tượng của hắn, anh bạn này mê cờ bạc thành thói. Nhưng Đường Nghiêu đánh chỉ có thua thôi, vậy mà cứ đánh hoài không chán. May mắn là, hiện tại, tiền tiêu vặt mà Đường Nghiêu có không nhiều, thế nên có thua cũng không ảnh hưởng gì lắm. Các gia đình thời nay đều muốn giáo dục con em theo hướng tốt. Thế nên, sẽ không có bố mẹ nào cho con nhỏ nhiều tiền, tránh cho những mầm non này trở thành những kẻ ăn chơi trác táng, không biết quý trọng tiền bạc. "Từ lúc nào mà cậu lại trở nên lắm lời thế. Cậu lẹ lẹ đi, tớ đang đi xuống lầu rồi nè." "Ừ ừ." Nhiếp Ngôn bất đắc dĩ đáp. Hắn biết tính của Đường Nghiêu mà. Anh chàng này mà không “thử vận may” là không chịu được. Kiếp trước, do bị bệnh nên Nhiếp Ngôn không đi lần này. Hắn nghe nói, lúc đó, Đường Nghiêu thua hơn ba ngàn bạc. Nhiếp Ngôn vội vã gột rửa toàn thân đầy mồ hôi, thay đồ rồi đi xuống lầu. "Cậu làm cái gì mà lề mề như con gái thế hả?" Nhiếp Ngôn vừa đặt chân ra khỏi cổng đã thấy xe hơi biết bay của Đường Nghiêu đỗ xịch lại trước mặt. Hắn cố gắng kiềm chế tâm trạng phấn khích của mình. Hắn không được gặp lại anh bạn này từ rất lâu rồi. Hiện tại, Đường Nghiêu vẫn chỉ là một cậu nhóc béo ú. Đường Nghiêu cũng giống như Nhiếp Ngôn, lên tới cấp ba, vóc người của hắn mới cao lên. Cái anh chàng Đường Nghiêu đẹp trai ngời ngời lúc bấy giờ đương nhiên trông chả giống gì với hắn lúc này cả. "Tớ còn phải tắm nữa mà." "Cậu lên xe lẹ đi. Nhanh chút. Tớ vất vả lắm mới chuồn ra ngoài được đấy. Đợi tới lúc cha tớ gọi đi chạy vặt thì hết đường chơi nhé." Đường Nghiêu thúc giục. Nhiếp Ngôn lắc đầu, mở cửa, bước lên xe. "Gần một năm rồi hai đứa mình không gặp nhau. Cậu vẫn chẳng cao lên được tẹo nào nhỉ?" "Cậu thì khác tớ chắc?" Nhiếp Ngôn cười trêu. Hắn vẫn cảm thấy thân thuộc với cậu bạn này như ngày nào. Đường Nghiêu, thật ra, đã ba năm rồi tớ không được gặp cậu.(3) "Hôm qua tớ đi PK, thua mất 1000. Tớ bực chết đi được. Hôm nay, tớ nhất định phải đánh thắng mấy gã kia." Đường Nghiêu tức giận nói. Hắn đạp chân ga, xe bay như một mũi tên phóng vèo vèo trên đường. "Đám ‘Da Đen’ ấy hả? Có mấy người?" Nhiếp Ngôn còn nhớ một vài gã như vậy. Những gã này là đầu gấu ở địa phương. Lúc hắn còn đi học trường cấp hai, vẫn hay bị đám này bắt nạt. "Chính bọn nó chứ còn ai nữa. Nếu không vì bọn nó thì hôm qua tớ đã rủ cậu cùng đi rồi." Đường Nghiêu rầu rĩ nói. Đối với Đường Nghiêu, Nhiếp Ngôn là một cậu bạn nhát cáy, thuộc thể loại bị người ta bắt nạt thì thường không dám hó hé lấy nửa lời. Đường Nghiêu vẫn luôn luôn che chở cho Nhiếp Ngôn. Hắn nào biết, Nhiếp Ngôn của hiện tại không phải là kẻ hèn nhát và sợ phiền phức như trước đây nữa. "Ối chà chà, cậu ấm nhà họ Đường đây mà. Cậu vẫn đến đúng giờ ha." Một tên da ngăm, gầy tong teo đi tới. Gã chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi là cùng. Quần áo gã lấm lem, hình như đã lâu rồi không được giặt. Gã vừa cất tiếng đã tỏ vẻ côn đồ rồi. Gã tên là Ngụy Khải. Da của gã đen tới nỗi chỉ cần trời tối mà không có đèn đường thì người ta sẽ không thấy gã đứng ở đâu. Có lần, Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu còn tự hỏi không phải gã này có máu châu Phi trong người đấy chứ. Họ thường gọi sau lưng gã là "Da Đen". Cái tên này không biết vì sao lại được lan truyền rộng rãi về sau. Thế là Ngụy Khải xếp Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu vào danh sách đen của gã. Tuy nhiên, gã không dám làm gì Đường Nghiêu vì cha của Đường Nghiêu là tổng giám đốc công ty hàng không Lâm Châu, gã không muốn chọc vào tổ ong vò vẽ. Tóm lại, gã chỉ có thể nhắm vào Nhiếp Ngôn mà bắt nạt. Sau lưng Ngụy Khải còn có năm tên khác nữa, đều là một băng nhóm cả. "Thằng cu Nhiếp Ngôn cũng tới kìa. Chậc chậc, chắc là bọn họ còn chưa được chúng ta 'dạy dỗ' tới nơi tới chốn rồi." Đám người này đều nhìn về phía Nhiếp Ngôn đầy cợt nhả. Kiếp trước, Nhiếp Ngôn nghe nói Ngụy Khải làm chuyện phạm pháp, bị đày đi đến một hành tinh khác, về sau thì không nghe ai nhắc đến nữa. Sau khi được sống lại, Nhiếp Ngôn cảm thấy mình đi để ý đến mấy tên đầu đường xó chợ kia làm gì. Hồi xưa, đúng là hắn từng bị bắt nạt, nhưng mà bây giờ có đi trả thù thì cũng có được gì đâu. "Cậu đừng lo. Tớ ở đây thì đố bọn kia dám làm gì cậu đấy." Đường Nghiêu nói thầm vào tai Nhiếp Ngôn. Hắn chỉ gật đầu. Đường Nghiêu ngạc nhiên liếc mắt nhìn Nhiếp Ngôn một cái. Cái cậu Nhiếp Ngôn hôm nay sao mà bình tĩnh thế. Hắn thầm than trong lòng. Không phải thằng nhóc này lá gan ngày càng lớn đó chứ? "Bớt nói chuyện tầm xàm đi. Ngươi có đem tiền đến không hử?" Đường Nghiêu nói với Ngụy Khải. "Cậu yên tâm, tôi mang theo tận 2000 đó. Chẳng qua phiền cậu bao sân thi đấu hôm nay thôi." Ngụy Khải vừa phe phẩy tấm thẻ ngân hàng trong tay vừa nói. "Hơn một trăm đồng tiền bao sân, ngươi tính công bằng quá nhỉ?" Đường Nghiêu bĩu môi khinh thường. Hắn nói chẳng nể nang ai chút nào. "Tôi đâu có giàu như cậu ấm ai kia đâu. Bọn người dân chân đất như bọn tôi chỉ có thể chắt chiu từng đồng tiền lẻ mà sống qua ngày thôi cậu ạ." Ngụy Khải không có vẻ gì là giận dữ, hắn nói một cách đầy chế nhạo. Theo con mắt của người trưởng thành mà đánh giá thì Nhiếp Ngôn thấy anh chàng Ngụy Khải này mặc dù là một kẻ đầu đường xó chợ, nhưng lại rất khôn khéo. Những người như Ngụy Khải từ nhỏ đã phải lăn lộn vào đời, thế nên họ luôn già dặn hơn những kẻ đồng trang lứa. "Thế nào? Lại nói không phải ỷ vào cha mình có tiền đi. Có tiền thì hơn người lắm ấy." Mấy thằng nhóc sau lưng Ngụy Khải vốn chẳng ưa gì Đường Nghiêu. Chúng liền xồn xồn ùa theo. Đường Nghiêu đối với bạn bè thì rất tốt, nhưng mà hôm nay, hắn ta nói năng xóc xỉa như vậy, chẳng qua là vì Ngụy Khải thường hay bắt nạt Nhiếp Ngôn mà thôi. Đường Nghiêu không thèm nhìn tới đám người kia. Hắn tới quầy bar, đặt một tờ hai trăm đồng mới cóng lên trên bàn. "Ông chủ ơi, cho tôi một phòng nhỏ. Khỏi thối tiền. Ông nhớ kêu người mang đồ uống sang, nhưng mà đừng có đem coke tới nhé." "Phòng số 6 nhé. Đây là thẻ phòng của mọi người." Chủ tiệm đưa cho Đường Nghiêu một tấm thẻ. "Cậu ấm nhà họ Đường à, mời cậu đi trước đi ha." Ngụy Khải cười tủm tỉm nói. Gã liếc nhìn Nhiếp Ngôn. Ánh mắt của hai người giao nhau, Nhiếp Ngôn chỉ bình tĩnh nhìn đáp trả gã. Ngụy Khải có chút khó tin. Nhiếp Ngôn của ngày hôm nay hình như không giống lúc trước. Hồi đó, nếu Nhiếp Ngôn nhìn thấy gã thì chỉ có nước đứng run cầm cập thôi. Thế mà giờ đây, Nhiếp Ngôn lại còn dám nhìn thẳng vào gã cơ đấy. Cả đám đi tới phòng số 6. Mọi người ngồi vào ghế của mình. Trong phòng được ngăn làm hai khu, mỗi khu gồm năm chiếc ghế dựa bằng máy. Người tham gia thi đấu có thể chọn các hình thức thi đấu từ 1v1 đến 5v5. Nếu có người muốn đánh theo đội nhiều hơn năm thành viên thì phải thuê phòng rộng hơn. Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu vào phòng trong, đóng cửa lại. Họ và đám người Ngụy Khải bị ngăn lại bởi một tấm kính thủy tinh trong suốt. "Tên ‘Da Đen’ cấp mấy rồi?" Nhiếp Ngôn hỏi Đường Nghiêu. "Cuồng kiếm sĩ cấp 3." Đường Nghiêu trả lời. Hôm qua, hắn đánh đến mười trận mà chỉ thắng có ba. Sau đó, về nhà, hắn sai cấp dưới của cha hắn đi kiếm cho mình một quyển sách kỹ năng Khí Nổ Thần Bí và một món trang bị đồng dành cho pháp sư bí truyền nữa. Hắn muốn chuẩn bị thật tốt, mấy trận thua hôm qua hắn đều phải thắng lại bằng được. Hai bên sẽ thi đấu tổng cộng mười trận, mỗi trận tính 200 nhân dân tệ. "Cậu có kỹ năng gì rồi?" Nhiếp Ngôn hỏi. Hắn chơi Tín Ngưỡng nhiều năm như vậy, cho dù chưa từng chơi qua pháp sư bí truyền, nhưng mà chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa từng thấy con heo bao giờ. Hắn đã PK với pháp sư bí truyền vô số lần, thế nên đối với kỹ thuật của phái này, hắn vẫn biết qua đôi chút. "Tên Lửa Thần Bí, Cầu Lửa Bí Truyền, Lửa Thần Bí Bùng Cháy, Khí Nổ Thần Bí và thuật Hồi Năng Lượng Bí Truyền." Đường Nghiêu chỉ thuận miệng nói một chút. Hắn cứ tưởng Nhiếp Ngôn chẳng hiểu nhiều về Tín Ngưỡng. Hắn đã cấp 3 rồi mà Nhiếp Ngôn chỉ mới cấp 2 thôi. "Bao nhiêu máu, bao nhiêu mana?" "120 máu, 150 mana." Đường Nghiêu trả lời. Trang bị của hắn so với những người chơi pháp sư bí truyền cấp 3 khác đã là không tồi rồi. "Gã ‘Da Đen’ đã học Va Chạm chưa?" Nhiếp Ngôn hỏi. Hắn thật bực mình. Điểm thuộc tính mạnh như thế mà Đường Nghiêu vẫn để thua là sao. "Học rồi." "Ra vậy." Nhiếp Ngôn hiểu ra. Sau khi cuồng kiếm sĩ học được kỹ năng Va Chạm, chỉ cần người đó biết cách sử dụng tốt kỹ năng này thì đúng là khắc tinh của phái pháp sư bí truyền. "Tớ đánh đây." Đường Nghiêu nói. Hắn đội mũ trò chơi lên. Tỷ lệ thua của anh chàng này chắc phải hơn 50%. Thế nhưng Nhiếp Ngôn lại nghĩ, hắn vẫn nên quan sát trước đã. Nếu Đường Nghiêu thua quá thảm thì hắn ra tay cũng không muộn. Hai bên đều cắm thẻ chứng minh vào thiết bị trò chơi rồi đội mũ lên. Các thiết bị ở đây sẽ tự động sao chép dữ liệu ở trong máy chủ của Tín Ngưỡng rồi xuất qua đây. Vì vậy, mọi người đều có thể thi đấu với nhau. Bởi vì dữ liệu chỉ được sao chép ra nên sẽ không ảnh hưởng gì đến thế giới trò chơi Tín Ngưỡng. Đợi đến lúc mọi người đều đã vào trong sân đấu, Nhiếp Ngôn và năm tên nhóc kia đều được xếp ngồi trên khán đài. Sân thi đấu được chọn ngẫu nhiên. Lần này chính là địa hình đồi núi. Địa hình này rất có lợi cho pháp sư bí truyền. Đường Nghiêu và Ngụy Khải đều chuẩn bị kỹ càng. Hệ thống thông báo một âm thanh ra hiệu, trận đấu cuối cùng cũng được bắt đầu. "Há há, thằng cu này, lâu quá không có thấy ngươi. Cũng không tồi nha. Là tật phong tặc cấp 2 cơ đấy. Ngươi muốn đấu với ta một trận thử không?" Một trong năm tên nhóc kia mở miệng chọc ghẹo. Nhiếp Ngôn nhớ mang máng, gã này tên là Thạch Phong. Gã là chiến đấu tặc cấp 2! Chiến đấu tặc có bản chất rất khác so với tật phong tặc. Chiến đấu tặc còn có một cách gọi khác vô cùng nho nhã là "hiệp khách". Phái này giống tật phong tặc ở chỗ là cũng có kỹ năng Tàng Hình. Tuy nhiên, bọn họ thiên về chiến đấu, sử dụng kiếm ngắn tay, có năng lực đánh xáp lá cà tuyệt vời. Thuộc tính của mỗi phái đều khác nhau thế nên không thể nói rõ là ai mạnh hơn ai. Trong Tín Ngưỡng không có chức nghiệp nào yếu hơn chức nghiệp nào, chỉ có người chơi này không giỏi bằng người chơi khác thôi. Nhiếp Ngôn liếc mắt nhìn Thạch Phong, nhàn nhạt trả lời: "Ngươi xứng sao? Đã không đủ trình còn bày đặt chơi hiệp khách. Có đánh cũng vô vị." "Ơ, có ngon thì tí nữa ra đánh với ông. Ông đây quất cho bầm tím mặt mày bây giờ." Thạch Phong chửi ầm lên. Gã không ngờ cái tên nhát như thỏ đế Nhiếp Ngôn lại dám nói năng hàm hồ với gã như vậy. Nhiếp Ngôn nhướn nhướn lông mày. Mấy tên này đều là đám nhóc miệng còn hôi sữa, hắn có gì phải sợ. Mặc dù cơ thể hắn vẫn còn hơi yếu một chút nhưng tâm trí ở kiếp trước và bây giờ đã khác nhau nhiều lắm rồi. Muốn hạ gục lũ nhóc này thì kỹ thuật đánh tay đôi của hắn vẫn còn dư giả chán. Lưu manh thứ thiệt so với Ngụy Khải khác nhau một trời một vực. Đám Ngụy Khải chẳng qua chỉ là một lũ nhóc học sinh, bày đặt ăn mặc côn đồ, ăn nói tục tĩu, lại tưởng mình đã là lưu manh thật. Đám này vẫn còn ấu trĩ lắm. Thực tế thì làm lưu manh cũng là một loại kỹ năng sống đấy. "Có một loại người chỉ nói là giỏi. Chơi một ván đặt ít tiền như vậy, tôi không muốn chơi." Nhiếp Ngôn nói. Đối với Thạch Phong, hắn mà chỉ dạy cho gã một bài học đơn giản thôi thì vẫn chưa đủ. "Thằng nhóc này học ở đâu ra mà lá gan ngày càng lớn thế? Ta có 300 đồng ở đây, ngươi có ngon thì đánh với ta một ván." Thạch Phong rút một cái thẻ ngân hàng ra. Cái thằng Nhiếp Ngôn này càng ngày càng to gan lớn mật, không dạy dỗ một chút là không biết trời cao đất rộng là gì. "Vậy thì đánh, nhưng chỉ một ván thôi. Ta đặt 700." Nhiếp Ngôn rút thẻ ra, quẹt vào máy. Trên máy hiện lên một con số hơn bảy trăm. Đối với một cậu nhóc mười tám tuổi như Nhiếp Ngôn thì đây chính là một khoản tiền lớn. "Các cậu có tiền không? Cho tôi vay tạm mấy trăm đi." Thạch Phong quay đầu hỏi đám bạn của gã. "Tôi có 200." "Đây 100." "Tôi thêm 100 nữa này." Vậy là Thạch Phong mượn thêm được 400 đồng, đủ 700 để đánh cược với Nhiếp Ngôn. Mặc dù Thạch Phong đi theo Ngụy Khải lăn lộn khắp chốn, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là một kẻ du thủ du thực, trong tay gã làm gì có tiền. Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua phía Đường Nghiêu và Ngụy Khải. Vì địa hình là đồi núi, nên nhân vật cuồng kiếm sĩ của Ngụy Khải không cách nào thực hiện các kỹ năng của mình. Đường Nghiêu nghiễm nhiên thắng trận này. Tiếp theo sẽ là địa hình đồng bằng, Đường Nghiêu chắc chắn sẽ đánh không lại người ta. "Chúng ta đi thôi." Nhiếp Ngôn thu lại ánh mắt, nói với Thạch Phong. Cảnh vật trước mặt của hai người liền thay đổi. Cả hai đang ở trong một khu rừng rậm rạp. Họ đứng cách nhau tầm 50 mã. "Thằng ôn con kia, nhìn cho kỹ ông mày dạy mày cách làm người ha." Nhiếp Ngôn cười nhạt. Hắn cũng không rảnh rỗi đến mức đi tranh cãi với gã này. Thạch Phong tự nhủ không hiểu tại sao hôm nay Nhiếp Ngôn khiến hắn cứ hoảng hốt làm sao ấy. Hệ thống: Trận đấu bắt đầu. Nhiếp Ngôn và Thạch Phong cùng lúc tiến vào trạng thái tàng hình. Tàng Hình khác với Ẩn Hình. Khi các đạo tặc sử dụng kỹ năng Tàng Hình, họ sẽ hòa cùng một màu với bối cảnh. Nếu người chơi không quan sát một cách cẩn thận thì sẽ không phát hiện ra, nhưng nếu họ nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ tìm được sơ hở. Kỹ năng Tàng Hình thách thức năng lực ẩn nấp và nhạy bén của phái đạo tặc. Còn để phát hiện chỗ sai sót của đạo tặc thì lại thách thức năng lực quan sát của người chơi. Hai người đều di chuyển về phía đối phương. Bước chân của Nhiếp Ngôn nhẹ nhàng, uyển chuyển. Nếu hắn gặp phải lá cây thì sẽ cẩn thận tránh đi, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì. Hắn chơi đạo tặc nhiều năm như vậy, nếu hắn để một tay lính mới như Thạch Phong phát hiện ra thì đúng là mất hết cả mặt mũi. Hai mắt của Nhiếp Ngôn sắc bén nhìn quanh. Hắn để ý thấy ở cách đó không xa, trước đám cây cối rậm rạp, cành lá của chúng khẽ thay đổi theo một quy luật nhất định. Hắn nhìn kỹ hơn liền phát hiện một bóng người mờ mờ. Nhiếp Ngôn nhanh chóng biết được vị trí của Thạch Phong. Thạch Phong dè dặt di chuyển. Hắn ra sức quan sát, thế nhưng tay Nhiếp Ngôn này giống như đã hoàn toàn biến mất. Gã không cách nào tìm ra manh mối. Năng lực ẩn nấp của đạo tặc có quan hệ rất lớn tới màu sắc của cảnh vật xung quanh. Nếu màu sắc càng phức tạp thì họ càng dễ bị phát hiện, nếu chỉ có một màu thì cho dù người ta có tỉ mỉ quan sát đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể nhìn ra được. Tương tự như côn trùng bám vào trên thân cây, do chúng có cùng một màu với vỏ cây, cho dù người khác đứng ngay bên cạnh cũng không cách nào nhìn thấy chúng được. Kỹ năng Tàng Hình còn liên quan trực tiếp đến khả năng khống chế cơ thể của người chơi. Trong trạng thái tàng hình, người ta phải cẩn thận đến từng đường đi nước bước. Đối với Nhiếp Ngôn, hắn đâu cần che che dấu dấu cơ thể của mình làm gì, cơ bản vì ẩn nấp đã trở thành bản năng từ tận trong xương tủy của hắn. Chơi đạo tặc tận mười năm, một kẻ ngốc cũng có thể trở thành cao thủ chứ đừng nói gì đến Nhiếp Ngôn, một kẻ có khả năng nhận thức cực kỳ cao. Chú thích của dịch giả: 1. PK (Player killing): nghĩa là đi đánh nhau. Thường để chỉ trong trò chơi. 2. Game: trò chơi 3. Đường Nghiêu chết lúc Nhiếp Ngôn 25 tuổi. Nhiếp Ngôn chết lúc 28 tuổi, và khi sống lại ở tuổi 18, hắn ngay lập tức được gặp lại Đường Nghiêu (lúc này cũng là 18 tuổi).
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang