[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 4 : Phi Lai Thạch Đầu
Người đăng: nightly_princess
Ngày đăng: 03:30 17-10-2018
.
"Đợi chút! Cậu nói tọa độ bao nhiêu? Có chỗ thật sự rơi ra nhiều sách kỹ năng như vậy sao?" Thánh kỵ sĩ cấm ngôn hỏi. Khi hắn nghe Nhiếp Ngôn nói như vậy, trong lòng hắn cũng có chút tin tưởng.
"Là 22385. 21338. 23329. Địa điểm này rất gần khu vực sản sinh phù thủy sa đọa, tuy nhiên cách trung tâm một khoảng, thế nên nơi đó tuyệt đối an toàn. Anh cứ đánh 20 phút trước, sau đó cứ mỗi 5 giây một tên phù thủy sẽ sản sinh lại. Thánh kỵ sĩ cấm ngôn có thể cày ở đây cho đến cấp 5 đấy. Anh trẻ à, anh còn non và xanh lắm. Sư phụ đây tùy tiện tiết lộ cho anh vài thứ cũng có thể làm cho anh hưởng sái dài dài nha." Nhiếp Ngôn ba hoa chích chòe vỗ vỗ vai tay thánh kỵ sĩ cấm ngôn kia. "Anh thấy sao hả? Có muốn giảm giá cho tôi không?"
"4 đồng đi. Tôi không giảm nữa đâu." Tay Thánh kỵ sĩ cấm ngôn vẫn không tin tưởng lời của Nhiếp Ngôn lắm. Tuy nhiên khi hắn đi đánh phù thủy sa đọa, đúng là một ngày có thể cho ra tầm sáu cuốn. Khu vực phù thủy sa đọa hắn đi qua muốn mòn cả dép, có lần còn xém mất luôn cái mạng, cho nên hắn biết tọa độ mà Nhiếp Ngôn vừa đưa ra đúng là nằm ngoài khu vực của đám quái này.
Những lời mà Nhiếp Ngôn nói nãy giờ vẫn rất ăn khớp, sẽ không thể nào là giả được. Thánh kỵ sĩ cấm ngôn đang cân nhắc xem có nên đi qua chỗ đó nhìn một cái không.
"3 đồng là 3 đồng. Anh không bán là tôi đi à nha. Nếu anh cho không tôi một cuốn thì tôi có thể tiết lộ cho anh một vài bí mật về khu vực phù thủy sa đọa đó." Nhiếp Ngôn nói xong vẫn thấy thánh kỵ sĩ cấm ngôn do dự. Hắn liền xoay người bỏ đi.
Nói thật thì trong túi Nhiếp Ngôn cũng chẳng dư giả bao nhiêu, không có đủ tiền để mua một cuốn sách kỹ năng Tàng Hình. Thế nhưng oái oăm một chỗ là kỹ năng này lại rất quan trọng đối với đạo tặc. Nếu người ta không bán thì hắn cũng chỉ có thể đi giết vài con quái cấp 1, kiếm thêm ít tiền rồi quay lại.
"Cậu chờ chút." Thấy Nhiếp Ngôn bỏ đi. Thánh kỵ sĩ cấm ngôn vội vàng gọi lại. Hắn nhặt một cuốn sách Tàng Hình từ quầy hàng của mình lên đưa cho Nhiếp Ngôn. "Chỉ là một cuốn sách kỹ năng thôi mà. Một ngày tôi cũng đánh được tới 6 cuốn như thế. Cho cậu đó. Cậu nói tôi nghe xem tình hình bên khu vực phù thủy đi." Lát nữa hắn cũng tính rủ bạn đi đánh phù thủy, cho nên hắn muốn biết thêm một vài thông tin về khu vực đó. Nhiếp Ngôn lại có vẻ rất am hiểu về vấn đề này.
Tay thánh kỵ sĩ cấm ngôn này có vẻ là một người thật thà. Nhiếp Ngôn không cần tốn một đồng cũng có được sách kỹ năng Tàng Hình thì khoái trá lắm.
"Coi như anh thành thật. Cái tọa độ vừa nãy tôi nói anh là giả đấy, đừng có qua. Nếu mà anh qua đó đánh quái thì không tới năm phút đồng hồ sẽ có ba thủ lĩnh phù thủy sa đọa chạy qua đập cho anh tơi tả." Nhiếp Ngôn bâng quơ nói.
Thánh kỵ sĩ cấm ngôn nghe xong thì đổ mồ hôi lạnh, tâm trạng đang hí hửng giờ mất hết phân nửa. Hắn nghe Nhiếp Ngôn nói cái tọa độ kia sảnh sinh quái mới nhanh như vậy, muốn đi qua thử vận may, ai ngờ là tọa độ giả, lại còn rất nguy hiểm nữa chứ. Nếu như hắn không gọi Nhiếp Ngôn quay lại thì nghĩ bằng đầu gối cũng biết hắn sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào. Hắn mà đi rồi chết luôn ở đó thì đúng là oan quá là oan. Cái tên Nhiếp Ngôn này xảo quyệt thật, thâm độc đến nỗi để cho mình đi tự sát mà không thèm ngăn lấy một câu.
Thấy thánh kỵ sĩ cấm ngôn nhìn mình bằng ánh mắt ai oán như của phụ nữ góa chồng, Nhiếp Ngôn cười cười, "thật ra tọa độ đúng là 22325. 21383. 23359. Chỗ này thật sự có thể đánh ra mười cuốn sách kỹ năng Tàng Hình chỉ trong một ngày. Ở đây quái vật sản sinh cũng lẹ lắm, là thiên đường để cày cấp đấy. Lần này thì tôi không gạt anh đâu. Dù gì tôi cũng muốn cảm ơn anh vì đã tặng miễn phí tôi một cuốn sách kỹ năng mà. Coi như đây là tiền công tôi trả anh nhé. Khu vực phù thủy sa đọa có một phụ bản 20 người. Nếu là chiến sĩ thuẫn giáp thì yêu cầu phòng ngự phải là 72. Thánh kỵ sĩ và mục sư thì yêu cầu cao hơn. Thánh kỵ sĩ ít nhất phải đạt cấp 8. Mục sư phải biết kỹ năng Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản, mức trị liệu phải lên tới 30. Hơn nữa khi vào phụ bản phải đảm bảo có đủ bình máu và bình mana."
"Yêu cầu cao thế? Vậy nếu tôi chỉ có 7 điểm ý chí thì có đi được không? Sách kỹ năng Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản mắc bà cố, toàn bị người ta hét giá lên trời, hơn nữa cho dù tôi có muốn mua cũng không có. Đội của tôi chỉ có một mục sư thôi. Chúng tôi muốn đi vào khu vực phù thủy sa đọa cũng là muốn kiếm sách kỹ năng Điều Trị Chấn Thương Đơn Giản đó. Không đạt đủ yêu cầu thì không vào được phụ bản hay sao?" Thánh kỵ sĩ cấm ngôn hỏi.
"Muốn vào cũng được, nhưng mà phải biết cách tấn công đặc biệt cơ."
"Cách tấn công đặc biệt gì cơ chứ?" Thánh kỵ sĩ cấm ngôn lại hỏi.
Nhiếp Ngôn cười cười không trả lời. Sau này hắn cũng muốn đi khu vưc phù thủy đánh. Giờ kêu hắn nói ra cách cách để tấn công chỗ đó thì người khác cũng phải trả cho hắn kha khá tiền mới được.
"Phụ bản được chia thành năm mức độ. Đơn giản, thông thường, khó, cao thủ và chuyên gia. Nếu như không yên tâm thì các anh cứ đi phụ bản đơn giản trước đi. Cũng đâu có khó. Chủ yếu là mọi người cứ lên cấp cho đến khi đủ yêu cầu là được chứ gì." Nhiếp Ngôn đánh trống lảng đáp. Hắn sẽ không vì một cuốn sách kỹ năng Tàng Hình mà khai hết các phương pháp tấn công phụ bản phù thủy sa đọa.
Mặc dù Nhiếp Ngôn chỉ mới cấp 1 nhưng nhìn qua thì quả thật rất chuyên nghiệp. Thánh kỵ sĩ cấm ngôn suy tư một lát vẫn lựa chọn tin lời của Nhiếp Ngôn.
"Cảm ơn nhé." Thánh kỵ sĩ cấm ngôn chân thành nói.
Nhiếp Ngôn bật cười. Anh chàng này vừa tặng cho hắn một cuốn sách kỹ năng Tàng Hình miễn phí, giờ lại còn nói cảm ơn, dễ thương thật đấy. Kiếp trước hắn cũng là một người thành thật như vậy. Nhưng mà sau này có quá nhiều chuyện phát sinh, hắn mới từ từ trở nên cáo hơn. Mặc dù cảm thấy tay thánh kỵ sĩ cấm ngôn này ngốc ghê gớm, nhưng mà Nhiếp Ngôn vẫn thích người này. Hắn cầm cuốn sách kỹ năng huơ huơ: "Có qua có lại thôi."
Thấy Nhiếp Ngôn lại nhấc chân chuẩn bị đi, thánh kỵ sĩ cấm ngôn liền gọi hắn lại: "Cao thủ à, cậu tên là gì? Chúng ta thêm bạn bè đi. Sau này có vấn đề gì không hiểu tôi có thể hỏi cậu."
"Nhưng mà tôi sẽ thu phí dịch vụ đó." Nhiếp Ngôn nói. Hắn đương nhiên không muốn đi phục vụ miễn phí cho người ta.
"Không sao không sao." Thánh kỵ sĩ cấm ngôn đáp lời một cách sảng khoái.
"Vậy thì được. Tôi tên là Niết Viêm." Nếu anh chàng này trả tiền đầy đủ thì hắn cung cấp chút tin tức cho anh ta cũng không sao. Coi như là Nhiếp Ngôn có thêm thu nhập.
"Tôi là Phi Lai Thạch Đầu. Bạn bè của tôi hay gọi tôi là Thạch Đầu." Thánh kỵ sĩ cấm ngôn Thạch Đầu nói sau khi thêm Nhiếp Ngôn vào danh sách bạn bè.
"Vậy nhé. Tôi còn có việc phải làm, tôi phải đi trước đây. Gặp lại anh sau." Nhiếp Ngôn nói lời tạm biệt với Thạch Đầu rồi đi thẳng đến điểm dịch chuyển. Hắn học thuộc kỹ năng Tàng Hình. Lượng máu và giáp của chức nghiệp đạo tặc không thể sánh với các chức nghiệp cận chiến khác cho nên mới đầu chơi, họ chỉ có thể giết quái cùng cấp độ. Đã thế họ chỉ có thế đánh một chọi một, nếu mà bị hai con quái vật thì họ chỉ có nước chạy trối chết. Chức nghiệp chiến sĩ lại khác biệt hơn, họ có thể cùng lúc đánh hai con quái cùng cấp độ. Nếu trang bị của họ xịn hơn chút thì có thể gánh đến ba con trở lên. Ban đầu, trừ khi là có đội để đánh quái chung, chứ đạo tặc không thể nào cày cấp nhanh như các chức nghiệp kiểu chiến sĩ và pháp sư được.
Người chơi cấp cao nhất hiện giờ đang là cấp 5. Cấp độ cao nhất của đạo tặc chỉ là cấp 4.
Ban đầu, thứ mà người chơi đạo tặc cần nhất chính là tiền để mua sách kỹ năng. Sau khi có nhiều kỹ năng rồi thì thực lực của họ mới có thể tăng lên, và rồi tốc độ cày cấp mới có thể từ từ tăng theo. Bây giờ trong thanh kỹ năng của Nhiếp Ngôn chỉ có đúng một kỹ năng duy nhất đó là Tàng Hình. Đây là là kỹ năng cơ bản và mạnh mẽ nhất của đạo tặc.
Nhiếp Ngôn dịch chuyển đến thị trấn Amtrak. Nơi này là một thị trấn thông thường trên thảo nguyên Carol, chỗ sinh sống của các NPC. Phòng ốc được dựng lên từ bùn đất, mang đậm hơi hướng đời sống thảo nguyên. Rất nhiều người chơi đến đây để luyện cấp cho nên nơi này luôn luôn tấp nập.
Xung quanh thị trấn sẽ sản sinh ra quái vật cấp độ khác nhau từ cấp 0 đến cấp 10.
Trong thị trấn nơi nơi đều là người chơi cấp 2 hoặc cấp 3. Có người đang mua bán trang bị, có người lại đang tìm đội ngũ để cùng đánh quái vật, vô cùng nhộn nhịp tấp nập. Người người đi trên đường cũng có cảm giác chen lấn chật chội.
Theo trí nhớ từ kiếp trước, trong khu vực mèo hoang Amtrak, có một bảo trương cấp Bạch Ngân. Lúc đó Nhiếp Ngôn đánh quái nên phát hiện được, bên trong bảo rương là một cuốn sách kỹ năng cao cấp dành cho đạo tặc. Nơi đây là khu vực quái cấp 5, hiện giờ hẳn là vẫn chưa có ai đến được.
Hầu hết các đội nhóm đi cày cấp thường có ba đến năm người. Nếu mà một đội mười người đi luyện cấp thì kinh nghiệm được chia ra rất ít, thật không đáng giá. Mà đội ngũ từ ba đến năm người thường cũng không thấy đến khu vực cấp năm để cày cấp.
Các rương kho báu được phân cấp thành rương trắng, rương đồng, rương bạc, rương vàng, rương tím và rương truyền kỳ. Cấp độ bảo rương càng cao thì đồ ở trong đó càng tốt. Đồ trong rương là cố định, nếu bị lấy đi rồi thì rương kho báu cũng biến mất.
Tuy rằng cấp độ của Nhiếp Ngôn bây giờ chỉ là 0, nhưng nay đã có kỹ năng Tàng Hình, hắn liền cân nhắc về cái rương kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện