Trọng Sinh Đô Thị Chi Tiên Đế Hàng Lâm

Chương 26 : Bách Niên Hiệu Khánh

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 21:36 07-11-2025

.
Mặc dù linh khí trong cơ thể đã bị triệt để ép khô, nhưng kết quả cũng coi như là không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Lấy điện thoại ra nhìn một chút thời gian, ừm, tựa hồ thời gian hơi lâu, vẫn là nhanh chóng vội vàng trở về thì tốt hơn, nếu bây giờ vội vàng trở về, nói không chừng còn có thể đuổi kịp tiết học thứ hai. May mà cục cảnh sát cách trường học cũng không quá xa. Nhưng đoạn đường này, Thành Thiên vẫn luôn chạy bộ, mà lại đều là đi tiểu đạo hẻo lánh, tuyệt đối là loại không có camera, làm như vậy, cũng là để không lưu lại bất luận cái gì dấu vết. Cho dù ngày sau có người nghi ngờ hắn, cũng tuyệt đối tìm không thấy bất luận cái gì chứng cứ để chứng minh hắn đã từng xuất hiện ở đây. Cho nên, bây giờ chỉ cần nhanh chóng vội vàng trở về trường học là được rồi. Như vậy, quả thực chính là chứng cứ ngoại phạm hoàn mỹ. "Mọi người đều đến đủ rồi sao?" Ngay khi Trần Di và Vương Hân trở về phòng học, về cơ bản những người cần đến đều đã đến rồi. Giương mắt nhìn lên, bất quá cũng chỉ có một hai người còn chưa đến, nhưng về cơ bản đều là đi nhà vệ sinh còn chưa trở về. Đã có người còn chưa trở về, liền không chỉ là một mình Thành Thiên không có mặt, cái này ngược lại là sẽ không gây nên chú ý của người nào. Cho dù biết Thành Thiên không có mặt, cũng chỉ sẽ xem Thành Thiên là đi nhà vệ sinh, còn chưa trở về. Ngược lại sẽ không nghĩ rằng Thành Thiên giờ phút này đã ở bên ngoài trường học rồi. Mà lại còn vừa mới làm một việc lớn. Hi vọng Mao Bất Bình có thể chống đỡ thêm mấy ngày nữa, như vậy, hiềm nghi của Thành Thiên sẽ càng ngày càng nhỏ đi. Còn như Văn Tân Hoành bên kia ngược lại là tạm thời không cần quá mức vội vàng, chỉ cần Mao Bất Bình dẫn đầu xảy ra chuyện, như vậy trước đó công việc chuẩn bị khai đình của bọn họ liền sẽ bởi vì vấn đề của Mao Bất Bình mà bị ép dừng lại, như vậy, tự nhiên liền càng có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian cho Thành Thiên. Cho nên, bây giờ Thành Thiên cần phải làm là nhanh chóng tu luyện, hấp thụ nhiều một chút linh khí mới được. Nếu không thì hắn cũng không biết còn có thể hay không có sức lực đi ứng phó Văn Tân Hoành và Mục Kim Khôn nữa. "Còn có Lý Hiểu và Thành Thiên còn chưa trở về." Tất cả mọi người đã ngồi xuống sau đó, bắt đầu kiểm đếm số người trong lớp, trong quá trình kiểm đếm, cũng có một hai người trở về rồi, bởi vậy tính toán như vậy, cũng chỉ có Thành Thiên và một nam sinh khác trong lớp là Lý Hiểu còn chưa trở về. "Có ai biết bọn họ đi đâu rồi không?" Lớp trưởng hỏi. "Lý Hiểu ở nhà vệ sinh, tôi cùng đi với hắn, bất quá hắn đi đại tiện, cho nên cần chút thời gian." Một nam sinh khác mở miệng nói. "Vậy còn Thành Thiên thì sao?" Lớp trưởng hỏi. "Thành Thiên cũng đi nhà vệ sinh rồi." Trần Di mở miệng nói. Lời này của Trần Di vừa mở miệng, hết thảy mọi người đều nhìn Trần Di, ngược lại nhìn Trần Di có chút không được tự nhiên. "Trần Di, cậu cũng cùng Thành Thiên đi sao?" Lớp trưởng đùa giỡn hỏi. "Làm sao có thể chứ? Tôi là trước đó đụng phải hắn, chính hắn nói." Trần Di giải thích. "Được rồi, liền không quản hai người này phải ở trong nhà vệ sinh đến trời sáng nữa, chúng ta vẫn là trở lại chuyện chính nói chuyện một chút về Bách Niên Hiệu Khánh tuần sau đi." Lớp trưởng nói, "Nói thật, nếu như lại không có tiết mục nữa, lễ Bách Niên Hiệu Khánh tuần sau e rằng đài phát thanh liền phải phát ra rằng lớp 12 (12) của chúng ta là một tập thể không hợp quần rồi." "Thế nhưng là tôi muốn đọc sách a, làm gì có thời gian ra tiết mục a." "Đúng vậy a, lập tức liền phải thi đại học rồi. Trường học cũng đúng là vậy đó, lớp 12 làm gì phải tham gia chứ." "Phản đối được hay không a?" Theo lời nói của lớp trưởng hạ xuống, mọi người bắt đầu ngươi một câu ta một câu nói chuyện, kỳ thật nói đến cùng, vẫn là không muốn ra tiết mục, tình nguyện có thêm chút thời gian dùng để đọc sách. "Cũng là lớp 12, cũng chỉ còn lại có lớp chúng ta không có tiết mục báo lên rồi, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng rồi, các cậu cũng không muốn mất mặt mất đến trước mặt toàn trường sư sinh đi chứ?" Lớp trưởng nói. "Vậy thì tùy tiện lựa chọn mấy người ra tiết mục là được rồi. Ví dụ như lớp trưởng, học tập ủy viên lấy ra một tiết mục chẳng phải được rồi sao." "Đúng vậy a." Mọi người lại bắt đầu ngươi một lời ta một lời nghĩ kế. Đương nhiên những chủ ý này khẳng định sẽ không xuất hiện ở trên người mình. Dù sao bọn họ không ra tiết mục thì tốt rồi. "Các cậu muốn đọc sách, chúng ta đồng dạng muốn đọc sách." Học tập ủy viên được các bạn học đề cập đến lập tức biểu thái nói. Tiếp đó, mọi người nói đi nói lại vẫn là không có cách nào nói ra được nguyên cớ. "Được rồi, đừng ồn ào nữa, tôi hỏi lại một lần nữa, thật sự không có người nào nguyện ý ra tiết mục sao? Vậy tôi liền điểm danh hỏi nha." Lớp trưởng nói. Kết quả chính là, từ tổ thứ nhất hàng thứ nhất vẫn luôn điểm danh xuống dưới trực tiếp hướng về phía hàng cuối cùng của tổ cuối cùng, vẫn là không có một đề nghị khả thi nào. Toàn bộ đều là qua loa cho xong chuyện a đây là. Đúng lúc này, Lý Hiểu đi nhà vệ sinh cũng trở về rồi, ngay sau đó Thành Thiên cũng bước vào phòng học, cuối cùng cũng coi như là đuổi kịp trước khi tiết học sau bắt đầu. "Lý Hiểu, cậu nói một chút về chuyện Bách Niên Hiệu Khánh đi." "A? Tôi không biết a." "Ta thấy ngươi đi ỉa đi ngu rồi hả." Mọi người ồn ào cười to. "Thành Thiên, cậu nói xem sao?" Ngay sau đó, lớp trưởng đem ánh mắt nhìn về phía người học sinh cuối cùng. Thành Thiên căn bản liền không biết đây là xảy ra chuyện gì, bất quá dù sao cũng mơ hồ có chút ấn tượng, chuyện ra tiết mục cho Bách Niên Hiệu Khánh tuần sau. "Đã tất cả mọi người đều không thảo luận ra được, vậy thì trực tiếp đại hợp xướng là được rồi." Thành Thiên ngồi tại chỗ trực tiếp nói. Kỳ thật vẫn luôn không có người nào ra tiết mục, phương án đại hợp xướng này mọi người cũng không phải là chưa từng nghĩ tới, chỉ là một người cũng không muốn ra tiết mục, huống chi là đại hợp xướng toàn lớp đều tham gia? Nguyên nhân chính là như vậy, chuyện đại hợp xướng này ai cũng nghĩ ra được, cứ thế không có một người nào nói ra. Được, cuối cùng vẫn là bị Thành Thiên nói ra. "Tốt. Vậy thì đại hợp xướng đi." Lớp trưởng cũng là một chùy định âm. "A... đừng mà!" "Sẽ chết người đó!" Mọi người lập tức kêu rên một mảnh. Thế nhưng không có biện pháp, bởi vì tiết mục này tuyệt không thay đổi, nếu muốn thay đổi, như vậy nhất định phải có người vì đại chúng từ đó hi sinh bản thân mình, đứng ra một cách nghĩa khí lẫm liệt mới được, thế nhưng... được rồi, toàn quân bị diệt! "Thành Thiên, cậu trở về rồi." Đã tiết mục đã quyết định xuống rồi, vậy đương nhiên là tự do giải tán rồi. Trần Di lập tức vọt tới trước mặt Thành Thiên, nói. Cho nên nói, cô ấy lựa chọn tin tưởng Thành Thiên, kỳ thật là đúng, bởi vì Thành Thiên hắn nói được làm được. "Ừm, tôi đã nói tôi sẽ đuổi kịp trước khi tiết học sau bắt đầu trở về mà." Thành Thiên gật gật đầu, nói. Chính là trên đường đi chạy băng băng, cũng thật sự hơi mệt rồi. Dù sao, linh khí trong cơ thể đã bị ép khô rồi. May mà không đến mức mệt thở hổn hển, nếu không thì liền thật sự quá làm người khác chú ý rồi. "Cảm ơn cậu đã tìm lý do cho tớ." Thành Thiên nói. Không cần nghĩ cũng biết Trần Di khẳng định đã giúp hắn tìm xong lý do không kịp thời gian đầu tiên đến phòng học rồi. "Kỳ thật không cần nói cảm ơn với tớ." Trần Di hơi hơi buông xuống đầu, nhẹ giọng nói. Thành Thiên thì cười nhìn Trần Di, thân thể hơi hơi nghiêng đi một chút, khoảng cách đến Trần Di càng gần thêm mấy phần, làm cho Trần Di đều có chút luống cuống tay chân. "Cho nên, chúng ta kỳ thật là người một nhà." Thành Thiên nhẹ giọng ở bên tai Trần Di nói. Lời này vừa ra, gò má của Trần Di càng thêm đỏ lên, quả thực chính là đỏ bừng. Trong đầu, vẫn luôn không ngừng hiện lên chính là một câu nói kia: Chúng ta kỳ thật là người một nhà! Người một nhà!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang