Trời Sinh Thần Y (Thiên Sinh Thần Y)
Chương 5 : Hóa ra ngươi không phải đại tẩu
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 00:15 02-11-2025
                                            .
                                    
             Tô Man Nhi nhìn gương mặt không có chút thần thái nào đáng nói của Cổ Phong, cảm thấy hắn không giống như là nói dối, cho rằng mình thật sự đã đâm hỏng linh bộ kiện gì đó của hắn, trong lòng lập tức có chút hoảng sợ, "Vậy phải làm sao, nếu không thì ta đưa ngươi đi bệnh viện xem một chút đi!"
Bệnh viện, Cổ Phong chưa từng nghe nói qua, nhưng là Thái Y Viện trong hoàng cung hắn lại biết. Trước khi trời tối hắn mới vừa chạy ra khỏi cái nơi đó, hắn cho rằng bệnh viện mà Tô Man Nhi chỉ chính là Thái Y Viện, kinh hãi lắc đầu nói: "Lòng tốt của tỷ tỷ tiểu đệ đã ghi nhớ rồi, tiểu đệ không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được rồi."
Đã không có việc gì, Tô Man Nhi thật muốn ném cho hắn hai trăm tệ, để hắn xuống xe đi đi là được rồi. Nhưng nhìn gương mặt mờ mịt không biết làm sao lại soái khí bức người kia, trong lòng không khỏi mềm nhũn ra hỏi: "Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi trở về đi thôi!"
"Nhà?" Cổ Phong trong lòng đau xót, nhà của hắn đã không còn từ khi hắn mới mười hai tuổi. Trong những năm tháng khói lửa nổi lên bốn phía chiến tranh liên miên, hắn phiêu bạt khắp nơi vì muốn sống sót, trong mấy năm gần như đã làm đủ mọi thứ, xin cơm, gánh phân, đào mộ, làm thợ mộc, làm thợ gạch ngói, thậm chí là thay người mặc áo tang đội mũ hiếu ăn chay niệm Phật... Cuối cùng dưới sự trùng hợp mới học được một thân võ công và y thuật, vốn dĩ cho rằng sắp sửa nổi bật hơn người rồi, kết quả lại rước lấy họa sát thân.
"Đúng vậy, nhà của ngươi ở đâu?" Giọng nói của Tô Man Nhi đã cắt ngang Cổ Phong đang trong trầm tư.
"Nhà ta nguyên lai ở Bắc Liêu Nam Triều Tề Hưu Long Xuyên Quận, sau đó vừa đánh trận, nhà liền không còn nữa!" Cổ Phong lắc đầu, thở dài một tiếng.
"Cái gì, cái gì? Ngươi nói là Liêu gì, quận gì? Chỗ nào đánh trận rồi?" Tô Man Nhi mở to hai mắt nhìn hỏi.
Cổ Phong bất đắc dĩ lại một lần nữa nhắc lại.
Tô Man Nhi lúc này cuối cùng cũng nghe rõ rồi, nhưng đối với địa lý tỉnh hết sức quen thuộc lại chưa từng nghe qua nơi này. Nhưng cho dù là nàng ngu dốt đi, hắn lại làm sao liên hệ với đánh trận được chứ? Bây giờ thái bình thịnh thế, khi nào thì đánh trận rồi? Chẳng lẽ tên gia hỏa này là chạy nạn từ Trung Đông tới?
Địa chỉ hỏi không được, nàng đành phải chuyển sang đề tài khác: "Vậy cha mẹ của ngươi đâu?"
"Tiên phụ tiên mẫu đã bất hạnh qua đời trong chiến loạn!" Ánh mắt của Cổ Phong càng là ảm đạm không có chút ánh sáng.
"Cái gì?" Tô Man Nhi lại một lần nữa trợn thật lớn mắt, lúc này nàng cuối cùng cũng biết hắn không tốt ở chỗ nào rồi, đầu óc không tốt, ước chừng là vừa rồi mình đụng một cái đã làm hắn ngu rồi!
Ai nha mẹ ơi là mẹ ơi, lần này lại gây ra chuyện lớn rồi! Tô Man Nhi hết sức đau đầu xoa xoa thái dương, nghĩ nghĩ, lại chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy ngươi bây giờ ở đâu?"
"Núi hoang, đất hoang, sơn động, miếu đổ, từ đường nát, chỗ nào cũng đã từng ở rồi!" Cổ Phong không nói dối, trước kia hắn một mực không nơi yên sống, ăn nhà này ở nhà kia đã là chuyện gia đình, nào có một căn nhà đúng nghĩa.
Tô Man Nhi trong lòng cực kỳ lạnh lẽo, rất bất lực hỏi: "Vậy ngươi bây giờ có chỗ ở không?"
Cổ Phong lắc đầu, ngay cả nơi này rốt cuộc là chỗ nào cũng chưa hiểu rõ, hắn làm sao có thể có chỗ ở được.
Tô Man Nhi không còn tâm tình giao thiệp với hắn nữa, bởi vì nàng đã xác định, mình thật sự đã đụng hỏng đầu óc của hắn rồi.
Mạng của ta sao lại khổ thế này? Tô Man Nhi vừa lái xe vừa tự thương tự tiếc cảm thán thân thế.
Cha mẹ đã sớm qua đời rồi, người thân duy nhất chỉ còn lại cữu cữu ở phương bắc, theo hắn mấy năm, cuối cùng lại thật sự không chịu đựng được sự trách cứ vô lý của mợ và sự cố ý làm khó của biểu ca, biểu đệ, biểu tỷ, biểu muội. Một mình nàng trở về căn nhà cũ ở bên này, lúc đó nàng mới chỉ mười sáu tuổi, thoáng cái tám năm đã trôi qua rồi. Ngẫm lại sự gian nan khốn khổ trong tám năm này, trong lòng không khỏi từng đợt chua xót. Bây giờ còn xui xẻo đâm người ta thành đồ đần, trong lòng càng là khó chịu.
Được rồi được rồi, mặc kệ thế nào, mình thật sự đã đâm hắn rồi, ngày mai thành thật đưa hắn đi bệnh viện xem đi, ai bảo nàng số khổ chứ!
Cổ Phong không biết Tô Man Nhi đã coi hắn là đồ đần rồi, bởi vì hắn hoàn toàn bị cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe hấp dẫn. Tuy rằng lúc này đã là nửa đêm canh ba, nhưng Thâm Thành là Bất Dạ Thành có tiếng, khắp nơi đều là đèn lồng đỏ rượu xanh nghê hồng lấp lánh. Những chuyện này đối với người hiện đại đã là quá phổ thông, đối với hắn mà nói lại tất cả đều là mới lạ.
Nhà của Tô Man Nhi là một tòa tiểu dương lầu độc lập hai tầng rưỡi, là di sản cha mẹ để lại, cũng là tư trạch hiếm thấy ở Thâm Thành bây giờ.
Khi Tô Man Nhi đỗ xe ở bãi đậu xe, dẫn Cổ Phong đi về phía nơi ở, trong quán ăn vỉa hè ở đầu phố đang vây quanh mười mấy tiểu thanh niên nhuộm tóc ngũ sắc đang uống rượu ăn khuya. Hiển nhiên là vừa từ sàn nhảy hay quán bar nào đó đi ra, ở đây hoàn thành tiết mục cuối cùng của sinh hoạt ban đêm.
Mọi người nhìn một nữ lang hiện đại ăn mặc thời thượng dẫn theo một nam nhân giống như là vừa chạy ra từ trong phim cổ trang, kinh ngạc, khinh bỉ, sau đó là tiếng cười ồn ào, tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện