Trời Sinh Thần Y (Thiên Sinh Thần Y)
Chương 37 : Dám tra thân phận chứng của ta
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 10:55 02-11-2025
.
Hai ngày qua, Cổ Phong một mực cố gắng học tập!
Thế nhưng, việc học của hắn lại không giống người khác. Người cùng tuổi với hắn thì đoan đoan chính chính ở tại trường học, ôm sách nghe thầy cô giảng bài, mục đích là để thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại. Còn việc học của Cổ Phong thì ở tại nhà, lười biếng nằm trên ghế sofa, cầm điều khiển tivi xem để học, mục đích chỉ là để trở thành một người hiện đại.
Tivi là một thứ tốt, nó đã dạy cho Cổ Phong rất nhiều sự tình mà trước đây hắn phải hỏi Tô Mạn Nhi hơn nửa ngày mới hiểu rõ. Hiện tại, hắn đã có khái niệm cơ bản về đại đô thị hiện đại.
Tối thiểu, hắn đã biết loại xe không có ngựa đó không gọi là xe ngựa mà gọi là kiểu xe, hơn nữa còn có các loại nhãn hiệu khác nhau, mà động lực của chúng là từ một loại nguồn năng lượng, gọi là xăng. Còn như cấu tạo bên trong của kiểu xe cùng với nguyên lý khởi động của nó, hắn liền lười đi làm minh bạch, ăn thịt heo không nhất định phải biết heo là làm sao đi đường đúng không?
Hắn cũng biết thời đại này tuy rằng đã không còn quan sai, nhưng lại có thêm cảnh sát, không còn luật pháp triều đình, nhưng lại có thêm pháp luật.
Hắn còn biết ngày đó nơi hắn đi đập phá gọi là vũ trường, mà đám nam nam nữ nữ đó trong ánh sáng lấp lánh mờ tối lắc lư qua lại không gọi là tẩu hỏa nhập ma, mà gọi là băng đì, đó là một loại thời trang, chỉ là ăn mặc ít như vậy, thậm chí ngay cả thân trên cũng cởi trần, Cổ Phong rất rõ ràng, cho dù là hắn lại sống một ngàn năm cũng không thể nào tiếp nhận loại thời trang này và.
Hắn cũng biết... nói tóm lại hắn biết rất nhiều thứ trước kia không biết, hiện tại, hắn đã có cảm giác của nửa người hiện đại rồi.
Xem tivi suốt ngày đêm hai ngày, Cổ Phong cảm thấy thứ này có thể dạy cho hắn cũng chỉ có như vậy, hắn liền bắt đầu hơi không sống được. Nhìn nhìn chiếc đồng hồ trên tường, Tô Mạn Nhi còn hơn hai tiếng nữa mới có thể trở về, nghĩ đến trên người nàng còn có vấn đề phụ nữ chưa có tốt, thế là liền muốn đi lên tiệm thuốc để bắt một liều thuốc cho nàng.
Cầm ba trăm nguyên tiền cùng với chìa khóa cửa mà Tô Mạn Nhi giao phó không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể dễ dàng sử dụng, xác định không có sai sau khi, hắn liền ra khỏi cửa.
Sở dĩ Tô Mạn Nhi giao phó như vậy, kỳ thật cũng không phải tiếc mấy trăm khối tiền kia, nàng là sợ Cổ Phong bị lạc không thể trở về nữa, thế nhưng một đại nam nhân, ngươi tổng không thể hạn chế tự do thân thể của hắn đúng không, cho nên đành phải dặn dò như vậy.
Đi đến trên đường cái, các cửa hàng mọc lên san sát, đường phố ồn ào người đi lại xe cộ qua lại, khiến cho Cổ Phong tinh thần vì đó chấn động, quét sạch sự buồn bực trong gian nhà hai ngày qua, mà những người phụ nữ mặc ít hơn cả cô nương ở trong thôn cũng khiến cho hắn nóng tai tim đập, phụ nữ thời hiện đại thật là dũng cảm a, chiếc váy ngắn như vậy, áo đã lộ nửa ngực, vậy mà cũng dám mặc ra đi lại ngang nhiên trên đường.
Đẹp mắt, quả thật là đẹp mắt, tuy rằng hắn nhìn đến ngay cả mắt cũng không chuyển qua được, nhưng mà vẫn cảm thấy có chút khó coi cùng hoang đường.
"Này, ngươi qua đây!" Một tiếng quát trong trẻo truyền đến từ bên đường.
Cổ Phong giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một thớt ngựa... không, hẳn là một chiếc màu trắng Thái tử xe mô tô, hắn đã nhìn qua ở trong tivi, thế nhưng đột nhiên gặp được, suýt chút nữa lầm tưởng là ngựa mà thôi!
Trên chiếc xe mô tô này ngồi hai người đàn ông, cũng đều mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, tay áo gắn một chiếc dải băng đỏ, đang trầm mặt nhìn hắn!
"Hai vị là đang gọi ta sao?" Cổ Phong thấy bọn họ đang xem chính mình, trái phải nhìn bốn phía sau đó chỉ vào chính mình hỏi.
"Không gọi ngươi thì gọi ai, qua đây!" Một người trong đó dẫn đầu rất không kiên nhẫn nói.
Nhìn thần sắc người này mũi không phải mũi, mặt không phải mặt, Cổ Phong lập tức liền bực mình, "Ngươi gọi ta đi qua ta liền đi qua, ta không phải không có thể diện. Ngươi lại không phải không có chân, chính mình không biết tự đi qua sao?"
Một câu này lập tức liền chọc giận hai người kia, liền lập tức xuống xe đi qua, quát lên hỏi: "Ngươi làm cái gì?"
"Không làm gì cả!" Cổ Phong lười cùng với hai tên cố ý kiếm chuyện này so đo, ném một câu rồi xoay người đi.
"Dừng lại!" Một người lập tức chặn lại trước mặt hắn, cau mày trừng mắt quát lên nói: "Thân phận chứng, tạm trú chứng lấy ra cho ta xem!"
Thông qua giảng giải của Tô Mạn Nhi, còn có việc học hai ngày qua, cùng với việc đọc sách hiện đại cấp tốc, Cổ Phong đã biết thân phận chứng cùng tạm trú chứng là cái gì, thế nhưng rất đáng tiếc, hai thứ này hắn một thứ cũng không có.
"Các ngươi là cảnh sát?" Cổ Phong nghi ngờ hỏi, hắn biết trong một cuốn sách pháp luật trong phòng làm việc, chỉ có cảnh sát mới có quyền tra thân phận chứng của công dân.
Gương mặt hai người đồng thời quẫn bách một chút, sắc mặt càng thêm khó coi, một người trầm giọng nói: "Chúng ta là đội trị an."
Đội trị an là cái gì? Cổ Phong không biết, trên sách cũng không có nói.
"Hình như chỉ có cảnh sát mới có quyền kiểm tra thân phận chứng đúng không, hai vị là cố ý kiếm chuyện sao?" Cổ Phong cong cánh tay, nửa hí mắt đánh giá hai người, trước kia ở Đại Liêu hắn chính là lấy thái độ nhị lưu tử này mà đối đãi những người muốn bắt nạt hắn, thế nhưng xã hội hiện nay, bộ dáng này của hắn lại giống y hệt phần tử nhàn rỗi trên xã hội.
Thế nhưng, Cổ Phong cũng không đoán sai, hai người này quả thật là cố ý, nhưng kiếm chuyện thì chưa hẳn, chủ yếu là hành tung của Cổ Phong rất khả nghi, đứng tại trên đường cái, nhìn chằm chằm người đi đường qua lại, giống y hệt loại tên móc túi chuẩn bị trộm hầu bao kia.
Thái độ này của Cổ Phong cuối cùng liền chọc giận hai đội viên trị an, một người trong đó lửa giận ngút trời liền tiến lên đẩy hắn. "Liền kiếm chuyện ngươi thì sao?"
Cổ Phong là người nào, lẽ nào là ai muốn đẩy liền đẩy được, ngay tại móng vuốt của tên gia hỏa này sắp chạm vào trên người hắn lúc, tay của hắn đã nhanh nhẹn không gì sánh được với lên, một cái liền nắm chặt tay của tên gia hỏa này.
Đội viên trị an này cảm giác tay của mình giống như bị một thanh kìm sắt gắt gao kẹp chặt lại vậy, muốn đẩy không đẩy được, muốn rút lại không rút ra được, tức giận gầm lên: "Buông tay!"
Một người khác đội viên trị an thấy vậy, lập tức liền rút ra gậy cảnh sát trên người xông tới.
"Dừng tay!" Một tiếng quát khẽ truyền đến từ bên đường, đội viên trị an này quay đầu nhìn một chút, lập tức liền để xuống gậy cảnh sát.
Cổ Phong giương mắt nhìn lại, lại là một chiếc xe mô tô dừng lại ở ven đường, một người trên người mặc đồng phục màu mực nhưng không đội mũ đi lên trước.
"Xin ngươi trình giấy tờ thân phận chứng!" Người này có chút uy nghiêm, vừa lên đã khiến hai người đội viên trị an kia hô một tiếng "Triệu đội" liền không còn lên tiếng nữa.
Đội trưởng hình cảnh? Đội trưởng kiểm tra? Đội trưởng cảnh sát giao thông... không, hắn chỉ là một cảnh sát nhân dân phổ thông được phái ra từ đội tuần cảnh khu Long Sơn để hỗ trợ và quản lý đội trị an phố Bát Lan, thế nhưng bởi vì trong đội trị an chỉ có hắn là cảnh sát nhân dân chính thức, một cách tự nhiên liền trở thành Triệu đội rồi.
Cổ Phong giương mắt nhìn Triệu đội này một cái, vậy mà vẫn là câu kia: "Chỉ có cảnh sát mới có quyền tra thân phận chứng."
"Ta chính là cảnh sát!" Tên Triệu đội kia thật muốn lại gầm lên một câu, mắt ngươi mù sao? Ngay cả đồng phục cảnh sát mặc trên người của ta cũng không nhận ra.
"Xin trình giấy tờ giấy chứng nhận cảnh sát của ngươi!" Cổ Phong vậy mà lý lẽ thẳng thắn nói một câu.
Công dân khi bị tra thân phận chứng có quyền yêu cầu cảnh sát trình giấy tờ giấy tờ, đây là Cổ Phong nhìn thấy từ sách pháp luật.
Tên Triệu đội này nghe vậy sững sờ một chút, vị trước mắt này rất hiểu luật mà! Lúc này người vây xem trên đường hơi nhiều, Triệu đội vì để không ảnh hưởng hình tượng quang vinh của cảnh sát nhân dân, đành phải đưa tay móc vào túi áo vai, thế nhưng vừa móc lại móc ra một khoảng không, lúc này mới nhớ tới buổi sáng ra ngoài lúc hình như đã bỏ quên giấy tờ ở nhà rồi, thế là nói: "Không mang!"
"Ta cũng không mang!" Phản ứng của Cổ Phong cũng coi như là nhanh hơn một bậc, thế nhưng người ta là thật sự không mang, hắn thì lại là thật sự không có.
"Vậy thật không tiện rồi, xin ngươi theo chúng ta về đội trị an một chuyến!" Triệu đội nói với giọng quan, trong lòng lại hừ lạnh nói, tiểu tử, trở về sau đó xem ngươi còn mạnh miệng không mạnh miệng, đánh chết ngươi nha!
Cổ Phong cười lạnh một tiếng, "Ngươi ngay cả quyền lợi tra thân phận chứng cũng không có, còn có quyền hạn chế tự do thân thể của công dân?"
Triệu đội là cảnh sát nhân dân chân chính, là người đã tiếp nhận giáo dục cao đẳng, tố chất tự nhiên muốn tốt hơn một chút so với những đội viên trị an kia, thế nhưng sự khoan dung của hắn cũng có hạn độ, một lần này hắn rốt cuộc nhịn không được phát hỏa rồi, đang muốn quát lên bảo hai đội viên trị an bắt lấy tên tiểu lưu manh đầu đường xó chợ này lúc, tình huống dị thường đã xảy ra.
.
Bình luận truyện