Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 68 : Đệ nhị Hoàng tử

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:13 24-11-2025

.
Cách Crossroad, nơi nằm ở cực nam của thế giới, xa hơn về phía bắc. Khu vực trung tâm của đại lục. Có thể nói, đây chính là trái tim của thế giới. Kinh đô của Đế quốc Everblack — “New Terra”, đang khoe khoang sự nguy nga đồ sộ của mình. Thành thị này ôm trọn một hải cảng khổng lồ vươn dài ra đến tận nội hải của đại lục, là trung tâm trao đổi và vận chuyển hàng hóa toàn cầu. Dòng người đổ vào không dứt, không hề bận tâm đến ranh giới giữa ngày và đêm. Quy mô không ngừng bành trướng, diện tích của thành phố này đã có thể sánh ngang với lãnh thổ của một tiểu quốc. Tại nơi phồn hoa và đồ sộ nhất ấy, trong một góc của hoàng cung — Lâu đài Thornbush (bụi gai), nổi tiếng bởi vô số hàng tháp nhọn đen kịt như gai. Bên trong văn phòng nằm trên ngọn tháp cao nhất phía tây, một người đàn ông đang xem xét công văn. “…” Trong mái tóc đen được buộc gọn đầy tao nhã, ánh lên một luồng khí đỏ nhàn nhạt; sau cặp kính không gọng đặt trên sống mũi là đôi mắt đỏ mang vẻ trí tuệ lấp lánh. Đó là người con trai thứ hai của Hoàng đế, và là vị lãnh đạo trên thực tế của Đế quốc Everblack, người được giao phó xử lý mọi chính vụ của đế quốc. Fernandez ‘Ember Keeper’ Everblack. (Dịch giả-kun : cái tên đệm đại khái nghĩa là người giữ hoả chủng.) Trước mặt anh ta, bàn làm việc chất đầy các loại văn thư. Các báo cáo cần được đánh dấu liên tục được gửi đến từ mọi vùng lãnh thổ của đế quốc. Khi anh ta đang chăm chú rà soát núi công vụ chất chồng, một cận thần bước đến từ phía sau. “Điện hạ.” “Có chuyện gì?” Fernandez hỏi mà không buồn quay đầu. Cận thần cẩn trọng thưa trình. “Đệ tam Hoàng tử lại đang yêu cầu chi viện.” “Ash?” “Vâng. Họ nói cường độ cuộc xâm lấn của quái vật tại chiến tuyến phía nam đang gia tăng từng ngày, vậy nên họ cần viện binh ngay lập tức.” Fernandez tháo kính ra, xoa nhẹ trán mệt mỏi rồi hỏi: “Đây đã là lần thứ mấy phía nam cầu viện rồi?” “Lần thứ ba, thưa Điện hạ.” “Hmm.” Fernandez trầm ngâm trong giây lát, nhưng rồi lắc đầu. “Bác bỏ đi.” “Nhưng thưa Điện hạ, tình hình hiện tại của chiến tuyến phía nam thật sự không bình thường.” Người cận thần mở rộng một tờ giấy khác đang cầm sẵn. “Theo báo cáo từ mật thám của chúng ta, cường độ xâm nhập của quái vật hiện tại là điều chưa từng thấy trong nhiều thập kỷ gần đây, và vẫn đang tiếp tục trầm trọng hơn…” “Ta bảo, bác bỏ.” Fernandez vẫn không lay chuyển. “Hiện tại chúng ta đang trong giai đoạn quyết định của trận chiến với Công quốc Bringar ở mặt trận phía tây. Chúng ta không thể chia quân vì những chuyện lặt vặt của tiền tuyến phía nam được.” “Mặc dù điều đó là thật, nhưng…” “Việc bình định Công quốc là ưu tiên hàng đầu của đế quốc. Nếu phía nam thật sự xảy ra vấn đề, chúng ta vẫn có thể giải quyết sau.” Ngay sau đó, anh ta lẩm bẩm một mình, giọng bực tức: “Cái tên Ash đó, lúc nào cũng than phiền. Từ trước đến nay đều như vậy…” “Thần xin thứ lỗi?” “Không có gì. Vậy, tình hình chiến đấu ở Công quốc Bringar thế nào rồi?” “Hiện tại, Quân đoàn Số Một đang trực tiếp tấn công thủ đô của Công quốc. Dự kiến tin chiến thắng sẽ có trong tuần này.” Sau một thoáng chần chừ, Fernandez lại bổ sung thêm một câu hỏi: “…Vậy còn hoàng huynh của ta thì sao?” “Ngài ấy đang ở tiền tuyến.” “Dù ta đã bảo bao nhiêu lần rằng anh ấy không nên làm vậy…” Đệ nhất Hoàng tử của Đế quốc Everblack — Lark ‘Avalanche’ Everblack. (Dịch giả-kun : cái tên đệm đại khái có nghĩa là tuyết lở.) Anh ấy là thống soái tối cao nắm quyền chỉ huy toàn bộ quân đội của đế quốc, toàn bộ các hiệp sĩ và binh sĩ đều tuân theo mệnh lệnh của anh ấy. Tuy nhiên, Lark, với tư cách một chiến binh sinh ra để chiến đấu, luôn thích đích thân dẫn quân xông pha trên chiến trường, kể cả trong cuộc chiến lần này — điều mà Fernandez hoàn toàn không hài lòng. Dẫu cho sức mạnh của anh ta phi thường đến đâu, thì anh ta vẫn là Đệ nhất Hoàng tử. Vị trí của một thống soái không phải ở tuyến đầu, mà phải ở trong bộ chỉ huy. ‘Anh trai và em trai đều chỉ khiến mình đau đầu…’ Fernandez khẽ nghiến môi rồi hỏi câu cuối. “Ta chỉ tò mò thôi… còn Phụ hoàng?” “Ngài vẫn đang sống ẩn dật trong nội cung.” “…Vậy sao.” Hoàng đế duy nhất của Đế quốc đã không xuất hiện trong nhiều năm. Ẩn mình sâu nhất trong hoàng cung, ngài thỉnh thoảng gửi chiếu thư hoặc cho gọi vài người vào trong để ban lệnh. Vì vậy, toàn bộ công vụ đối ngoại đều được giao cho Đệ nhất Hoàng tử, còn đối nội thì giao cho Fernandez. Tình trạng này kéo dài đã khiến khắp nơi rộ lên tin đồn xấu rằng Hoàng đế đã lâm bệnh. Cuộc chiến với Công quốc Bringar lần này cũng đã chịu ảnh hưởng nặng nề từ sự thiếu vắng của Hoàng đế. “…” Sau một thoáng nghĩ về Phụ hoàng, Fernandez phẩy tay. “Ta rõ rồi. Lui xuống đi.” “Ah, thưa Điện hạ, vẫn còn một việc cần chữ ký của ngài.” Cận thần lại đưa ra một văn kiện khác. Fernandez đón lấy với vẻ hờ hững và xem qua. “Lệnh hành quyết?” “Vâng. Là về việc xử tử nhóm tội phạm phản nghịch trong nhà ngục dưới lòng đất. Ngài sẽ phê chuẩn chứ?” Đám người đó là những kẻ đã gây ra vụ phản loạn nửa năm trước. Thật ra, hiếm khi nào những kẻ bị giam dưới nhà ngục dưới lòng đất có thể mang tội danh nào khác ngoài tội phản nghịch. ‘Và cũng không có tội nào khiến máu mình sôi máu hơn phản nghịch.’ Khi Fernandez chuẩn bị ký tên chấp thuận hành quyết, tay anh ta bỗng nhiên dừng lại. “Khoan đã.” “Thưa Điện hạ?” “Khi nãy ngươi bảo Ash đã xin chi viện, đúng chứ?” “Vâng, đúng vậy…” “Hãy gửi chúng cho nó.” “Ah, ý ngài là gửi quân tiếp viện?” “Không.” Soạt— Fernandez xé đôi lệnh hành quyết. “Hãy gửi những tên tử tù này đến Tiền tuyến Quái Vật.” “…Thần… xin thứ lỗi?” “Ash chắc chắn sẽ cần bia đỡ đạn. Chết dưới lưỡi rìu của đao phủ hay bị quái vật xé xác dù sao cũng chẳng khác gì nhau đâu.” Cận thần hoảng hốt phản đối ngay: “Nhưng thưa Điện hạ! Chúng không phải là những tội phạm thường! Chúng là những kẻ chủ mưu phản loạn, đã gây tổn thất nghiêm trọng cho đế quốc!” “…” “Nếu đưa chúng đến phía nam, chẳng ai biết chúng sẽ gây ra chuyện gì…” “Ash sẽ xử lý chuyện đó.” Fernandez bình thản đáp. “Nó không phải đang cần người đến mức tuyệt vọng sao? Nó sẽ tất cả những gì mà ta cho thôi, dù là tươi hay thối.” “…” “Ta sẽ viết lệnh dưới danh nghĩa Đại Chấp chính quan. Việc hành quyết năm tên tử tù này sẽ được diễn ra tại tiền tuyến phương nam, và Hoàng tử Ash sẽ chịu trách nhiệm chủ trì cho việc hành quyết…” Fernandez viết một tờ lệnh mới bằng nét chữ phóng khoáng, rồi mỉm cười hài lòng. “Gửi quân tiếp viện cho đứa em trai đang khốn đốn. Ta đúng là một người anh tốt bụng.” Anh ta quay ánh mắt về phương nam. Qua khung cửa rộng của tòa tháp, mặt trời phương nam đang chiếu những tia sáng chói lòa. Hướng về phía người em trai đang thuộc về một vùng trời khác của mình, Fernandez khe khẽ thì thầm: “Ngươi cũng nghĩ như vậy, đúng không Ash?” (Dịch giả-kun : từ đây mới bắt đầu hay nè. Bối cảnh truyện sẽ mở rộng theo cả chiều rộng và chiều sâu, chứ không quanh quẩn ở Crossroad nữa. Đặc điểm chung của truyện mà t thích có hai cái, một là nhân vật chính phải có tâm chính nghĩa, hai là bối cảnh truyện sẽ phải dark vkl. Bộ này cũng sẽ không là ngoại lệ.) ***** Tai tôi có chút ngứa. “…Có ai đó đang nói xấu tôi à?” Tôi dùng ngón út gãi mạnh vào bên trong tai. Sao tự nhiên lại ngứa như vậy? ‘Thôi kệ, bị nguyền rủa cũng là một phần trong công việc của tôi.’ Tôi là lãnh chúa của nơi này, Crossroad. Kẻ chịu trách nhiệm tối cao, cũng là kẻ cõng chiếc nồi to nhất. Khi có chuyện xảy ra, có người nguyền rủa tôi cũng là lẽ đương nhiên. Tai ngứa ư? Cứ mặc kệ vậy. ‘Dù sao thì…’ Tôi nhìn chiếc bình trong tay với vẻ lo lắng. ‘Dùng thứ này làm quà thăm hỏi có ổn không?’ Nơi tôi đến là một nơi trong giáo đường. Đây là tòa nhà dành cho những kẻ bị thương nặng nhất, ngay cả trong cơ sở chuyên chữa trị cho người bị thương này. Đứng trước cánh cửa của hành lang trắng, tôi nuốt khan. Đến thăm giường bệnh của người khác là việc mà dù trải qua bao nhiêu lần cũng không thể quen được. Két – Tôi lấy dũng khí, mở cửa và bước vào. Bên trong là một phòng riêng. Tôi đã đặc biệt yêu cầu các linh mục để bệnh nhân này được nghỉ ngơi một mình. “Ai đó?” Cậu thiếu niên đang ngồi trên giường cất lên một giọng nói nhỏ yếu. Nhìn bệnh nhân với đôi mắt bị quấn băng thật chặt, lòng tôi nặng trĩu. Tôi đặt chiếc bình lên chiếc bàn giữa phòng bệnh rồi lên tiếng. “Là ta đây, Damien.” “À, Điện hạ?” Bệnh nhân đó không ai khác chính là Damien. “Cảm giác thế nào rồi?” Tôi bước đến bên giường và ngồi xuống ghế. Damien gãi gãi sau đầu, trông vô cùng lúng túng. Mái tóc xoăn nâu của cậu rối bù. “Không phải vết thương lớn đâu… Điện hạ, ngài không cần phải đích thân đến thế này… Thần biết ngài rất bận.” “Đừng nói như vậy. Cậu bị thương là vì ta.” Dù cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lòng tôi vẫn nặng nề. Trong trận phòng thủ chiến vừa rồi, theo yêu cầu của tôi, Damien đã thực hiện một phát bắn tỉa từ khoảng cách cực xa một cách cực kỳ xuất sắc. Chỉ khi trở về, tôi mới nghe người ta nói rằng cậu ta không thể nhìn thấy gì nữa, máu liên tục chảy ra từ cả hai mắt. Có vẻ như việc lạm dụng quá mức [Far-Sight] đã bào mòn thể chất của cậu ta. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là triệu chứng tạm thời, thế nhưng sau một ngày, thị lực vẫn không hề hồi phục. Ngay cả việc được Đại linh mục trị liệu cũng không có tác dụng, cuối cùng cậu ta đành phải gia nhập phòng điều trị đặc biệt. “Vì ngài mà bị thương ư? Không phải vậy đâu, Điện hạ!” Trước lời nói của tôi, Damien hốt hoảng xua tay liên hồi. “Thần chỉ tự ý làm liều thôi, hoàn toàn không phải lỗi của ngài, Điện hạ!” “Tên ngốc.” Tôi đưa tay xoa rối mái tóc của Damien một cách thô bạo. Không nhìn thấy gì, Damien chỉ có thể kêu lên những tiếng phản đối như ‘Ư…!’ và ‘Dừng lại đi!’ Khi tôi rút tay về, Damien nở một nụ cười yếu ớt. “Chắc thần chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là thị lực sẽ hồi phục thôi. Ngài không cần phải lo lắng.” “…” Sao ta có thể không lo cho được? Cậu là con bài gian lận của tôi, là ngọn hải đăng dẫn lối cho tôi trong trò chơi có độ khó khủng khiếp này. ‘Không, không chỉ vì cậu ta là nhân vật gian lận.’ Cậu ta đã tin tưởng và đi theo tôi, là một người thực sự muốn giúp đỡ tôi. Chẳng phải cậu là một thuộc hạ đáng quý hay sao? Vậy mà ta lại ép ngươi đến mức bị thương thế này. Mang trong lòng sự day dứt, tôi chậm rãi mở miệng. “Từ giờ đừng cố quá sức nữa.” “Hả?” “Tất nhiên ta vẫn sẽ lợi dụng cậu, nhưng sẽ không bắt cậu làm việc đến mức đó nữa. Ta hứa!” Nói rồi, tôi đưa ngón út ra trước mặt cậu ta. Thế nhưng Damien lại khẽ lắc đầu. “Thần là cò súng của ngài, Điện hạ. Chỉ cần còn có thể, xin ngài cứ sử dụng thần theo ý muốn.” “Này…” “Nếu việc tiêu diệt lũ quái vật cuối cùng có thể giúp chúng ta xóa sổ chúng đi vĩnh viễn…” Damien giơ tay lên, ấn mạnh vào lớp băng quấn kín đôi mắt mình. “Cho dù cả hai mắt này có cháy rụi, thần vẫn sẽ cam tâm tình nguyện bóp cò.” “…” “Vì vậy, xin hãy sử dụng thần cho đến khi thần mòn mỏi và suy kiệt. Điện hạ.” Trên gương mặt Damien vẫn còn vương một nụ cười nhạt. “Bởi đó chính là lý do thần đứng trên chiến trường này.” Tôi không thể thốt ra lời từ chối. Chỉ cần còn [Far-Sight], Damien nhất định sẽ bị sử dụng đến cực hạn. Nhìn cậu thiếu niên trung thành và đáng thương ấy, tôi chậm rãi mở lời. “Damien.” “Vâng.” “Ngươi còn nhớ lời hứa đầu tiên ta từng nói với ngươi không?” Damien nghiêng đầu. “Lời hứa…? Là chuyện gì vậy?” “Rằng một ngày nào đó, ta sẽ chết dưới tay ngươi.” “À…” Damien khép môi lại. Tôi tiếp tục. “Ngươi từng nói ngươi căm ghét ta vì ta đã khiến bằng hữu của ngươi chết… Vậy nên ta đã bảo rằng, một ngày nào đó ta sẽ chết bởi tay ngươi, nhưng lần đó người phải trợ giúp ta.” Đó là chuyện xảy ra trong giai đoạn hướng dẫn. Khi ấy, Damien vừa mất đi một người bạn, hoàn toàn đánh mất ý chí sống. Để kéo cậu ta đứng dậy, tôi thậm chí đã lợi dụng chính lòng hận thù của cậu dành cho mình làm động lực. Vậy còn Damien bây giờ thì sao? “Ngươi vẫn còn hận ta chứ? Vì cái chết của bạn ngươi?” Lòng thù hận ấy… vẫn còn có giá trị sao? “…” Damien không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống. Phải một lúc rất lâu sau, từ đôi môi khô khốc của cậu mới thốt ra một lời. “Thần…”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang