Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 67 : Cửa hàng Thành tựu
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:13 24-11-2025
.
“Thành phố này đã thuộc về ta rồi. Không thể trả lại!”
Tôi lè lưỡi về phía cô ấy.
“Cô nghĩ ta sẽ trả lại chỉ vì nó vốn là của cô ư? Nực cười! Bảo ta nhả ra viên kẹo quyền lực ngọt ngào mà ta đang ngậm trong miệng ư? Đừng có nằm mơ!”
“…”
“Thành phố này đã được Hoàng tử Ash, là ta, tuyên bố quyền sở hữu rồi!”
Evangeline, với vẻ mặt đầy bất lực, đứng chết lặng tại chỗ, miệng há ra, đôi mắt mở to vì sốc.
Một tiếng cười bật khỏi môi tôi. Trêu chọc cô ấy lúc nào cũng thật thú vị.
“Nhưng! Nếu cô cứ khăng khăng. Nếu cô nhất quyết muốn đòi quyền thừa kế.”
Tôi khẽ gõ ngón tay lên trán Evangeline.
“Thì điều kiện là, với tư cách một hiệp sĩ dưới quyền ta, cô phải hợp tác với ta trong việc phòng thủ tiền tuyến này.”
“Khốn thật…”
“Khi cô trưởng thành, khi cô đủ chín chắn để gánh vác trách nhiệm của thành phố này. Nếu đến lúc đó cô vẫn làm việc chăm chỉ hỗ trợ ta, và nếu đến lúc đó ý chí của cô vẫn không thay đổi!”
Tôi gật đầu mạnh mẽ.
“Ta sẽ trả lại danh vị Chiến tước cùng quyền cai trị. Tất cả.”
“…”
Evangeline, chưa kịp ngậm miệng, chợt nheo mắt lại.
“Ba năm.”
“Hử? Ba năm gì?”
“Trong ba năm nữa! Không, hai năm rưỡi nữa thôi, tôi sẽ là người trưởng thành. Khi đó hãy chờ xem.”
Dù là vì tức giận hay vì phấn chấn vì được thử thách, Evangeline nói với tôi bằng vẻ kiên định pha chút hứng khởi.
“Tôi sẽ giành được sự công nhận của anh! Và tôi sẽ đường đường chính chính thừa kế cả tước vị lẫn thành phố này.”
Nhìn xuống cô gái mang phong thái hiệp sĩ ấy, tôi nhếch môi cười.
“Ta mong chờ ờ cô, Evangeline Cross.”
Dù sao thì cốt truyện của trò chơi này cũng chỉ kéo dài khoảng ba năm.
Sau khoảng thời gian đó, việc trả lại thành phố hay không thì có gì quan trọng chứ? Đến lúc đó thì tôi đã trở về cùng điều ước của mình rồi.
Chúng tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau một lúc nữa, nhưng rồi cả hai cùng rên lên trong đau đớn vì các vết thương và ngồi phịch xuống ghế.
Sau một lúc ngồi yên tắm mình trong nắng,
“Anh cho tôi hỏi thêm một điều nữa được không?”
Evangeline mở lời một cách cẩn trọng. Tôi gật đầu.
“Chuyện gì?”
“Khi tôi còn nhỏ, mẹ từng nói với tôi.”
Khuôn mặt Evangeline trở nên xa xăm khi cô nhớ lại những ký ức cũ.
“Rằng bà biết việc sống ở thành phố này, kết hôn với cha tôi, và sinh ra tôi… sẽ dẫn đến đau buồn và khổ sở.”
“…”
“Dù biết rõ như vậy, bà vẫn lựa chọn con đường ấy vì ‘sự tiếp nối’.”
Evangeline khẽ lắc đầu.
“‘Sự tiếp nối’ có nghĩa là gì? Vì sao mẹ lại chọn sống ở đây, dù biết sẽ có một kết cục như vậy… tất cả chỉ vì ‘sự tiếp nối’ đó sao?”
“…”
“Mẹ nói tôi sẽ hiểu khi lớn lên, nhưng đến giờ tôi vẫn không…”
“Là vậy sao?”
Tôi cong ngón tay lại, đặt lên trán Evangeline đang trầm tư.
Bốp!
Tôi búng một cú vào trán cô.
Bằng tất cả sự chân thành, tôi dồn mọi sức lực còn lại vào cú búng đó.
“Aaaaargh!”
Evangeline thét lên một tiếng thật to, ôm lấy cái trán đỏ bừng của mình.
“Gì, gì thế?! Sao anh lại đánh tôi?! Chuyện gì đang xảy ra vậy! Sao lại đánh tôi!”
“‘Sự tiếp nối’ là gì?”
Tôi giơ ngón tay trỏ, chỉ thẳng vào Evangeline.
Sững sờ, cô trợn mắt nhìn tôi, gầm gừ.
“Này, cái gì vậy! Sao anh có thể đánh tôi rồi bắt tôi trả lời câu hỏi của chính mình chứ! Rốt cuộc ‘Sự tiếp nối’ đó là… hử…”
Ngón tay tôi vẫn không hề di động.
“…Hả?”
Chỉ đến khi ấy, miệng Evangeline mới từ từ mở ra, như thể cuối cùng đã nhận ra bản chất của ‘sự tiếp nối’.
Đúng thế.
“Con đường mà cha mẹ cô muốn tiếp nối, nó ở ngay đây này.”
Chính là cô đó, Evangeline.
“…”
Evangeline im lặng, bất động, trong khi tôi nở nụ cười tinh quái và đứng dậy khỏi ghế.
“Chào mừng đến với Tiền tuyến Quái vật, Evangeline Cross.”
“…”
“Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Bởi vì từ giờ trở đi, cô sẽ phải rất vất vả đấy.”
Evangeline chỉ ngồi đó, ôm trán, ánh mắt trống rỗng.
Để cô bé tự sắp xếp lại cảm xúc, tôi bước ra khỏi đình hóng mát và đi vào sân.
Mặt trời đang tỏa nắng rực rỡ.
Thời tiết thật là dễ chịu.
Nhìn những mầm cây đang nhú lên trong vườn, tôi khẽ lẩm bẩm.
“Mùa xuân cuối cùng cũng đến rồi…”
*****
“…”
Evangeline vẫn ngồi trong đình viện giữa sân, đầu cúi thấp.
‘…Mình nghĩ mình đã hiểu được đôi chút rồi.’
Evangeline đã mơ hồ nắm bắt được ý nghĩa trong lựa chọn của mẹ mình.
Mẹ cô đã đưa ra một quyết định kiên định.
Dù biết nỗi đau khi mất đi người mình yêu. Dù có lẽ đã biết trước rằng mình có thể chết trong bi kịch.
Thế nhưng bà vẫn chọn kết hôn và sinh ra một đứa con gái. Bà đã yêu bằng tất cả những gì mình có.
Để nối dài khoảng cách giữa con người với con người.
Để truyền lại ‘sự tiếp nối’ sang thế hệ kế tiếp.
Nếu phải nói vì sao con người chiến đấu chống lại quái vật, có lẽ chính là vì điều đó.
‘Tất cả mọi người ở thành này đều sống với quyết tâm như vậy.’
Evangeline từ từ ngẩng đầu lên, nhìn quanh.
Như để tuyên cáo sự đến gần của mùa xuân, những chồi non đã trồi lên xuyên khỏi mặt đất bị đóng băng suốt mùa đông.
Dẫu thân cây có thể tàn úa, hoa có thể chết héo, và lá rụng vùi dưới tầng băng giá.
Nhưng khi xuân đến, những sinh mệnh tân sinh lại phá vỡ lớp đất đã từng bị vùi kín rồi trưởng thành
Con người rồi sẽ chết đi.
Thế nhưng ‘sự tiếp nối’ ấy, chắc chắn, vẫn luôn ở đây.
‘Gia tộc Cross không chỉ để lại cái chết và tro tàn.’
Evangeline siết chặt nắm tay trước ngực.
Bất chấp cái chết và tro bụi, cuối cùng, gia tộc Cross vẫn để lại người thừa kế sau cuối của mình — Evangeline Cross — tại vùng đất này.
‘Con nghĩ mình hiểu một chút rồi, mẹ à. Cha nữa.’
Một nụ cười nhẹ thoáng qua khuôn mặt Evangeline.
“Mình nghĩ… mình đã hiểu một phần rồi.”
Bởi vì có thứ cần được tiếp nối. Con người nơi tuyến đầu này mới có thể tiếp tục sống.
Vậy nên Evangeline cũng sẽ không dừng lại; cô sẽ tiếp tục tiếp nối con đường ở phía sau mình.
Bởi đó là điều mà gia tộc Cross đã làm… Không.
Bởi đó là điều mà tất cả những người sống ở nơi đây đã làm mỗi ngày.
Evangeline, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tập tễnh bước ra khỏi sân bằng cách dựa vào cây nạng.
Khắp cơ thể cô quặn đau vì thương tích, nhưng trong lòng thì tràn đầy sức sống.
Mùa xuân đã đến rồi.
Cuối cùng… mùa xuân cũng đến rồi.
*****
[STAGE 3 — CLEAR!」]
[STAGE MVP — Ash(EX).]
[Nhân vật lên cấp]
— Ash(EX) Lv.20 (↑5) (Có thể chuyển chức lần thứ nhất!)
— Lucas(SSR) Lv.35 (↑2) (Có thể chuyển chức lần thứ hai!)
— Evangeline(SSR) Lv.38 (↑2)
— Jupiter(SR) Lv.39 (↑1)
— Lilly(R) Lv.23 (↑2)
— Damien(N) Lv.30 (↑3)
[Nhân vật bị thương hoặc tử vong]
— Ash(EX) : Bị thương nặng
— Evangeline(SSR) : Bin thương nhẹ
— Damien(N) : Bị thương nặng
[Vật phẩm nhận được]
— Ma thạch của quân đoàn Golem : 110
— Mảnh vỡ găng tay của quân đoàn Golem : 182
— Magic Stone Golem Magic Core(SR) : 5
「Phần thùng hoàn thành vòng chơi đã được cung cấp. Xin hãy kiểm tra kho chứa đồ của bann.」
— Rương thưởng cấp N : 3
— Rương thưởng cấp SSR : 1
]] Hãy chuẩn bị cho STAGE tiếp theo
]] [STAGE 4 : World on the Chessboard]
*****
Khi tôi trở về phòng, cửa sổ tổng kết của Stage 3 lập tức hiện ra trước mắt.
“Hử, tôi là MVP của stage này á?”
Tôi mở to mắt trước kết quả ngoài dự liệu.
Hẳn là vì tôi đã độc chiếm toàn bộ thành tích ở vườn cây. Dù không phải người trực tiếp chiến đấu, nhưng tôi lại giành được MVP.
“Thôi, cứ xem từng kết quả một vậy.”
Vì lần này tôi không trực tiếp tham gia phòng thủ, nên tôi định xem kỹ lại mọi thông tin.
Nhưng đúng lúc đó—
Zap!
Một tia lửa bạc lóe lên từ cổ tôi, kéo theo cơn đau nhói.
Tôi theo phản xạ đưa tay ôm lấy cổ, thì một cửa sổ hệ thống hiện ra trước mắt.
「??? Necklace — Chức năng đang trong quá trình mở khóa.」
Món đồ từng được đánh dấu là ‘??? Necklace’, phần thưởng tôi nhận được từ stage hướng dẫn đang có dị động.
Và cuối cùng, tên thật của chiếc vòng cổ ấy… cũng được hiện ra.
「Necklace of the Rebel(EX)」
— Vòng cổ của ‘Người chơi’ nổi loạn chống lại vận mệnh.
— Bạn có thể sử dụng cửa hàng độc quyền bằng điểm thành tựu mà bạn đã tích lũy cho đến nay.
Nói cách khác, nó cho phép tôi sử dụng một cửa hàng đặc biệt bằng điểm thành tựu tôi đã thu thập được
“Không hiểu vì sao lại gọi là vòng cổ của kẻ nổi loạn nữa.”
Người chơi nổi loạn chống lại vận mệnh ư?
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy. Có phải là có cốt truyện ẩn giấu nào đó không?
“Hừm—”
Suy nghĩ một lúc, tôi tạm gác lại chuyện đó và mở cửa hàng thành tích. Trước tiên cứ xem có gì trong đó đã.
Ding!
Ngay khi tôi mở cửa hàng, các dòng hướng dẫn tuôn ra.
[Chào mừng đến với cửa hàng thành tựu độc quyền!]
[Bạn có thể mua nhiều vật phẩm và năng lực hỗ trợ cho trò chơi bằng điểm thành tựu ngài đã tích lũy.]
[Điểm thành tựu hiện tại: 1,000,000P]
[Hãy gia tăng niềm vui trong trò chơi chiến lược phòng thủ của bạn ,bằng cách mua những đặc quyền thích hợp!]
‘Niềm vui à… Có phải đang cố làm màu cho vui thôi không? Không biết có món nào thật sự đáng dùng không.’
Tôi lẩm bẩm, rồi một trang quảng cáo giống như tờ rơi siêu thị bật ra kế tiếp.
「※Đề cử của giám đốc!※」
「Dark Event Tracker」
— Phát hiện và thông báo trước khi một dark event xảy ra trong stage.
— Giá: 100,000P
「※Làm ơn mua đi vì đây thật sự là món mà giám đốc khuyến nghị!※」
“…”
Một thông điệp mang cảm giác tuyệt vọng, rất giống với văn phong của tên Aider kia, lồ lộ ngay trước mắt. Hắn nghĩ món này quan trọng đến vậy sao…?
‘Máy dò dark event - Dark Event Tracker à?’
Nhưng, dark event là gì? Tôi chưa từng nghe nói đến nó.
Tôi chạm vào món đồ để xem chi tiết hơn.
「Dark Event」
— Xảy ra khi ?? của ??? can thiệp vào trò chơi.
— Một sự kiện ngẫu nhiên sẽ kích hoạt trong stage, gây bất lợi cho chiến lược của người chơi.
Tôi mở to mắt.
‘Không lẽ…’
Dù giá hơi chát, nhưng không chút do dự, tôi lập tức mua Dark Event Tracker.
Flash!
Chiếc vòng cổ lóe sáng một lần, và chức năng đó được gắn vào hệ thống ngay lập tức.
Khi tôi mở cửa sổ hệ thống và triển khai mục nhật ký của Dark Event—
“Khốn thật…”
Đúng như tôi nghĩ.
Mỗi stage từ trước đến giờ của tôi đều đã bị kích hoạt dark event.
Stage 1 lựa chọn loại quái khởi đầu tệ nhất — Living Armor.
Stage 2 có sự xâm nhập của NPC thù địch.
Stage 3 quái vật hành động bất thường. Trí tuệ cao hơn cho phép thực hiện chiến thuật tấn công chớp nhoáng.
Toàn bộ những phần tồi tệ nhất trong các stage trước đều là do dark event gây ra.
‘Giờ thì chắc chắn rồi.’
Tôi từng nghĩ trò chơi bỗng dưng đã phát điên khiến độ khó tăng vọt. Nhưng đó không phải là nguyên nhân.
‘Không có gì là ngẫu nhiên cả. Có ai đó đang cố ý phá hoại trò chơi này.’
Cảm giác ác ý mà tôi nhận thấy… không hề phải là nhầm lẫn.
Nhưng tại sao?
‘Tại sao phải dốc sức đến mức ấy để phá hỏng trò chơi này? Vì sao?’
Tôi nhìn trừng vào khoảng không.
Ác ý của kẻ nào đó đang can thiệp vào cuộc chiến sinh tử của tôi…
Rốt cuộc, hắn là ai?
.
Bình luận truyện